Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 346: Người như chúng ta khinh thường làm bạn với hắn

Chương 346: Người như chúng ta khinh thường làm bạn với hắnChương 346: Người như chúng ta khinh thường làm bạn với hắn
         Viên Kình Thiên gãi đầu, vẻ mặt ngại ngùng:
- Không ngờ có nhắc đến ta, những người này thật là . . . ta đã điệu thấp vậy rồi.
Thấy Trần Trầm sắc mặt có chút không đúng, Viên Kình Thiên lại bổ sung một câu:
- Chắc chắn là vì uy danh của sư huynh mang đến tác dụng, những người này biết ta là sư đệ của sư huynh, sở dĩ mới cho ta mặt mũi! Mặt khác, tuy ta được xếp trong đó nhưng chắc chắn không xếp đến hạng nhất.
Trần Trầm không biết nên nói cái gì.
Trải qua một, hai năm hun đúc, dường như Viên Kình Thiên hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Nhưng Viên Kình Thiên giả vờ chưa đủ giống, Trần Trầm còn chưa nhắc đến thứ hạng mà gã đã tự khai, rốt cuộc còn quá trẻ tuổi, thổi phồng chưa chuyên nghiệp.
Kỳ thực như vậy cũng tốt, con người sống trên đời quan trọng nhất là vui vẻ.
Chốc lát sau, Viên Kình Thiên lại hỏi:
- Sư huynh, ngươi không tham gia sao?
Trần Trầm liếc gã một cái, cười nói:
- Như thế nào? Ngươi hy vọng ta tham gia?
Viên Kình Thiên nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đương nhiên rồi! Sư huynh, ngươi không biết, bên ngoài có rất nhiều ván cược, ta không tin tưởng mấy người khác, nhưng nếu sư huynh tham gia thì ta chắc chắn sẽ đổ hết cả gia tài ra mua sư huynh thắng.
Nghe lời này, Trần Trầm trong lòng ấm áp, Viên Kình Thiên này tuy hơi ngốc nhưng từ đầu đến cuối đều là tiểu đệ trung thành của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn không kiềm được muốn cảnh báo trước, tiểu tử này tuy rằng thực lực không sai, nhưng muốn được hạng nhất trong tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cơ hồ là chuyện không thể nào.
Lấy ví dụ như đặc tính nghịch thiên chết rồi vẫn có thể sống lại của Trương Kỵ, Viên Kình Thiên đánh với gã sao mà thắng?
Sợ rằng đánh cạn kiệt linh lực cũng chưa chắc thắng nổi Trương Kỵ, so với đến lúc đó thất vọng, không bằng điều chỉnh thấp ước vọng trong lòng.
- Kình Thiên, ngươi mới chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ thì đừng yêu cầu cao chót vót, lần này có thể vào mười hạng đầu đã giỏi lắm rồi. Phải biết rằng, Nguyên Anh đỉnh đến tham gia nhiều cỡ bảy, tám chục vị.
Nghe lời này, Viên Kình Thiên lắc đầu, lại gần nói nhỏ vào tai Trần Trầm:
- Sư huynh! Ta lấy đến danh hiệu và giải thưởng rồi mới mặt dày tỏ tình với Bát sư tỷ được, đến lúc đó giao mấy thứ kia cho Ngọc Đỉnh Đan Tông các ngươi làm sính lễ thì nở mặt nở mày biết mấy. Sở dĩ, ta phải trở thành người mạnh nhất!
Nói xong Viên Kình Thiên tựa hồ có chút ngượng ngùng, xoay người bước đi:
- Sư huynh, ta lại đi thám thính tình báo!
Nhìn bóng lưng nhảy nhót cực kỳ hưng phấn của Viên Kình Thiên, Trần Trầm ấp úng không nói nên lời.
Con người sống trên đời, mỗi người có mục tiêu riêng, hy vọng Viên Kình Thiên có thể sáng tạo kỳ tích.
. . .
Hai ngày sau là ngày đại hội đấu pháp chính thức bắt đầu.
Trong hai ngày này, lục tục lại có rất nhiều tu sĩ chạy tới Thần Viên Sơn.
Nhưng không nhiều người tham dự đấu pháp.
Đôi khi tu sĩ chỉ nhìn nhau một cái liền biết chênh lệch với đối phương.
Biết được nhiều cường giả cùng cảnh giới, rất nhiều tu sĩ cắt đứt ý định tham gia đại hội đấu pháp, còn ở lại không đi chỉ vì xem náo nhiệt.
Nhưng cũng có tu sĩ không cam lòng lặn lội từ xa đến Thần Viên Sơn chỉ vì đứng xem, cuối cùng tuyển chọn gia nhập quân đội tu sĩ.
Sáng sớm.
Ba ngọn núi quanh Thần Viên Sơn ôn ào tiếng người, trên ba ngọn núi này đặt ba tòa lôi đài lớn nhỏ khác nhau ở ba nơi cho tu sĩ ba cảnh giới Kết Đan, Nguyên Thần, Nguyên Anh đấu pháp tỷ thí.
Trần Trầm và Hạ Tích Sương đi tới ngọn núi chính giữa, nơi này là lôi đài cho tu sĩ Nguyên Anh.
Đương nhiên, thần thức mạnh mẽ của Trần Trầm điều tra, ba chỗ lôi đài có gió thổi cỏ lay đều bị hắn cảm giác rõ ràng.
Trần Trầm cười nhạt:
- Không ngờ có hai Luyện Hư tọa trấn, xem ra không đến mức xuất hiện tình huống lỡ tay bị thương đối thủ.
Trong cảm giác thần thức của hắn, lôi đài Nguyên Thần có một cường giả Luyện Hư tọa trấn, dường như là thân vương nào đó của Đại Kinh.
Hai chỗ lôi đài Nguyên Anh và Kết Đan thì có sư phụ Ngọc Quỳnh của hắn tọa trấn.
Nghe lời này, Hạ Tích Sương tò mò nhìn về hướng Trần Trầm.
Phải biết rằng, cường giả Luyện Hư bình thường khó mà cảm ứng được, chớ nói chi Trần Trầm hiện tại mới là Nguyên Thần trung kỳ.
Có lẽ đạo lữ của nàng có thực lực tranh cướp ba hạng đầu Nguyên Thần cảnh, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mới không tham gia tranh cướp.
Nghĩ đến đây, nàng có chút đau lòng.
. . .
Một canh giờ sau, nên đến sân thì đều đã tới, một giọng nói truyền vào tai tu sĩ trên ba ngọn núi.
- Đại hội đấu pháp lần này mục đích là kích phát lòng biến mạnh của tu sĩ nhân tộc ta, tăng thêm sức mạnh ngưng tụ của nhân tộc ta. Sở dĩ, không đến tình huống bất đắc dĩ thì không được tùy tiện xuống tay giết! Mặt khác, vì công bình, không được sử dụng báu vật phòng hộ vượt qua cấp bậc tu vi, không được nửa đường dùng các loại đan dược, không được sử dụng pháp bảo công kích một lần vượt xa cảnh giới tu vi của mình. Hy vọng các vị tận tình phát huy trong phạm vi quy tắc, bày ra thực lực của tu sĩ nhân tộc ta.
- Được rồi, đại hội đấu pháp hiện tại bắt đầu!
Tuyên bố bắt đầu làm tâm tình của mọi người đều trở nên kích động.
Trần Trầm tùy ý liếc qua, tu sĩ Kết Đan tham gia đại hội đấu pháp gần một nghìn người, chia thành năm mươi tổ, một tổ hai mươi người, so tài với nhau quyết ra người mạnh nhất các tổ, sau đó mới so đấu ai mạnh nhất.
So sánh thì tu sĩ Nguyên Anh ít hơn nhiều, chỉ có hơn một trăm người, nhưng cũng đủ chia thành sáu tổ.
Còn về tu sĩ Nguyên Thần thì chưa đầy hai mươi người, tất cả đều là cường giả Nguyên Thần hậu kỳ trở lên, quy tắc khác với hai tổ khác, áp dụng chế độ khiêu chiến.
Nhìn trường hợp to lớn này, Trần Trầm trong lòng có chút mong đợi, hiếu kỳ ai mới là bên thắng cuối cùng.
Hạ Tích Sương xem tình huống chia tổ gần đó, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:
- Trần Trầm, sư đệ của ngươi dường như hơi xui xẻo.
Trần Trầm nhìn qua, tiểu tử Viên Kình Thiên được xếp vào một tổ, bên trong có Tiên Thiên Linh Thể đến từ Đại Sở hoàng triều, tu vi Nguyên Anh đỉnh, tên là Sở Hùng, đó là một trong hai người được ủng hộ cao nhất vị trí Nguyên Anh mạnh nhất.
Tu sĩ Nguyên Anh khác trong tổ kia trông thấy Sở Hùng, tất cả đều mặt như màu đất, vẻ mặt xui xẻo như ăn phân.
Chỉ một mình Viên Kình Thiên là vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn Sở Hùng kia.
Lại ngó bên tổ của Trương Kỵ, toàn là tôm tép, thấy rõ ngay chênh lệch nhân phẩm.
Trần Trầm thần thức truyền thừa:
- Kình Thiên, ngươi lại đây.
Viên Kình Thiên nghe kêu liền tung tăng chạy tới.
Viên Kình Thiên cho rằng sư huynh không đi lôi đài Nguyên Thần cảnh mạnh nhất mà đến chỗ này tuyệt đối là vì gã.
Chắc chắn là đến cổ vũ cho gã!
Sở dĩ giờ phút này Viên Kình Thiên hăng tiết gà, sĩ khí tăng vọt.
Viên Kình Thiên đi tới trước mặt Trần Trầm, bảo chứng:
- Sư huynh! Ta nhất định sẽ không để ngươi mất mặt!
Trần Trầm cười mà không nói, lặng lẽ lấy ra một trữ vật giới giao cho Viên Kình Thiên, bên trong đều là pháp bảo nằm trong phạm vi quy tắc cho phép, có đến mấy chục món.
Viên Kình Thiên cảm ứng một phen, suýt cảm động khóc rống ngay tại chỗ.
Sư huynh không tặng cho Trương Kỵ mà đưa cho gã.
Rõ ràng, ở trong lòng sư huynh thì địa vị của gã cao hơn Trương Kỵ kia!
Nghĩ đến đây, Viên Kình Thiên cảm giác linh hồn đều thăng hoa!
Quả nhiên, gã mới là tiểu đệ được sư huynh xem trọng nhất! Trương Kỵ kia là cái thá gì!
Viên Kình Thiên lau nước mắt, cao giọng nói:
- Sư huynh, hãy chờ xem! Ta sẽ để cho bọn họ biết ai mới là Nguyên Anh mạnh nhất!
Lời này thốt ra khiến đám tu sĩ ở phía xa liếc qua.
Nhiều cường giả Nguyên Anh nổi tiếng lâu năm trong mắt lộ tia xem thường.
Một lâu la Nguyên Anh hậu kỳ không biết từ đâu chui ra cũng dám huênh hoang xưng là Nguyên Anh mạnh nhất, thật nực cười.
Nhưng bọn họ biết mặt Trần Trầm, cho nên không buông lời mỉa mai, chứ không thì bọn họ đã mắng thúi đầu tiểu tử không biết trời cao đất rộng.
Viên Kình Thiên cảm giác sau lưng hơi đau, lập tức quay người lại, ngay sau đó bắt được vô số ánh mắt xem thường.
Viên Kình Thiên không thèm không để ý, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó hùng hổ quay về tiểu tổ của mình, cố ý vô tình đứng ngay chính giữa, gần với Sở Hùng kia.
Sở Hùng thấy vậy nhíu mày, trực tiếp đổi vị trí, như thể trên người Viên Kình Thiên dính phân.
Viên Kình Thiên thấy vậy có chút đắc ý, khóe miệng hơi cong lên.
Ngay lúc này, một giọng nói không hài hòa chui vào lỗ tai Viên Kình Thiên.
- Tu sĩ tà đạo, người như chúng ta khinh thường làm bạn với hắn.
Âm thanh nhỏ xíu, nhưng có mặt ở đây yếu nhất là Nguyên Anh, sao có thể không nghe thấy gì?
Trong một chốc, một đám tu sĩ đều biến sắc, nhiều người theo bản năng nhìn về phía Trần Trầm đứng xa xem, trong mắt tràn đầy vẻ kỳ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận