Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 22: Rơi Chén Làm Hiệu

Chương 22: Rơi Chén Làm HiệuChương 22: Rơi Chén Làm Hiệu
         - May mà ta đã lau mặt cho hắn, nếu không với cái giọng điệu này… Gả muội muội mà làm như có thâm cừu đại hận gì vậy.
Trần Trầm cảm thấy rất bất đắc dĩ, tuy nhiên, hắn vẫn phải làm bộ lộ vẻ khiếp sợ.
- Không thể được!
Không đợi Trần Trầm cự tuyệt, một tiếng thét chói tai quanh quẩn trong phòng tiếp khách, mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Bởi vì người nói ra lời này chính là biểu đệ của Trương Kỵ - Ngô Uy.
Trần Trầm nhíu mày, không nói gì.
Bất quá, trong lòng hắn thầm cười lạnh, tên Ngô Uy này cũng còn quá trẻ, chỉ cần kích động một chút liền giầu đầu lòi đuôi, thậm chí còn đoạt lời kịch của hắn nữa chứ.
Lúc này Ngô Uy mới ý thức được mình vừa thất thố, hắn điều chỉnh tâm tình một chút rồi nói:
- Khục khuc, ý của ta là hôn nhân đại sự cần thương lượng kỹ một chút, tuyệt đối không thể tùy tiện quyết định.
Tuy hắn che giấu rất tốt, nhưng Trần Trầm vẫn nhìn ra sâu trong mắt hắn lóe lên một tia ghen ghét.
- Tiểu Nhã, ngươi thấy thế nào?
Tuy Trương Đức cũng cảm thấy việc này không đáng tin chút nào, nhưng hắn không tỏ thái độ mà lại nhìn về phía nữ nhi đang thẹn thùng.
Trương Tiểu Nhã cúi đầu im lặng, không chút dấu vết liếc nhìn Trần Trầm một cái, mãi một lúc lâu sau mới lí nhí như muỗi kêu:
- Toàn bộ đều do phụ mẫu làm chủ…
Thân là nữ tử ở thế giới này, nàng đã sớm quán triệt tư tưởng hôn nhân đại sự theo ý phụ mẫu, lời mai mối.
Hơn nữa, Trần Trầm trước mặt tuy là ăn mặc có hơi đơn giản, nhưng khí độ bất phàm, không giống nam nhân thô lỗ như cha và ca ca, suốt ngày chỉ biết đánh đánh đấm đấm.
Cho nên nếu thật sự phải gả… Nàng cũng có thể tiếp nhận.
- Ai ôi! Cmn?
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, thẹn thùng của Trương Tiểu Nhã, Trần Trầm thầm hoảng sợ, nhịn không được hỏi hệ thống.
- Hệ thống, trong phạm vi 15 mét, ai là người có khí chất nam nhân nhất?
- Là Kí chủ.
Nghe đáp án như thế, Trần Trầm vô thức vuốt vuốt tóc.
Biết sao được, dù không dựa vào thực lực, cũng không dựa vào y phục, ở Trương gia, khí chất của hắn vẫn chẳng khác nào đom đóm trong đêm, đặc biệt khiến người khác chú ý.
Thiếu nữ bình thường nhịn không được bị hấp dẫn cũng không có gì là mới mẻ.
- Ngươi xem xem trong phạm vi 15 mét ai là người không có khí chất nhất? - Trần Trầm quét mắt nhìn ba nam nhân Trần gia, có chút ác ý hỏi.
- Người nấp phía sau tường, ngay sau lưng ngươi 3 mét.
Nghe vậy, Trần Trầm nao nao, tuy cảm giác của hắn tương đối nhạy cảm, thế nhưng lại không cảm nhận được ở đây vẫn còn những người khác.
Cái này không khỏi… Có hơi khéo.
- Hệ thống, trong phạm vi 15 mét có mấy người.
- Mười lăm, phân ra ở…
Đợi hệ thống nói xong, sắc mặt Trần Trầm trở nên khó coi hơn rất nhiều, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Trong phòng tiếp khách ngoại trừ năm người Trương gia, còn có một tiểu nha hoàn, thêm hắn nữa có tổng cộng 7 người.
Tám người còn lại thì ẩn nấp xung quanh phòng tiếp khách? Ngay cả hắn cũng không mảy may nhìn ra tung tích.
Cái này nếu nói không phải mai phục, có đánh chết hắn cũng không tin.
Có tên hộ vệ nào lại trốn kỹ vậy không?
Tiếp tục hỏi thăm phụ cận có bao nhiêu người Trương gia, hệ thống quyết đoán loại tám kẻ giấu mặt kia ra ngoài, thuận tiện cũng loại luôn Ngô Uy.
Nghe được đáp án này, Trần Trầm khẽ thở dài.
Rất hiển nhiên, tám người kia là do Ngô Uy an bài.
Chuyện hôm nay chỉ sợ không cần thiết làm phức tạp như vậy nữa.
Lẳng lặng thúc giục linh lực, kiểm tra nước trà vừa uống vào bụng, Trần Trầm không hề bất ngờ khi phát hiện trong trà có thuốc mê.
Bất quá, thứ này không hề có bất kỳ tác dụng gì với Tiên Thiên Linh Thể, dùng linh lực tùy tiện tinh lọc một chút là có thể bài xuất ra bên ngoài.
- May mà hôm nay ta đến, bằng không Trương gia sợ là gặp phải đại nạn.
Hắn cũng không quá lo lắng cho Trương Kỵ, tên này vận khí hàng đầu, thuộc loại có muốn chết cũng chết không được.
...
- Tiểu Nhã, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ. Ta thấy hắn ăn vận như vậy, rõ ràng là xuất thân tầm thường, ngươi gả cho hắn nói không chừng cả đời cơ khổ.
Ngô Uy đứng lên, chỉ thẳng vào Trần Trầm, giọng điệu không chút khách khí.
Giờ phút này, sắc mặt hắn đã âm trầm đến cực điểm, nội tâm càng là ghen ghét không thôi.
Dựa vào cái gì mỗi ngày hắn thè lưỡi như chó mua vui lại không chiếm được tâm hồn thiếu nữ của biểu muội, hết lần này đến lần khác, một tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu vừa đến, biểu muội liền đồng ý gả?
Chỉ bằng hắn ta đẹp trai hơn hắn, có khí chất hơn hắn thôi sao?
Trương Kỵ nghe vậy giận tím mặt, vèo một thoáng đứng lên, cả giận nói:
- Biểu đệ, Trần huynh chỉ là khinh thường tiền tài, bằng không thì với bản lãnh của hắn đã sớm gia tài bạc triệu rồi!
Những lời này của Trương Kỵ là phát ra từ nội tâm, vừa nãy diệt Vương gia, Trần Trầm cũng không gấp gáp vơ vét gia tài, mà vội vã chạy đến đây hỗ trợ một nhà hắn.
Đạo đức sáng ngời như thế… Hắn tự thẹn không bằng…
Giờ lại nghe Ngô Uy nói Trần Trầm như vậy, lửa giận trong lòng hắn thoáng chốc sôi trào.
Nghe vậy Ngô Uy đành ngồi xuống, khuôn mặt non nớt thoáng có chút vặn vẹo.
- Gia tài bạc triệu? Ha ha, biểu ca, không phải ta nói ngươi, ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều rất dễ bị lừa.
- Nếu hắn tùy tùy tiện tiện cũng có gia tài bạc triệu, vậy thì sao phải mặc loại y phục như thế này?
- Ta nói cho ngươi biết một đạo lý đơn giản, thế gian này, ngoại trừ có bệnh, nếu không chẳng ai lại đi ngược đãi chính mình. Có thể mặc đẹp thì cần gì phải mặc áo gai?
- Có thể ăn sơn hảo hải vị thì làm quái gì phải đi ăn cám heo, ngươi hiểu không?
Nghe mấy lời này, Trần Trầm thầm dựng một ngón cái trong lòng.
Bạn học này tuy chẳng phải thứ gì tốt, nhưng lại nhìn vấn đề rất thấu triệt nha.
Nếu hắn có tiền thì sao phải mặc thế này? Bộ lăng la không tốt? Hay là tơ lụa không thoải mái?
Nhưng không ngờ là vừa nghe xong, Trương Kỵ càng thêm tức giận, giơ tay chỉ vào Trần Trầm, trong mắt đã là bội phục tột đỉnh.
- Trần huynh! Hắn không giống vậy! Ngươi biết hắn cố gắng thế nào không?
Trương Kỵ nói vô cùng có khí phách, đến mức Trần Trầm mặt già đỏ lên.
Trong lúc bất tri bất giá, tiểu gia hỏa này đã bị hắn tẩy não thành công rồi.
- Ngươi từng gặp phải Hắc Phong nhai cao ngàn mét chưa? Mà thôi, ngươi không biết được đâu. - Trương Kỵ nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng ngồi xuống.
Vốn dĩ hắn muốn nói ra chuyện Trần Trầm nhảy núi luyện công, một lần nữa kể lại cho mọi người câu chuyện sồ ưng, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy mình khuyết thiếu ngôn ngữ, không cách nào biểu đạt được hoải bão to lớn, cao thượng của Trần Trầm, vì vậy đành nuốt trở về.
- Biểu ca, lời này của ngươi quả thật có hơi quá mức. Trương Tiểu Nhã ta không phải loại người chỉ biết nhìn tiền tài.
Trương Tiểu Nhã từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói, tuy là âm lượng rất nhỏ nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe ra nàng không vui.
Nghe xong, Ngô Uy bỗng nhiên bật cười, hơn nữa càng cười càng lớn.
- Ha ha, theo ý các ngươi, Ngô Uy ta là kẻ tiểu nhân!
Phu phụ Trương Đức thấy Ngô Uy nói ra mấy lời điên điên dại dại như vậy, mày không khỏi nhíu chặt.
Trương Đức trực tiếp phân phó nha hoàn:
- Tiểu Lan, mang Uy thiếu gia về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu nha hoàn nghe vậy liền gật đầu đáp ứng, nhưng còn chưa đợi nàng có động tác, Ngô Uy đã vỗ mạnh xuống bàn, kế đó cầm chén trà trước mặt lên.
- Đại bá, ta thích Tiểu Nhã! Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý gả tiểu Nhã cho ta không?!
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc, Trương Đức giận dữ quát:
- Nghịch tử! Cút ra ngoài cho ta!
Giờ phút này, hắn vẫn không nghĩ Ngô Uy sẽ gây bất lợi cho Trương gia.
Trương phu nhân bên cạnh khẽ thở dài, nói:
- Tiểu Uy, sao chúng ta lại không biết ý nghĩ của ngươi. Nhưng tiểu Nhã đã sớm nói với chúng ta, nàng không thích ngươi.
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Uy chợt tái đi, một lát sau trở nên vặn vẹo, dữ tợn.
- Chương mắt ta? Ha ha, ta biết ngay mà, cho tới bây giờ Trương gia các ngươi đều xem thường ta!
- Bởi vì trong mắt các ngươi, ta chỉ là một con chó được gửi nuôi tại Trương gia!
- Nghịch tử, từ nhỏ đến lớn, ta đã khi nào phân biệt đối đãi giữa ngươi và Kỵ nhi? Vốn dĩ ta dự định đợi sau khi Kỵ nhi bước vào tiên lộ sẽ đem sản nghiệp giao cho ngươi, hôm nay xem ra vẫn nên cho ngươi vào quân ngủ, ma luyện vài năm thì tốt hơn.
Trong cơn tức giận, Trương Đức vô thức muốn đứng lên, nhưng thân thể lại không nghe theo sai sử, đột nhiên mềm nhũn, khiến hắn một lần nữa ngồi phịch xuống.
Thấy vậy, Ngô Uy nhếch mép cười lạnh, cái chén trong tay càng nắm chặt hơn.
- Giả mù sa mưa mà thôi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết rõ kết quả xem thường ta! Còn ngươi nữa, tiện nhân! Xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Nói xong câu đó, Ngô Uy ném mạnh cái chén xuống, rơi trước mặt Trương Tiểu Nhã.
Xoảng!
Cùng với âm thanh giòn vang, bốn phía quanh phòng tiếp khách lập tức vang lên từng trận lao xao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận