Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 69: Gió Tanh Mưa Máu

Chương 69: Gió Tanh Mưa MáuChương 69: Gió Tanh Mưa Máu
         Trương Kỵ vừa nói xong, hiện trường rơi vào yên tĩnh, bên kia Mộ Dung Vân Lan cùng Trần Trầm nháy mắt trở nên… đoan trang hẳn.
- Khục khục, ta vừa về, đang chuẩn bị đi vào! - Trần Trầm ho nhẹ hai tiếng, che giấu bối rối của mình.
Thấy vậy Trương Kỵ còn định nói thêm gì đó, nhưng bị Trần Trầm hung hăng trừng cho một cái nên vội nén lại.
- Có chuyện gì thì vào trước rồi nói.
Dứt lời, Trần Trầm mở đại môn biệt viện ra.
- Các vị, mời!
...
Một lát sau, bốn người ngồi ở khách phòng trong biệt viện.
Triệu Tiểu Nhã là người đầu tiên lên tiếng.
- Trần sư huynh, đêm trước may nhờ có ngươi, bằng không thì Tiểu Nhã khó thoát khỏi cái chết, hôm qua bởi vì thân thể không khỏe cho nên chưa kịp đến cảm tạ, kính xin Trần sư huynh thứ lỗi.
- Không sao, tất cả mọi người đều là đồng môn. - Trần Trầm khoát tay áo, ngữ khí nghiêm túc, rất có phong phạm sư huynh.
Nói thật, sau khi nghe được hai nữ đối thoại, hắn chỉ có thể duy trì loại tư thái này mới nói chuyện bình thường được, bằng không thì hắn sẽ bị khẩn trương…
- Ân cứu mạng vô dĩ vi báo, Trần sư huynh, nếu ngày sau có gì yêu cầu, Tiểu Nhã đều sẽ đáp ứng.
Nói xong câu này, Triệu Tiểu Nhã liếc nhìn Trần Trầm thật sâu, cũng không biết muốn ám chỉ điều gì.
Trần Trầm mặt già đỏ lên, vội quay sang Mộ Dung Vân Lan.
- Mộ Dung sư muội… Ngươi là?
Biết rõ người ta đến làm gì, thế nhưng hắn vẫn muốn giả vờ không biết, bằng không thì tất cả đều sượng mặt.
Nghe hắn hỏi, Mộ Dung Vân Lan ngồi thẳng người lên, e lệ cúi đầu, sau đó từ trong túi trữ vật tùy thân lấy ra một kiện trường bào.
- Sư huynh ngày đó thay ta giải vây, Vân Lan vẫn lúc ghi tạc trong lòng. Đã sắp sang thu rồi, Vân Lan đặc biệt làm một kiện áo choàng tặng sư huynh, kính xin sư huynh chớ ghét bỏ.
Nói xong câu đó, Mộ Dung Vân Lan bước đến trước mặt Trần Trầm, tự tay đưa trường bào cho hắn.
Chẳng biết vì sao không khí trong phòng khách thoáng cái lạnh xuống.
Trương Kỵ ngồi trong góc, nhìn chằm chằm sàn nhà không chuyển mắt, tựa như trên sàn có con kiến…
- Sư muội… Có lòng!
Trần Trầm tiếp nhận trường bào, cất vào nhẫn trữ vật. Đồ người ta tự mình làm đấy, hắn cũng không thể cự tuyệt.
Hai cái muội tử này, Triệu Tiểu Nhã thuộc loại ngoài cứng trong mềm, Mộ Dung Vân Lan lại là ngoài mềm trong cứng, tư sắc cả hai đều là nhất lưu.
Đáng tiếc hôm nay uy hiếp của Thiên Vân tông vẫn chưa được giải trừ, hắn không có tâm tư nói chuyện yêu đương, bằng không thì về sau lỡ có ai chết đi… Rất đau lòng nha!?
Khục khục, hơn nữa hắn mới 16, thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn…
- Mộ Dung sư muội sinh ra đã là cành vàng lá ngọc, không ngờ còn có thể thêu thùa, bất quá mấy thứ này cũng chỉ là tiểu đạo, đừng vì đó mà… làm trễ nãi tu vi.
Triệu Tiểu Nhã bên cạnh mở lời, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng, lúc nhìn về phía Mộ Dung Vân Lan, trong mắt nàng có ghen ghét cũng có hâm mộ.
Bởi vì tới vội vàng, cho nên nàng căn bản không chuẩn bị lễ vật. Mấy thứ giá trị trong túi trữ vật không ít, thế nhưng sao có thể so với trường bào tự tay làm?!
Hừ! Tiểu yêu tinh giảo hoạt! Thêu thùa được thì giỏi lắm à?! Ta trở về cũng sẽ học!
Bên kia, vẻ mặt Mộ Dung Vân Lan bình thản, không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp:
- Cái này không nhọc sư tỷ phí tâm, hôm qua thái thượng trưởng lão bổn tông đã thu Vân Lan làm đồ đệ. Còn có… Thêu thùa mặc dù chỉ là tiểu đạo, nhưng có thể ma luyện tâm tính, khiến người không dễ nổi giận.
Mắt thấy hai nữ bắt đầu “xách dao lên”, Trần Trầm phẫn nộ liếc nhìn Trương Kỵ.
Lúc này đây, thân là tiểu đệ, không phải Trương Kỵ nên nói xen vào, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ sao?
Thế nhưng tiểu tử này đang làm gì vậy hả?
Vẫn cúi đầu nhìn sàn nhà! Có thể nhìn ra hoa được à?
Đúng là trẻ nhỏ không dễ dạy!
Đang lúc Trần Trầm nghĩ nên ứng phó tràng diện kế tiếp như thế nào, bên ngoài tiểu viện đột nhiên vang lên một âm thanh trong trẻo.
- Triệu sư tỷ, ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm Hà tây, chớ lấn lướt thiếu nữ nghèo!
Thanh âm này vừa vang lên, phòng khách thoáng cái trở nên yên tĩnh, đến cây kim rơi cũng có thể nghe được. Khuôn mặt thanh lệ của Mộ Dung Vân Lan thoáng cái đỏ bừng lên, đầu hận không thể chui xuống sàn nhà.
Trần Trầm thì trực tiếp bị “oanh tạc”.
Máy lặp lại Tiểu Bìm Biếc lại bắt đầu rồi, đợi người ta đi rồi học lại không được à?
Bât giờ nói ra, còn ngại tràng diện chưa đủ xấu hổ?
Tuy nội tâm đã ầm ầm sụp đổ, nhưng Trần Trầm thân là người đã từng trải qua hai thế giới, vẫn mặt dày mày dạn giải thích:
- Trong dược điền của ta có dưỡng một cái Hoa Yêu, ngày thường rất thích huyên thuyên mấy thứ khó hiểu… Mọi người bỏ qua cho.
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Bìm Biếc lại lên tiếng, lần này giọng của gia hỏa này cực kỳ trầm thấp, y như đúc khẩu khí của Triệu Tiểu Nhã.
- Mộ Dung sư muội, ta khuyên ngươi vẫn ít đến chủ phong thì tốt hơn, càng không nên quấy rầy Trần sư huynh.
Lời này… Trần Trầm khẽ đảo mắt, nhổm mông dậy.
Được lắm, thích lặp lại đúng không, lão tử thua ngươi rồi đấy. Thu mấy cái tiểu đệ tiểu muội, một cái cũng không đáng tin.
Đại sảnh cứ như vậy rơi vào bầu không khí xấu hổ, ngoại trừ Trần Trầm, ba người còn lại đều cúi mặt nhìn sàn nhà.
Qua một lúc lâu sau, Mộ Dung Vân Lan không nhịn nổi nữa, đỏ mặt đứng lên nói:
- Trần sư huynh, Vân lan còn phải về tu luyện, cáo từ.
Nàng vừa mở miệng, Triệu Tiểu Nhã cũng đứng lên.
- Sư huynh, ta phải trở về dùng thuốc, gặp lại.
Dứt lời, hai nữ cũng chẳng kịp chờ Trần Trầm đáp ứng, vội vã đi ra ngoài, sợ nếu nán lại thêm nữa, không biết cái Hoa Tinh trong dược điền lại nói ra lời gì khiến người ta xấu hổ.
...
Đợi hai nữ đi rồi, Trương Kỵ mới cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Thấy vậy, Trần Trầm giận mà không chỗ phát, tiểu đệ không có nhãn lực như vậy, đúng là lần đầu tiên hắn gặp đấy!
Còn có, vẻ mặt nghĩ mà sợ của ngươi là có ý gì? Không phải lúc trước ngươi thiếu chút nữa gả tiểu muội cho ta sao? Còn biết nghĩ mà sợ à?
- Đại ca! Không giống tưởng tượng lúc đầu của ta nha! Gió tanh mưa máu!
Trương Kỵ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
- Đủ rồi, đừng nhắc mấy… chuyện này với ta, bảo ngươi làm chuyện kia thế nào rồi? - Trần Trầm không muốn nhắc lại mấy thứ… loạn thất bát tao này, vội chuyển chủ đề.
Nghe hắn hỏi, sắc mặt Trương Kỵ thoáng cái suy sụp.
- Đại ca, ta dựa theo phân phó của ngươi làm, kết quả không thể cảnh cáo Luyện Đan trưởng lão kia, ngược lại còn khiến lô đan dược của hắn “đặc biệt” thành công…
Nghe vậy, Trần Trầm âm thầm thở ra một hơi, rốt cuộc Trương Kỵ cũng không làm hỏng chuyện, kết quả đúng như hắn dự đoán.
- Vậy hắn có cho ngươi gì không? - Trần Trầm lại hỏi.
Hắn nhớ rõ hệ thống có nhắc đến trưởng lão Luyện Đan kia sẽ cho hai viên Trúc Cơ Đan cùng một bản thư tịch gì gì đó.
Nghe Trần Trầm nói như vậy, Trương Kỵ liên tục khoát tay:
- Đại ca, hắn nói cảm tạ ta, muốn cho ta Trúc Cơ Đan.
- Nhưng ta sao có thể lấy đồ của hắn? Dù sao hắn cũng đắc tội đại ca!
- Cuối cùng ta không chỉ không lấy đồ của hắn, còn mắng cho hắn một trận máu chó xối đầu! Bất quá đại ca cứ yên tâm, ta không nhắc đến tên của huynh!
Nói xong Trương Kỵ lộ vẻ kiêu ngạo, một bộ “mau khen ta đi”.
Nghe hắn nói, Trần Trầm ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết nên nói sau cho phải, qua một lúc lâu, hắn mới thấm thía nói:
- Trương Kỵ, sau này mỗi đêm ngươi đến chỗ ta đọc sách một canh giờ, không cho ngươi đọc sách không được.
- Còn nữa, về sau giao tiếp với người khác nhiều một chút, bằng không thì thành kẻ đần, hiểu chưa hả?
- Được, thế nhưng đại ca, sau khi bị ta mắng một trận, trưởng lão kia còn nói ta có tính cách, muốn thu ta làm đồ đệ. Ta nghĩ nếu làm đồ đệ của hắn, chẳng khác nào nhận giặc là cha? Vì vậy ta liền cự tuyệt, nhưng mà hắn cứ cố ép, hơn nữa còn thông báo đến toàn bộ tông môn. Ta đến tìm huynh chính là vì chuyện này, đại ca, huynh có thể nói với hắn một tiếng, đừng để hắn thu ta làm đồ đệ.
Nói xong, vẻ mặt Trương Kỵ tràn đầy ủy khuất.
Trần Trầm nhìn nhìn hắn, sau đó vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói:
- Không được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận