Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 438: Chia Rẽ Một Đôi Là Một Đôi

Chương 438: Chia Rẽ Một Đôi Là Một ĐôiChương 438: Chia Rẽ Một Đôi Là Một Đôi
         A?
Nữ tu đoan trang kia miệng nhỏ khẽ nhếch, hơi kinh ngạc, một giây sau thần sắc của nàng trở nên cảnh giác.
Về phần người sư muội kia phía sau nàng thì mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ, hình như muốn biết đến cùng là điềm dữ gì.
Trần Trầm thấy nữ tu đoan trang một mặt không tin, khóe miệng hơi vểnh, khẽ lắc đầu, làm ra một bộ dáng bất cần đời, sau đó làm bộ muốn đi gấp.
Kết quả hắn vừa đi được hai bước, phía sau liền truyền đến kia tuổi nhỏ nữ tu tiếng kêu.
- Tiền bối, sư tỷ của ta thế nào? Ngươi nói nàng có điềm dữ trên người?
Thân hình Trần Trầm im bặt dừng lại, xoay người qua, mắt lộ ra tinh quang, trong đầu bắt đầu dùng hệ thống không ngừng truy tung, cũng không lâu lắm đã dò xét rõ ràng đồ vật trên người hai nữ tu.
Biết được đồ vật trên người đối phương, Trần Trầm cười nhạt nói:
- Ha ha, trên người sư tỷ của ngươi có một món đồ vật đại hung, đồ vật kia có thể trong lúc bất tri bất giác hại Nguyên Thần của người, mang theo lâu dài tất thành họa lớn!
Nữ tu tuổi còn nhỏ kia nghe vậy bước nhanh đuổi theo, hiếu kỳ hỏi:
- Tiền bối, rốt cuộc là thứ gì?
- Sư muội, đừng nghe ngoại nhân nói bậy!
Phía sau sư tỷ oán trách một tiếng, nhưng người sư muội kia hoàn toàn không nghe, một mặt vẫn tò mò nhìn Trần Trầm.
Trần Trầm liếc mắt nhìn trước ngực người sư tỷ kia, lạnh nhạt nói:
- Nếu ta không cảm ứng sai, trên người tiểu cô nương này có đồ vật dính đến hậu duệ Chân Linh chi hồn?
- Nguyên bản thuộc tính của hậu duệ Chân Linh này thuộc tính tương sinh với sinh tự của ngươi, nhưng một lúc sau, nó oán niệm tăng lên, chuyển thành âm tính, ngược lại tương khắc với ngươi.
Người sư muội kia nghe vậy vô cùng chấn động, nhanh chóng xoay người nói:
- Sư tỷ, có phải tiền bối này nói khối Chu Tước bội trước ngực ngươi hay không?
Đến đây trong mắt người sư tỷ kia nghe cũng hiện lên thần sắc kinh nghi bất định.
Thần thức cường giả là không thể nhìn thấy đồ vật trong quần áo tu sĩ, nếu không thì nào còn có nữ tu dám đi ra ngoài?
Mà vừa rồi, nếu như cảm giác của nàng không sai, lão giả kia nhìn chính là vị trí Chu Tước bội trước ngực nàng.
Chẳng lẽ lão giả này thật sự là thế ngoại cao nhân?
Tuy trong lòng chần chờ, nhưng trên mặt nàng vẫn rất nhanh khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Đó là đồ vật trước khi đi Lý sư huynh đưa cho ta, tới bây giờ ta đều không mang bao lâu, làm sao lại có vấn đề?
Trần Trầm thấy nàng nói đến ba chữ Lý sư huynh, hai đầu lông mày vẻ u sầu nháy mắt tăng thêm rất nhiều, trong lòng mơ hồ có chút ít suy đoán.
Nữ tu này tám chín phần mười có ý tứ đối với Lý sư huynh kia, bằng không thì cũng không thể đeo đồ một nam nhân tặng theo bên mình.
Chỉ nhưng mà ở giữa nàng và Lý sư huynh kia lại có lực cản không nhỏ, cho nên nàng cực kỳ ưu sầu.
Vừa nghĩ vậy, Trần Trầm khẽ hừ một tiếng nói:
- Tiểu cô nương, ngươi có bằng lòng cầm ngọc bội kia cho ta xem một chút hay không?
Người sư tỷ kia nghe vậy trong mắt lóe lên một tia chần chờ, sư muội bên cạnh lại ở một bên kích động, hiển nhiên là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
- Sư tỷ, ngươi cho hắn xem một chút đi, bên trong Thông Tiên thành này còn có người dám đánh cướp hay sao?
Người sư tỷ kia nghe vậy cũng có chút tâm động, nói thật, nếu là những vật khác, nàng khẳng định không nguyện ý cho tiền bối này xem.
Nhưng Lý sư huynh cho... Nàng như thế nào cũng phải làm rõ ràng, nếu không trong lòng sẽ có khúc mắc.
Nghĩ tới đây, nàng đơn đi vung lên, một ngọc bội đỏ thẫm xuất hiện trong bàn tay nàng, sau đó đưa đến trước mặt Trần Trầm.
Trần Trầm nhìn thấy ngọc bội kia, con ngươi hơi co lại, đây chính là cái đồ tốt, giá trị chỉ sợ cực cao!
-... Tê, thật là đồ vật đại hung! Ách, không đúng, phía trên này hình như bị người giở trò gì!
Lần này, không đợi người tiểu sư muội kia mở miệng, sư tỷ đã trực tiếp hỏi:
- Động tác? Cái này sao có thể? Tiền bối, ngài không nên hồ ngôn loạn ngữ!
Trần Trầm khẽ vuốt một thoáng ngọc bội kia, sau đó trả ngọc bội lại cho người sư tỷ kia, trên mặt tràn đầy ghét bỏ.
- Thiên Vân ta còn khinh thường lừa gạt ngươi tiểu cô nương này, ngọc bội kia bị người thiết lập tình trận, ngươi cũng đã biết?
- Tình trận? Đó là vật gì?
Hai nữ tu đều là một mặt không hiểu.
Trần Trầm thần sắc đạm mạc, hồ ngôn loạn ngữ nói:
- Một loại trận pháp tà đạo cỡ nhỏ có thể khiến người ta ý loạn tình mê, nếu đeo ngọc bội kia lâu dài sẽ nhịn không được lòng sinh ái mộ đối với người tặng ngọc bội, còn nếu như có thể cho người có Nguyên Thần suy yếu đeo, hiệu quả sẽ càng tốt.
- Ha ha, loại vật này, bình thường đều là đồ háo sắc tâm thuật bất chính mới sử dụng.
- A!
Sư muội nhỏ tuổi kinh hô một tiếng, mặt mũi tràn đầy đều là không dám tin.
Về phần người sư tỷ kia càng là vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt mê ly, hình như đã nhớ lại cái gì.
Nhưng mà nàng không thể không thừa nhận là từ sau khi rời khỏi tông môn, đi tới vùng hẻo lánh này, nàng đối Lý sư huynh là càng tưởng niệm, giống như có một loại cảm giác một ngày không thấy như cách ba thu.
Chẳng lẽ quả thật là tác dụng của ngọc bội kia?
- Sư tỷ... Cái này, đây là thật sao? Lý sư huynh hắn đã có đạo lữ!
Tu nữ trẻ la thất thanh, âm thanh truyền đi thật xa.
Trần Trầm âm thầm khen ngợi nàng, không có đồng đội ẩn hình này, hắn muốn thuận lợi tiếp tục lừa dối chỉ sợ phải tốn thêm chút miệng lưỡi.
- Ta... Ta không có.
Sư tỷ tranh thủ thời gian khoát tay phủ nhận, ánh mắt càng mờ mịt.
Giờ này khắc này, nàng đã hoàn toàn không biết hảo cảm của mình đối Lý sư huynh là tự nhiên xuất hiện, hay là tác dụng của ngọc bội kia.
Về phần tiền bối này nói Lý sư huynh tâm thuật bất chính... Nguyên bản nàng chưa cảm thấy, nhưng Lý sư huynh rõ ràng có đạo lữ, còn đưa nàng ngọc bội bên mình, dường như thật có chút không đáng tin cậy.
Chẳng lẽ...
Nàng không còn dám tiếp tục suy nghĩ, trong đầu một cái gì tốt đẹp trong bất tri bất giác đã phá thành mảnh nhỏ.
Thấy sư tỷ có thần tình này, người sư muội kia giật mình che miệng lại, sau đó ngoảnh lại nhìn về phía Trần Trầm, bên trong ánh mắt đã tràn đầy sùng bái.
Truyền văn có vài thế ngoại cao nhân có thể nhìn thấu thiên cơ, không ngờ lại là thật!
- Tiền bối! Sư tỷ của ta, còn có thể cứu sao?
Trần Trầm nghe đến đây thần sắc hờ hững, nghiêm túc nói:
- Tình trận là phải sử dụng theo bộ, nếu chỉ là ngọc bội kia còn chưa tính, ta đoán còn có một số vật phẩm khác ảnh hưởng tới sư tỷ của ngươi, thậm chí trong chỗ ở của sư tỷ ngươi vụng trộm bố trí trận pháp cũng khó nói.
- Lúc trước ta còn tưởng rằng sư tỷ của ngươi chịu ảnh hưởng không sâu, giờ đây nhìn phản ứng này... Ha ha.
Hai nữ tu nghe vậy hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời bàng hoàng lúng ta lúng túng.
Trần Trầm thấy vậy vô tình hay cố ý nói một chút chỗ xấu làm Tiểu Tam, ảnh hưởng đối với gia đình người ta, phối hợp với những lời kiếp trước mình học được, cũng không lâu lắm đã làm cho người sư tỷ kia rơi lệ lã chã, nóng lòng tại chỗ mình quất mình hai bàn tay, để bày tỏ hối hận.
- Ô ô... Tiền bối, là ta sai rồi, ta không ngờ Lý sư huynh lại là loại người này, ta không nên tùy tiện thu đồ vật của Lý sư huynh, Vương sư tỷ không tệ với ta, bình thường xưng hô tỷ muội với ta, ta lại tự mình thu lễ vật của Lý sư huynh, ta thật không phải người tốt...
- Sư tỷ, ngươi là bị tình trận ảnh hưởng, cái này không thể trách ngươi, tất cả đều là Lý sư huynh làm chuyện xấu, ngươi đừng khóc...
Một bên sư muội nhỏ giọng an ủi.
Nhìn hai nữ tu bị dao động, Trần Trầm thở dài nói:
- A, nhân sinh không như ý người, tám chín phần mười.
Sau khi nói xong, hắn quay người lại muốn đi.
- Tiền bối, ngài chờ một chút, ngươi nói chỗ ở của ta có khả năng có tình trận, ta làm như thế nào phá?
Phía sau vang lên tiếng hô của người sư tỷ kia.
Trần Trầm lắc đầu nói:
- Không nhìn thấy trận pháp, ta thế nào biết được phá như thế nào? Ngươi đừng cầu ta thay ngươi phá trận, ta không rảnh đi Nam Vực, tiêu diêu tự tại ở vùng hẻo lánh này, ta chưa hưởng thụ đủ đây.
- Tiền bối, ta nguyện ý ra Linh Thạch...
Cái này lời còn chưa nói hết, Trần Trầm đột nhiên xoay người qua, trên mặt hiện lên một tia chán ghét.
- Linh Thạch? Ha ha, ta giống như là loại người thu Linh Thạch làm việc sao? Hôm nay, ta thu Linh Thạch của ngươi, cũng như ta là vì Linh Thạch đang lừa gạt các ngươi.
Hai nữ tu nghe vậy lập tức không còn dám nâng lên Linh Thạch, đúng thế... Thế ngoại cao nhân bực này sao lại nhớ thương chút Linh Thạch cơ chứ?
Mắt thấy lấy Trần Trầm còn muốn đi, người sư tỷ kia đột nhiên điềm đạm đáng yêu nói:
- Tiền bối, ngươi nói dáng dấp của ta như cố nhân ngươi... Sao ngươi không xem ở trên mặt mũi người cố nhân kia của ngươi, xuất thủ một lần? Bởi vì cái gọi là, cứu người thì đến cùng...
Nghe đến đó, Trần Trầm xoay người qua, trên mặt hiện lên một tia làm khó, cuối cùng vẻ làm khó dần biến thành kiên định.
- A, mà thôi, ngươi đã nhắc đến cố nhân kia của ta, vậy ta sẽ giúp ngươi lần này đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận