Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 127: Thần Đạo Kim Đan

Chương 127: Thần Đạo Kim ĐanChương 127: Thần Đạo Kim Đan
         - Được! - Viên Kình Thiên lên tiếng, đang chuẩn bị chạy tới, trên đường tiện tay mang theo Đậu Xanh còn đang ì ạch bò.
Hai người một rùa điên cuồng hấp thu Đại Địa Linh Tinh.
Trần Trầm là Tiên Thiên Linh Thế, hơn nữa đan điền cùng thân thể hoàn toàn dung hợp, tốc độ thôn phệ đúng thực là kinh người. Thậm chí còn nghe thấy tiếng linh khí rít gào!
Đậu Xanh là thần thú Huyền Vũ, vừa sinh ra đã là tồn tại Kim Đan, tuy chân trước nó rất nhỏ, nhưng tốc độ hấp thu lại không chậm hơn Trần Trầm là bao.
Nhìn bộ dạng có chí tiến thủ của Đậu Xanh, Trần Trầm hết sức vui mừng.
Sở dĩ lúc nãy hắn nghĩ đến chuyện thả Đậu Xanh ra, là vì Phượng Hải Huyết Đường Bội trong ngực.
Một khối ngọc bội nhuộm Phượng Hải Huyết đã có thể trừ tà, vậy Đậu Xanh bản thể là thần thú không có lý do gì không được… Không ngờ vừa thử một lần liền thành công.
Lại nhìn sang Viên Kình Thiên, Trần Trầm lộ vẻ ghét bỏ.
Cái phàm nhân này đúng là không đáng tin, tay rất lớn, nhưng tốc độ hấp thu lại chỉ bằng một phần mười hắn.
Phát giác được ánh mắt của Trần Trầm, Viên Kình Thiên cũng có hơi hổ thẹn, hai má nóng lên, so với sư huynh và Đậu Xanh, hắn quả thực là cái đánh xì dầu.
Bất quá, trong lòng hắn thập phần vui sướng, quả nhiên đi theo sư huynh lăn lộn là đúng, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu sau hắn có thể đánh bại được tên Trần Trầm kia rồi.
Nghĩ đến đây, Viên Kình Thiên nghiến răng nghiến lợi, dùng toàn lực.

Năm phút sau, Viên Kình Thiên xụi lơ, lẩm bẩm nói:
- Sư huynh, ta không được nữa, ta muốn Kết Đan rồi, nghe đồn vị trí Kết Đan càng dày đặc linh khí, ngưng tụ linh khí càng nhiều, phẩm chất Kim Đan càng tốt, không biết ta sẽ kết thành dạng đan gì nữa…
Trần Trầm hơi gật đầu, ánh mắt ngưng trọng, hiện tại tu vi Luyện Khí của hắn đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng Đại Địa Linh Tinh trước mặt dường như ẩn chứa vô cùng vô tận linh khí cao cấp, giờ phút này hào quang của nó vẫn không ảm đạm.
Không bao lâu sau, Đậu Xanh cũng ăn không nổi nữa, trực tiếp nhắm hai mắt, lăn ra ngủ.
Trần Trầm thu nó vào túi linh thú, tiếp tục điên cuồng hấp thu Đại Địa Linh Tinh.
Giằng co suốt mấy phút, hắn đột phá bình cảnh.
- Ta cũng muốn Kết Đan rồi! - Trần Trầm thầm vui sướng.
Trước khi đến đây, Thiên Vân Thần Lôi Quyết tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, hiện tại hấp thu một trận đã tiến đến Trúc Cơ đỉnh phong, thậm chí sắp Kết Đan.
Mà sau khi cảm giác Kết Đan xuất hiện, Trần Trầm cảm thấy cả người đột nhiên trống rỗng, phảng phất hết thảy linh khí đều tiêu tán.
Một khác sau, linh khí bên trong Đại Địa Linh Tinh như phong bạo tràn vào cơ thể Trần Trầm.
Toàn thân hắn từ kim sắc biến thành thất thải chi sắc.
*Đại loại là biến thành con tắc kè bông =))
Lúc này Trần Trầm mới ý thức được một vấn đề.
Người khác Kết Đan thông thường là đan điền hóa đan, thế nhưng hắn không có đan điền, chẳng lẽ cả người đều biến thành kim đan hay sao?
Hơn nữa kim đan bình thường đều là màu vàng, còn hắn bảy màu là cái khỉ gì?
- Hệ thống, quanh đây kim đan nào là lợi hại nhất?
- Kí chủ, Thần Đạo Kim Đan trên người ngươi là lợi hại nhất.
Nghe được đáp án từ hệ thống, Trần Trầm khẽ thở ra, đó cũng là Kim Đan, vậy là đủ rồi.
Hơn nữa sau khi thân thể hắn biến thành thất thải chi sắc, Đại Địa Linh Tinh vậy mà mờ đi vài phần, không biết trong nháy mắt Kết Đan kia đã hấp thụ bao nhiêu linh khí.
- Sư huynh! Ta kết xuất nhị phẩm Kim Đan!
Lúc này, Viên Kình Thiên đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, thanh âm kích động đến cực điểm. Kim Đan phân theo cửu phẩm, kết được ngũ phẩm, lục phẩm đã xem như không tệ rồi, vậy mà trong hoàn cảnh như vậy, hắn lại có thể kết ra nhị phẩm thượng đẳng Kim Đan.
Nhưng sư huynh trước mặt là sao vậy? Sao cả người lại tản ra thất thải chi quang? Hơn nữa luồng sáng kia còn vô cùng chói mắt.
Không đợi hắn kịp suy nghĩ kỹ càng, một cỗ cảm ứng đặc thù xuất hiện trong đầu hắn. Khiến sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái nhợt, trong mắt là kinh hoàng không gì sánh kịp.
- Sư… Sư huynh, ta gây ra đại họa! Lôi kiếp của ta đến rồi!
Viên Kình Thiên khóc nức nở nói.
Độ kiếp trong Vô Tâm Tông, hậu quả không cần phải nói, chỉ sợ không được bao lâu, liền có một đám người chạy đến đánh hắn thành mảnh vỡ, cặn bã cũng không thừa…
Đừng nói hiện tại hắn là Kết Đan sơ kỳ, dù cho có là Nguyên Anh sơ kỳ thì cũng bị đám người kia vây đánh cho đến chết.
- Cái gì?
Trần Trầm cả kinh, hắn không phải khiếp sợ vì Viên Kình Thiên gây họa, mà là hắn quên mất chuyện độ kiếp khi đột phá từ Luyện Khí lên Kim Đan.
Luyện Thể tuy cũng có kiếp số, nhưng bước vào Nguyên Anh mới độ kiếp, còn Luyện Khí thì nhanh hơn một bước.
Vậy chẳng phải đại kiếp nạn Kim Đan của hắn cũng sắp tới rồi hay sao?
- Sư huynh, chúng ta đi mau đi, ta mang ngươi giết ra ngoài, lần này là ta hại sư huynh, Kình Thiên nợ sư huynh chỉ có thể đợi kiếp sau trả.
Viên Kình Thiên lộ vẻ bi thương, không ngờ là chuyện tốt lại trở thành chuyện xấu, chắc hẳn giờ này kiếp vân bên ngoài đã ngưng tụ, mà đám tu sĩ Vô Tâm Tông phát hiện chuyện bất thường cũng đã tụ tập lại…

Trên thực tế, tình huống bên ngoài không kém so với hắn nghĩ là bao
Mây đen ngưng tụ trong phạm vi vài trăm mét phía trên Linh Mạch, trong đó ẩn chứa lôi điện cuồn cuộn.
Đám trưởng lão Kim Đan đỉnh phong của Vô Tâm Tông thấy một màn như vậy đều nhíu mày.
- Sao lại có đệ tử không cẩn thận độ kiếp ở đây chứ? Trong tông môn chẳng phải có đài độ kiếp hay sao?
Không ít đệ tử cũng giật mình tỉnh giấc, chạy ra sân, tò mò nhìn bầu trời mỗi lúc một đen hơn.
- Đi Vô Tâm Cung tra thử xem là đệ tử chân truyền nào độ kiếp.
Một trưởng lão Kim Đan đỉnh phong lạnh lùng nói với mấy người sau lưng.
Vô Tâm Cung chính là nơi có linh khí nồng đậm nhất Vô Tâm Tông, ở ngay phía trên Linh Mạch, ngày thường chỉ có một ít tu sĩ Nguyên Anh cùng đám đệ tử chân truyền mới có tư cách đến đó tu luyện.
Mà nhìn quy mô kiếp vân có thể thấy được đại kiếp nạn Kim Đan này cực kỳ lợi hại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là một chân truyền đệ tử nào đó không cẩn thận đột phá Kim Đan.
Thế nhưng hắn vừa dứt lời, một trưởng lão Kim Đan đỉnh phong khác đột nhiên kinh hô, trong mắt tràn đầy hoảng sợ:
- Sư… Sư huynh! Ngươi nhìn bên cạnh!
Vị Kim Đan trưởng lão vừa nói lập tức nhìn theo hướng hắn chỉ, thất kinh lui về sau hai bước, bị dọa thiếu chút ngã quỵ.
Chỉ thấy hơn vạn mét trên bầu trời, biển mây cuồn cuộn, sấm sét từng cơn, vô tận kiếp mây che kín trời, điên cuồng hướng về phía Vô Tâm Tông kéo đến.
Phảng phất bên trong có ẩn tàng thiên quan vạn mã, lôi cổ nộ phát, hung hãn công kích.
Chỉ trong nháy mắt, kiếp vân che kín trời đã giết đến trên đầu bọn họ.
Ầm Ầm!
Biển mây quay cuồng, lôi đình không dứt, ầm ầm nổ vang, chiếu sáng nửa bầu trời, dường như đang nói với đại kiếp nạn Kim Đan:
- Cái tên độ bản đại kiếp nạn không chết, thiên lý không dung, loại tiểu kiếp như ngươi, chớ có làm phiền, mau chóng lui đi!
Mà đúng thật như thế, kiếp vân khủng bố kia vừa đến, đại kiếp nạn Kim Đan lập tức tan vỡ, biến mất vô tung.
Nhìn thiên địa dị tượng trên đỉnh đầu, đám Vô Tâm Tông trưởng lão lạnh run.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vậy mà dẫn động thiên địa dị tượng?

Linh Mạch trong lồng đất, thần sắc bi thương trên mặt Viên Kình Thiên đột nhiên cứng lại, ngay sau đó là vô tận cuồng hỉ.
- Sư huynh, không biết vì sao lôi kiếp của ta đột nhiên không cảm ứng được nữa. Thật tốt quá! Nói không chừng người Vô Tâm Tông vẫn chưa phát hiện dị thường!
Nghe hắn nói, Trần Trầm cười gượng, xấu hổ nói:
- Vậy sao… Khụ, chúc mừng!
Nói xong lời này, hắn vô thức ngẩng đẩu nhìn lên, sau đó rụt rụt cổ.
Một giây sau, kiếp vân bên trên Vô Tâm Điện đột nhiên chớp lên một đạo lôi đình kết nối thiên địa, trực tiếp xỏ xuyên qua Vô Tâm Điện, đánh thẳng vào ngàn mét dưới nền đất, rơi xuống người hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận