Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 499: Đại Trận Đến.

Chương 499: Đại Trận Đến.Chương 499: Đại Trận Đến.
.Chương 499: Đại Trận Đến.
- Tiền bối, ta đều làm theo lời ngươi nói!
Tà Linh thu hồi lệnh bài truyền tin, một mặt đắng chát nói.
Hắn không biết Trương đạo hữu này muốn làm gì, nhưng khẳng định không phải chuyện gì tốt, dù gì thì Trương đạo hữu này cũng có lệnh bài truyền tin của mình nhưng hắn lại bảo mình truyền ra tin tức này.
Rất rõ ràng, mình là đối tượng cõng nồi.
- Ừm, ngươi làm không tệ.
Trần Trầm tán thưởng một câu, sau đó lại bắt đầu cẩn thận kiểm tra trận pháp.
Nơi này nằm ở Nhân tộc Tây Cương, muốn từ ranh giới Vô Tận Hải Nhân tộc Đông Cương chạy tới Yêu tộc Đông Cương, nơi này là khu vực cần phải đi qua.
Đến lúc đó U Minh tụ tập kết hơn ngàn tu sĩ Luyện Hư tới nơi này, không cho phép một chút qua loa.
- Đại ca, cần triệu tập một chút tu sĩ hỗ trợ sao?
Trương Kỵ ở một bên hỏi.
Tuy hắn không biết người mà Đại ca muốn đối phó rốt cuộc mạnh cỡ nào hãn, nhưng chỉ nhìn trận pháp này đã biết tuyệt đối là cường địch.
- Không cần, người nhiều sẽ chỉ thêm phiền toái.
Trần Trầm lắc đầu từ chối, thần tình có chút ngưng trọng.
...
Bất tri bất giác trôi qua ba ngày, bóng dáng của Luyện Hư từ Thượng giới cũng không thấy.
Rất rõ ràng, U Minh nói trong nửa ngày tập kết tất cả tu sĩ Thượng giới là đang nằm mơ.
Hạ giới này nhiều sinh linh như vậy, có mấy cái Luyện Hư cam lòng vừa nghe được truyền tin đã lập tức đuổi đến mục đích?
Trần Trầm nhìn lệnh bài truyền tin một chút, trong ba ngày này, U Minh lại phát ra mấy lần truyền tin triệu tập, một lần cuối cùng diễn đạt tương đối nghiêm khắc, tuyên bố trong vòng một ngày nếu đến địa điểm chỉ định thì đừng có trở về Thượng giới.
Mà truyền tin này phát ra một ngày trước.
- Hiện tại có lẽ tập kết xong? Có lẽ đều đang chạy tới nơi này.
Trần Trầm nhìn về phía Đông tự lẩm bẩm, Tà Linh thì ở một bên càng không ngừng lau mồ hôi lạnh.
Lại qua thời gian nửa ngày, chân trời xa xôi bỗng nhiên xuất hiện một bóng mờ không lớn không nhỏ, sau đó bóng mờ này từ xa mà đến gần, cuối cùng biến thành lít nha lít nhít tu sĩ.
- Đại ca, cái này... Sợ là có bảy, tám trăm người?
Trương Kỵ giật mình kêu lên, theo bản năng hướng lùi lại mấy bước.
Trần Trầm lạnh nhạt nói:
- Nghiêm chỉnh mà nói là bảy tám trăm tu sĩ Luyện Hư Thượng giới.
Lúc Hạ giới có chừng một ngàn, đi qua một chút tự giết lẫn nhau còn có hơn chín trăm, giờ đây U Minh có thể triệu tập nhiều như vậy đã coi là không tệ.
- Bảy tám trăm tu sĩ Luyện Hư?!
Con ngươi Trương Kỵ không ngừng co vào, hắn không đi qua Thượng giới, không biết rõ Thượng giới cường đại, trong mắt hắn Luyện Hư chính là cao thủ một giới, mười Luyện Hư nóng lòng có thể hủy thiên diệt địa.
Lúc trước hai tộc nhân yêu đại chiến đánh kịch liệt như vậy, hai bên tham chiến Luyện Hư cũng chỉ tạm tạm mấy chục người.
Hiện tại ngược lại tốt, trực tiếp tới bảy tám trăm, Thượng giới này Luyện Hư không đáng tiền như thế sao?
Lại nhìn Đại ca, vẫn như cũ mặt không đổi sắc, cũng không biết hai năm qua Đại ca đến cùng trải qua chuyện gì?
Trần Trầm bất động thanh sắc đổi gương mặt, lẳng lặng chờ đợi bóng mờ từ chân trời phủ xuống.
Mười mấy cái hô hấp sau, U Minh dẫn đầu rơi xuống đất, đi tới trước mặt Tà Linh, thấy gần đó cũng không có đại tông môn gì, lông mày của hắn theo bản năng nhíu lại.
- Ngươi chính là Tà Linh tuyên bố phát hiện di hài của điện chủ? Đại tông môn đâu? di hài của điện chủ đâu?
Tà Linh đã sớm bị Trần Trầm giáo dục qua một hồi, vội vàng nói:
- Đại nhân, người Hạ giới này không thấy qua việc đời, ta tùy tiện lấy ra chút Linh Thạch cực phẩm, bọn hắn đã bán di hài của điện chủ cho ta, về phần tông môn kia... Cách nơi này vẫn còn tương đối xa, tại hạ không dám để cho đại nhân đi xa, cho nên sớm tới nơi này nghênh đón.
U Minh nghe đến đây thần sắc hòa hoãn rất nhiều, hỏi:
- Di hài đâu?
Tà Linh hít sâu một hơi, lấy di hài của điện chủ do Trần Trầm tìm được từ trong nhẫn trữ vật ra.
Nhìn thấy thi cốt bình thường sắp mục nát, một nhóm tu sĩ phía sau U Minh chửi ầm lên!
- Ngươi mắt mù đúng không? Di hài của điện chủ sẽ là cái như vậy sao?
- Lãng phí thời gian của ta!
...
U Minh giơ tay lên, làm ra một thủ thế im lặng, âm thanh của đám tu sĩ im bặt dừng lại.
Đối mặt với U Minh, bọn hắn vẫn tương đối kính sợ, bởi vì lúc trên đường đi, hễ gặp được tu sĩ Thượng giới không đến tập kết, toàn bộ bị U Minh giết đi.
- Đây là di hài của điện chủ đời trước.
U Minh buồn vô cớ nói.
Hắn vừa nghe lời này, phía sau càng yên tĩnh.
- Điện chủ đời trước trời sinh nắm giữ tam nhãn, thần thức vô cùng cường đại, bộ tộc này ở Thượng giới số lượng đều cực kỳ thưa thớt, mà một giới này là không thể nào có, huống chi hắn mang trong người lệnh bài của điện chủ.
U Minh vừa nói vừa lấy lệnh bài trên thi hài xuống.
Lúc này, những tu sĩ kia phía sau hắn mới ý thức được cái lỗ thủng thứ ba trên trán di hài không phải bị đánh đi ra, mà là trời sinh.
- Tà Linh, công lao của ngươi không nhỏ, chờ trở lại Thượng giới, có thể trực tiếp gia nhập Tà Thần điện.
U Minh nhìn về phía Tà Linh, cười nói.
- Hả?
Tà Linh mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Thẳng đến lúc này, hắn vẫn không biết rõ Trương đạo hữu kia muốn làm gì.
Yên lặng tìm được di hài của điện chủ, sau đó nhường công lao cho mình, chẳng lẽ trên đời này thật có người tốt như thế này?
- Ha ha, tông môn cất giữ di hài ở phương hướng nào, ta muốn xem thức hải của điện chủ còn ở đó hay không.
U Minh tiếp tục nói.
Lúc hắn Hạ giới, sư phụ đã từng đề cập tới thức hải của điện chủ đời trước.
Mà đó cũng là ban thưởng cho hắn, nếu không hắn như thế nào đều khó có khả năng đi tới thế giới này.
Tà Linh nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Trần Trầm, nên trả lời thế nào, Trần Trầm không sớm nói với hắn.
Trần Trầm liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn phía sau U Minh một chút.
Bảy tám trăm Luyện Hư lúc này đã đều ở trong phạm vi của trận pháp, hắn cũng không cần thiết tiếp tục chờ đợi.
Nghĩ tới đây, hắn âm thầm thôi động linh lực, trong chớp mắt thiên địa biến sắc, một trận pháp bao trùm phương viên hơn mười dặm đột nhiên xuất hiện, bao phủ tất cả mọi người vào trong đó.
Trận pháp này vừa ra, trong thiên địa sát cơ nổi lên bốn phía, đủ loại linh lực luồng khí xoáy như kiếm khí tùy ý ngang dọc, một chút Luyện Hư Thượng giới ở phía ngoài bị luồng khí linh lực xoáy trúng, tại chỗ bị oanh nhục thân nghiền nát.
Đối mặt biến cố bất thình lình, sắc mặt U Minh bỗng nhiên đại biến, cao giọng quát:
- Có mai phục!
Dứt lời hắn từ trong ngực trực tiếp lấy ra vậy bảo hộ pháp bảo, chuẩn bị bảo vệ tất cả tu sĩ bốn phía.
Nhưng hắn vừa rồi duỗi tay ra, còn chưa thôi động, cổ tay đã bị nắm.
Chẳng biết tại sao, cảm giác đó làm cho hắn hết sức quen thuộc.
- Là ngươi!
Tuy tướng mạo người trước mặt này xảy ra biến hóa, nhưng lực đạo đáng sợ kia lại không xảy ra chút biến hóa nào, cho nên hắn trực tiếp nhận ra Trần Trầm.
Thương hại cổ tay này của hắn vừa mới thông qua đan dược khôi phục không sai biệt lắm, giờ đây lại phải gặp khó.
- A, nếu các ngươi cầm bộ hài cốt này đi thì tốt, ta cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Trần Trầm sâu kín thở dài, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Lúc này, U Minh mới nhớ tới lúc đó Trần Trầm tới, sắc mặt trở nên cực độ xấu xí, sau đó hắn dứt khoát đột nhiên kéo một cái, chủ động làm gãy cổ tay của mình.
- Đến!
Cùng lúc đó, tay hắn điểm ra kia đối với bảo hộ pháp bảo kia của mình.
Trong chớp mắt, bảo hộ pháp bảo bay lên trời, phi tốc khuếch trương.
- Đến cái đầu ngươi!
Sao Trần Trầm có khả năng để hắn bảo vệ tất cả tu sĩ?
Vạn Hóa Thần Phong bay ra, cũng không thôi động linh lực, mà lấy một lực lượng đỉnh phong giới này có thể tiếp nhận vung ra, trong tích tắc tiếp xúc đến bảo hộ pháp bảo kia đặc hiệu Linh Lung Thần Kim phát động, trong khoảnh khắc trở nên nặng càng vạn quân!
Ầm!
Một tiếng nổ vang kinh thiên truyền ra, bảo hộ pháp bảo như sao băng rơi xuống mặt đất, thẳng xuống dưới đất hơn ngàn mét, chờ đến khi dừng lại, trên nó đã hiện đầy lít nha lít nhít vết rạn.
Mà ngắn ngủi thời gian chốc lát này, đại trận đã tru diệt mười mấy tu sĩ Luyện Hư, một bên Tà Linh nhìn trợn mắt hốc mồm, căn bản không dám có chút động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận