Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 176: Ta Lại Tới

Chương 176: Ta Lại TớiChương 176: Ta Lại Tới
         Hạ Tích Sương đi sâu vào Thiên Vân Tông, còn Tiểu Hà thì liên tục hỏi các đệ tử gặp được trên đường.
Cuối cùng, kết quả y hệt nhau, không ai không nói Thiên Vân Tông Thánh tử tốt, có nữ đệ tử nghe nàng hỏi thăm thậm chí còn lộ ra một chút địch ý, một bộ thập phần cảnh giác.
- Trần Trầm này tốt như vậy à? Khiến ta cũng có chút động tâm. – Tiểu Hà lẩm bẩm nói, bất quá sau khi bị Hạ Tích Sương liếc một cái thì lập tức ngậm miệng.
Đoàn người còn chưa đến chủ phong Thiên Vân Tông thì Tiêu Vô Ưu đã cảm ứng được, lập tức chủ động ra nghênh tiếp.
- Thượng sứ nguyện ý trú đóng tại Đại Tấn ta, đó quả thật là may mắn của Đại Tấn!
Nhìn Hạ Tích Sương trước mặt, Tiêu Vô Ưu cảm khái nói.
Lời này của hắn là chân tâm thật ý, không hề có nửa điểm tâng bốc.
Nữ tử trước mặt có tu vi cao thâm là chuyện không cần bàn cãi, mấu chốt ở chỗ là người rất dễ ở chung, không hề bày ra bộ dạng của đệ tử đến từ đại môn, là đệ tử đại tông môn gần gũi, bình dị nhất mà hắn từng gặp.
- Tiêu tông chủ, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, Thánh tử Trần Trầm của quý tông là người thế nào?
Tiểu Hà vẫn còn chưa từ bỏ ý định, sợ rằng đệ tử khác e ngại than phận Trần Trầm, cho nên mới nói dối, người làm tông chủ… đương nhiên sẽ không nói dối nha!?
Chí ít sẽ không nói tốt như những đệ tử kia mới đúng!
Nghe nói, dường như ý thức được điều gì, ánh mắt Tiêu Vô Ưu thoáng trở nên phiêu hốt, mãi một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Aiz, thu đứa nhỏ Trần Trầm này làm đệ tử chính là chuyện kiêu ngạo nhất đời này của ta.
Câu nói đầu tiên liền khiến Tiểu Hà kinh hãi, ngay cả Hạ Tích Sương cũng lộ ra vài phần tò mò.
- Trần Trầm… Đứa nhỏ này bản tính thuần lương, vừa mới gặp ta liền quyết định thu hắn làm đồ, khiến hắn trở thành Thánh tử Thiên Vân Tông ta. Bỗng nhiên ngồi lên vị trí cao, thế nhưng hắn không chỉ không kiêu ngạo, ngược lại càng dốc lòng tu hành. Chưa kể, Trần Trần cũng là người có chí khí thập phần rộng lớn, trong tông có đệ tử khiêu khích hắn, thế nhưng hắn chẳng chút để ý, trái lại còn thường xuyên chiếu cố những đệ tử này. Chỉ trong một, hai tháng ngắn ngủi, chúng đệ tử trong tông đều đã công nhận thân phận Thánh tử của hắn…
. . .
Tiêu Vô Ưu khen một phát liền tù tì hết một khắc đồng hồ, cuối cùng chốt một câu:
- Nếu như không phải có Trần Trầm, Thiên Vân Tông ta đã sớm hủy diệt… Đứa nhỏ này… Aiz, đã chịu quá nhiều thiệt thòi, thế nhưng xưa nay chưa từng mở miệng nói với người khác, nếu như hắn muốn là Thiên Vân Tông tông chủ, ta nhất định sẽ sớm thoái vị!
Bên cạnh, Tiểu Hà đã nghe đến rơi nước mắt, hoàn toàn tin Trần Trầm là người tốt.
Hạ Tích Sương thì ý cười đầy mặt, cứ như Tiêu Vô Ưu là đang khen nàng vậy.
- Thượng sứ, hiện tại phụ mẫu Trần Trầm đang ở Thiên Vân Tông ra, ngươi có muốn gặp mặt họ không?
Nhìn vẻ mặt hai người, nội tâm Tiêu Vô Ưu lập tức có cân nhắc, liền đưa ra đề nghị.
Nghe vậy, mặt Hạ Tích Sương bỗng nhiên đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu:
- Không cần… Trước đây ta đã gặp bọn họ ở nhà Trần Trầm.
Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngụng của nàng, Tiêu Vô Ưu thầm bội phục đồ đệ nhà mình, phải nói là bội phục sát đất, nóng lòng mong muốn chuyển đổi thân phận, bái Trần Trầm làm sư.
- Rốt cuộc tiểu tử này đã làm thế nào mà được nhỉ? Có khi nào ta cũng bị lừa rồi không?
Tiêu Vô Ưu không nhịn được thầm nghĩ.
. . .
Một bên khác, Trần Trầm “ngốc có chút đáng yêu” đang mặc Thất Khiếu Linh Lung Giáp lên người, không ngừng sờ soạng lung tung.
Bên cạnh, Lão Hắc liếc nhìn bộ dạng của hắn, nhịn không được xem thường.
Chẳng phải nói đưa Thất Khiếu Linh Lung Giáp cho nó mặc một đoạn thời gian sao? Cần phải thế à?
Liếc thấy ánh mắt của Lão Hắc, Trần Trần nhảy dựng lên, cả giận nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Y phục mới ta còn chưa mặc liền đem cho người khác mượn, là điềm xấu đó, biết không hả?!
Lão Hắc không thèm đáp lại, ánh mắt càng thêm khinh thường.
Mặc thì mặc đi, làm gì bày ra bộ dáng nóng lòng muốn mặc cho cũ kiểu đó, hừ, keo kiệt nó đã gặp, nhưng keo kiệt như Trần Trầm… Đúng là “quốc bảo” mà!
Lăn qua lăn lại một hồi, Trần Trầm lưu luyến không rời giao Thất Khiếu Linh Lung Giáp cho Lão Hắc.
- Lần này ta đột phá Nguyên Anh không biết cần bao nhiêu thời gian, có thể giúp ngươi cũng chỉ có Lục Đậu, ngươi phải cẩn thận.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cẩn thận, bảo trọng chính mình. – Lão Hắc có chút cảm động.
Tuy tiểu tử Trần Trầm này có hơi keo kiệt, nhưng là người trọng tình trọng nghĩa, bằng không thì hắn cũng sẽ không đưa hộ giáp trân quý như vậy cho nó ngay thời điểm sắp độ Nguyên Anh kiếp.
- Ta nói là để ngươi cẩn thận giáp của ta, đừng có lăn qua lăn lại phá hỏng nó. – Trần Trầm bổ sung một câu.
Lão Hắc mặt heo đờ ra, có loại ham muốn một chân chụp chết con hàng này.
- Đùa một chút thôi mà, he he, mấy viên nội đan Yêu tộc này cho ngươi, nhớ kỹ phải dùng theo từng cấp đấy, hiểu chưa? – Trần Trầm cười nói.
Lão Hắc vừa tiếp nhận nội đan vừa mặc Thất Khiếu Linh Lung Giáp vào, trong thoáng chốc, nó liền từ một đầu Hắc Trư biến thành một đầu Kiêm Trư, một chút dáng vẻ quê mùa trên người hoàn toàn biết mất, thay vào đó là một đống quê mùa của nhà giàu mới nổi.
- Yên tâm đi, bổn vương làm việc luôn luôn đáng tin cậy. – Vỗ vỗ hộ tâm kính trước ngực, Lão Hắc hào khí vạn trượng, trịnh trọng cam đoan.
Lúc này, Trần Trầm mới yên tâm, khẽ gật đầu.
Sau đó, dưới sự hộ tống của Lão Hắc, hắn liền đi lên một tòa linh sơn.
Đám Yêu tộc đã sớm quét sạch trăm dặm xung quanh ngọn núi này, bốn phía tuyệt đối không xuất hiện kẻ quấy rối.
Trần Trầm đi đến đỉnh núi, lấy ra khối tinh thể hình tam giác kia, sau khi thôi động linh lực, khối tinh thể nháy mắt phóng to gấp mấy trăm lần, biến thành một mô hình kim tự tháp cỡ nhỏ.
Trần Trầm không biết thứ này kêu là gì, nhưng nó đúng thật là bảo vật nghịch thiên dùng để gánh lôi kiếp, cuối cùng, hắn tùy tiện đặt cho nó một cái tên, gọi là: Tị Lôi Tráo.
Sau khi Tị Lôi Trái xuất hiện, Trần Trầm chầm chậm tiến vào, ngồi bên trong, cả người hoàn toàn được bao bọc bởi tinh thể hình tam giác.
Lúc này, một cái thông tin lệnh bài bên trong nhẫn trữ vật đột nhiên phát sáng.
- Trần Trầm, ta đã đến Thiên Vân Tông.
Nhìn thấy tin này, Trần Trầm cười đáp:
- Ta sắp bước vào Nguyên Anh, đang chuẩn bị độ kiếp, chờ độ kiếp thành công, ta liền quay về Đại Tấn. Đương nhiên, nếu ta độ kiếp thất bại, vậy Thiên Vân Tông đành phải nhờ ngươi chiếu cố rồi!
- Chớ nói bậy, thượng thiên sẽ không giết bừa người tốt, ngưới nhất định có thể độ kiếp thành công, ta… Chờ ngươi trở về.
Nhìn thấy câu nói sau cùng kia, Trần Trần đột nhiên cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều trở nên hưng phấn.
Giữa bằng hữu với nhau có thể nói mấy lời này sao?
Đương nhiên là không!
Chậc chậc, quả nhiên, một khi mình không chút giữ lại, hoàn toàn phát tán mị lực, bất luận là kẻ nào cũng đều không cản nổi.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm càng cảm thấy hừng hực trong lòng, không nói hai lời, lập tức lấy ra viên Thông Thiên Linh Quả kia, nuốt vào bụng.
Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng kỳ dị làn tràn khắp toàn thân.
Đây không phải linh lực, mà là một cỗ cảm giác kết nối thiên địa kỳ quái, cảm giác này vừa xuất hiện, Trần Trầm liền cảm giác được bình cảnh Kết Đan đỉnh phong nháy mắt biến mất không chút tăm tích, Nguyên Anh lôi kiếp sắp giáng xuống.
Hô!
Hít sâu một hơi, Trần Trầm ngồi xếp bằng, bắt đầu minh tửng.
Một lát sau, phía chân trời đột nhiên biến thành một mảnh đen kịt, sau đó hắc ám bắt đầu lan về phía Trần Trầm, trên đường, trời xanh mây trắng đều bị hắc ám thôn phệ.
Đám Yêu tộc canh giữ dưới chân linh sơn nhìn thảy một màn này, mí mắt không khỏi nhảy lên.
Hắc Trư Vương đại nhân nói muốn độ kiếp, thế nhưng kiếp số này… Đáng sợ quá nha!
- Các ngươi thì biết gì, Hắc Trư Vương đại nhân là Nguyên Anh đỉnh phong, hiện tại muốn độ Nguyên Thần đại kiếp đấy! Bởi do đại nhân làm người khiêm tốn, cho nên mới thể hiện ra bộ dáng yếu ớt như vậy!
Cẩu tinh nhìn cảnh tượng trên trời, lộ vẻ sung bái.
Bên cạnh, đám Yêu tộc bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Hắc Trư Vương đại nhân có thể một gõ đánh chết Hôi Hùng Vương, hóa ra là tu vi Nguyên Anh đỉnh phong!
- Ha ha, các ngươi thật có phúc, không bao lâu sau, các ngươi có thể đi theo một Nguyên Thần Cảnh Yêu Hoàng rồi! Lấy huyết mạch thổ trư bước vào Nguyên Thần Cảnh, Hắc Trư Vương… Không, Hắc Trư Hoàng đại nhân rõ rang là tấm gương của chúng ta!
Nói xong, Cẩu tinh cũng tự thấy cảm động, huyết mạch Yêu tộc cấp thấp muốn trở thành Nguyên Anh Yêu Vương đã là khó như lên trời, chớ nói chi là Yêu Hoàng, mà giờ đây, Hắc Trư Hoàng đại nhân liền cho bọn hắn nhìn thấy hi vọng.
Đám yêu tộc vội vàng xốc lên tinh thần, bắt đầu tuần tra bốn phía, sợ tên đui mù nào đó đến quấy rầu đại nhân nhà mình độ kiếp.
. . .
Trần Trầm nhìn thương khung như muốn lộn ngược lại, lộ ra tươi cười đắng chát.
Hắn không có làm gì thương thiên hại lý nha, sao mỗi lần lão thiên gia đều nhắm vào hắn vậy hả!?
Trời xanh không có mắt mà!
Không đợi hắn nghĩ tiếp, một đạo lôi đình yếu ớt từ trên không đánh xuống, bổ lên trên Tị Lôi Tráo. Theo sau đó, lôi vân cuồn cuộn trên bầu trời càng thêm lợi hại, cứ như đang ngông cuồng cười nhạo!
- Tiểu lão đệ, ta lại tới, trước chào hỏi ngươi một chút, ngươi chuẩn bị xong chưa?
-------
*Bắt đầu từ hôm nay sẽ mỗi ngày 1 chương nhé các đạo hữu, rãnh ta bổ sung thêm. Mọi người thông cảm, công việc ta bận lắm! Ai chấp nhận đồng hành được, ta cám ơn nhiều, ai không thể có thể ra cửa, quẹo phải, xin đừng nói lời cay đắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận