Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 278: Tha cho ta một con đường sống được không?

Chương 278: Tha cho ta một con đường sống được không?Chương 278: Tha cho ta một con đường sống được không?
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Đám tu sĩ đang quỳ đều mặt không chút máu, đặc biệt những người ôm tâm lý may mắn thì càng vã mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
Trần Trầm đứng yên tại chỗ một khắc đồng hồ rồi mới lên núi.
Chờ hắn đi khuất, nhiều tu sĩ đứng lên, hốt hoảng rời đi sơn môn Ngọc Đỉnh Đan Tông.
. . .
Trần Trầm dùng thần thức quan sát cảnh này, môi treo nụ cười.
Sau khi bước vào Nguyên Thần cảnh, trong khoảng thời gian này hắn không nhàn rỗi.
Ví dụ như chọn người đi theo trong nhóm người dưới chân núi, đó là kinh nghiệm mà mấy vị sư huynh sư tỷ dạy cho hắn.
Đương nhiên, mấy vị sư huynh sư tỷ còn tiện thể dạy hắn cách nhìn người, nhưng bị hắn tự động bỏ qua.
Có hệ thống ở, để hệ thống xem giúp hắn là được.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã dựa vào hệ thống chiêu mộ hơn ba mươi người đi theo Nguyên Anh kỳ.
Nếu ông trời không cho hắn dùng hệ thống tìm bảo bối thì hắn tìm người.
Nhưng mà, hắn tìm người cũng không phải vì rảnh quá kiếm việc làm cho qua thời gian.
Sau khi vào Nguyên Thần, Ngọc Quỳnh đã nói với Trần Trầm rằng xem độ mạnh kiếp số của hắn hiện giờ thì tương lai bước vào Luyện Hư rất có thể sẽ xuất hiện siêu đại kiếp nạn từ xưa đến nay.
Đến lúc đó nguyên nhân tộc không có ai giúp được hắn.
Kết quả của hắn tám chín phần mười là một con đường chết.
Trần Trầm cũng hiểu được đạo lý này, cho nên hiện giờ cố gắng tìm cách bù đắp.
Có thể nghịch thiên thì quá ngầu rồi, nhưng hắn phải áp súc mạo hiểm đến mức nhỏ nhất.
Mặc kệ thế nào, tương lai không thể để Tích Sương thủ tiết, làm đứa con không có cha!
- Làm việc thiện tích đức . . . Làm việc thiện tích đức.
Trần Trầm mặc niệm, sau đó nhìn bầu trời xanh biếc, ánh mắt trở nên vô cùng sâu thẳm.
- Ông trời, nếu ta bình định loạn hai tộc, cho vô số sinh linh tránh khỏi đồ thán thì ngươi tha cho ta một con đường sống được không?
Trần Trầm vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng nhiên phong vân xoay vần, dường như đáp lại hắn.
Trần Trầm thầm nghĩ:
- Ta coi như ngươi đồng ý.
Theo như lời Ngọc Quỳnh thì trên người của hắn có tội nghiệt lớn, muốn triệt tiêu cần có công đức lớn.
Công đức lớn thì đưa mắt nhìn hai tộc người, yêu hiện giờ chỉ có bình định loạn hai tộc mới đủ.
Còn về ngẫu nhiên cứu mấy người, căn bản không làm nên chuyện gì.
Đương nhiên, nếu lại xuất hiện một người có Phá Ách Ấn, Trần Trầm giết kẻ đó thì có lẽ cũng có thể triệt tiêu.
Nhưng tham chiếu một chút xác suất hàng vạn năm mới xuất hiện Phá Ách Ấn, e rằng Trần Trầm chỉ có thể tự giết mình.
Trần Trầm khẽ thở dài:
- Ta chỉ lấy một ít thiên tài địa bảo thôi mà, có cần như vậy không?
Về sau hắn không cần dùng hệ thống sưu tầm báu vật, đổi sang sưu tầm thuộc hạ trung thành vậy, sau đó sai thuộc hạ đi tìm báu vật là xong.
. . .
Quay về Ngọc Đỉnh Đan Tông, Trần Trầm bắt đầu học tập thuật Luyện Đan.
Hơn một tháng qua, Trần Trầm lại tính ra vài đan phương thượng cổ, cũng học được cách luyện chế hai loại đan dược, Ngọc Quỳnh đều khích lệ hắn nhiều lần.
Đợi đến giữa trưa, Trần Trầm bỗng nhận được thần thức truyền âm của Ngọc Quỳnh.
Kêu các đệ tử, bao gồm hắn, đến chỗ của nàng một chuyến.
Trần Trầm đang rảnh rỗi, hắn lắc người đến sân nhỏ của Ngọc Quỳnh.
So với hơn một tháng trước, vẻ ngoài của Ngọc Quỳnh bắt mắt hơn nhiều, tính theo tiêu chuẩn nhan sắc của Trần Trầm, nếu cấp độ của Tích Sương là mười điểm thì Ngọc Quỳnh từ năm điểm nhích lên sáu điểm.
Nhưng lúc này rõ ràng tâm tình của Ngọc Quỳnh không quá tốt, chân mày nhíu chặt, thấy Trần Trầm đến cũng không nói tiếng nào, vẫn chìm đắm trong suy tư.
Không lâu sau, tám vị sư huynh sư tỷ đến đông đủ, Ngọc Quỳnh mới mở miệng nói:
- Các ngươi đều biết các đảo Vô Tận Hải, nơi đó là nguồn hàng quan trọng nguyên liệu đan dược của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta. Nhưng ngày hôm qua, tu sĩ của chúng ta hộ tống đan dược đi Vô Tận Hải bị chặn giết nửa đường, tùy thân mang theo một nghìn viên các loại đan dược biến mất không thấy tung tích.
Ngọc Quỳnh nói tới đây, tạm dừng giây lát.
Tám sư huynh sư tỷ của Trần Trầm lập tức bắt đầu biểu đạt cảm xúc oán giận.
Không ngờ có kẻ dám chặn giết tu sĩ của Ngọc Đỉnh Đan Tông, quả thực là ăn gan hùm mật gấu!
Phải biết rằng, trong trạng thái không chiến tranh thì dù là tiểu dược đồng Luyện Khí kỳ của Ngọc Đỉnh Đan Tông đi ra ngoài vận chuyển đan dược, cũng không ai dám động vào.
Bởi vì một khi đắc tội Luyện Đan Sư, hậu quả không thể tưởng tượng, mạo hiểm lớn như vậy vì chút đan dược thực sự không đáng giá.
Nhưng hôm nay thì khác, phái cao thủ ra ngoài, không ngờ bị người chặn giết.
Ngọc Quỳnh thản nhiên nói:
- Việc này là sai sót của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, nhưng vẫn phải bổ sung lại một nghìn viên đan dược. Luyện Đan Sư khác trong tông môn không rảnh tay, nên bây giờ đành giao lại nhiệm vụ này cho các ngươi.
Tám vị người thành thật giống như hăng tiết gà, lập tức đồng ý, biểu thị trong khoảng thời gian ngắn là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Đợi tám người đi khuất, Ngọc Quỳnh nhìn sang Trần Trầm luôn im lặng, cười nói:
- Luyện đan một tháng, ngươi trở nên trầm ổn rất nhiều.
Ánh mắt Trần Trầm bình tĩnh nói:
- Sư phụ nói đùa, thật ra ta vẫn luôn thực trầm ổn, chẳng qua người không chú ý mà thôi.
Ngọc Quỳnh không tiếp tục rối rắm vấn đề này, nói:
- Các chủ thuyền ở Vô Tận Hải gần đây dần hình thành liên hợp, thành lập thương minh gì đó. Đoạn thời gian trước, bọn họ lấy danh nghĩa thương minh chọn mua đan dược của Ngọc Đỉnh Đan Tông chúng ta, yêu cầu hạ thấp giá cả. Bởi vì bọn họ chọn mua số lượng quả thực rất nhiều, hơn nữa trực tiếp số lượng lớn bán ra cho bọn họ, hiệu suất làm việc của Ngọc Đỉnh Đan Tông chúng ta tăng lên nhiều, có thể tiết kiệm nhiều sức người, cho nên mấy vị sư thúc sư bá của ta đã đồng ý yêu cầu. Ngày hôm qua một nghìn viên đan dược bị đánh cướp là nhóm hàng đầu tiên cung cấp cho thương minh, ngươi cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến thương minh không?
Trần Trầm suy tư giây lát, lắc đầu nói:
- Hẳn là không phải. Những chủ thuyền thành lập thương minh, tất nhiên có quy hoạch lâu dài, không thể nào vì một nghìn viên đan dược mà tùy tiện đắc tội Ngọc Đỉnh Đan Tông chúng ta. Đệ tử cho rằng tám chín phần mười bởi vì thành lập thương minh tổn hại ích lợi của một vài người, bọn họ vì đả kích con đường thu đan dược của thương minh nên mới chặn giết đệ tử của Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Ngọc Quỳnh xoa trán, dường như hơi bức bối:
- Nếu không phải Ngọc Đỉnh Đan Tông ta thật sự không có ai rảnh tay thì làm gì cho phép đám trộm cướp này càn rỡ?
Thấy tâm trạng bình hòa của Ngọc Quỳnh hơi dao động, Trần Trầm trong lòng sinh ra mấy phần đồng tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận