Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 159: 50 Khẩu Linh Pháo, 10 Tòa Đại Trận!

Chương 159: 50 Khẩu Linh Pháo, 10 Tòa Đại Trận!Chương 159: 50 Khẩu Linh Pháo, 10 Tòa Đại Trận!
         Trần Trầm dần biến mất trong chướng khí.
Sau đó, hắn chợt ngừng lại.
- Hệ thống, quanh đây thứ gì có giá trị?
“Có, bên trái, mười tám mét, có một nhánh độc thảo có thể hấp thu chướng khí.”
...
Đợi đến khi trời dần sáng, Trần Trầm mang vẻ mặt suy yếu về đến thành thứ mười sáu.
- Sư phụ… Linh thạch đủ cho thành mười sáu mua… trận pháp cùng linh pháp rồi, làm phiền sư phụ đi cứ điểm một chuyến, đồ đị trước nghỉ ngơi một lát.
Trịnh trọng giao mấy cái nhẫn trữ vật vào tay Tiêu Vô Ưu, Trần Trầm lảo đảo đi vào thành.
Thấy vậy, đám tu sĩ Đại Tấn lặng yên không nói gì.
Nhìn bộ dạng thận hư của Thiên Vân Tông Thánh tử, tám chín phần là bị thải dương bộ âm rồi.
Bất quá, bọn họ không dám nói, cũng không dám hỏi, chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.
Thánh tử vì Đại Tấn trả giá quá lớn!
...
Quay về chỗ của mình, Trần Trầm thoáng cái đã tỉnh táo lại, mở túi yêu thú ra.
Giờ phút này, Đậu Xanh trong túi yêu thú đã tỉnh, khí tức trên thân tăng vọt mấy lần, vậy mà có thể so với Kết Đan đỉnh phong. Chỉ có điều thân thể nó càng lúc càng… Xanh!
- Không biết Đậu Xanh có tác dụng áp chế Yêu tộc không nhỉ?
Trong lòng Trần Trầm lốp bốp gõ bàn tính.
Hiện tại, tu vi Luyện Thể của hắn đạt đến Kết Đan trung kỳ, Luyện Khí thì là Kết Đan sơ kỳ, hai bên phối hợp, cộng thêm Vạn Hóa Thần Phong, đã có thể chém chết được mấy con gà Nguyên Anh Yêu tộc.
Nếu có thêm Đậu Xanh…
Nghĩ nghĩ, cuối cùng, Trần Trầm lại lắc đầu, Huyền Vũ chính là thần thú, không đến thời điểm sinh tử quan đầu thì vẫn không nên xuất ra.
Đậu Xanh thức tỉnh, Trần Trầm đương nhiên mừng rỡ, bất quá, trong lòng hắn vẫn có một chút ưu sầu.
Chính là vì tu vi Luyện Thể của hắn tăng lên quá chậm, tuy biểu hiện ra là Kết Đan trung kỳ, cao hơn so với Luyện Khí, nhưng đó kỳ thật là tu vi đổi được sau một trận chiến thê thảm với lôi kiếp.
Hiện tại không có… thứ kia, tu vi Luyện Thể cũng dừng lại.
Trái lại, Luyện Khí ngày một tiến bộ, xem ra không bao lâu nữa đã có thể vượt qua Luyện Thể rồi.
Chuyện này khiến Trần Trầm không thể không cân nhắc chịu khổ một chút… Đương nhiên, tốt nhất là không đau!
...
Trong khi hắn còn đang suy tư mấy thứ loạn thất bát tao này, một nửa Nguyên Anh trong thành đã kéo nhau chạy ra trăm dặm ngoài cứ điểm.
Nói đùa, đây là linh thạch bán mình của bọn họ đấy, dù trên đường không có cướp, nhưng cũng phải hộ tống một phen, thuận tiện giám sát Tiêu Vô Ưu, xem hắn có lấy việc công làm việc tư hay không.
Đợi đến khi trở về, sắc mặt mấy tên Nguyên Anh tu sĩ đều ửng hồng, một bộ kích động vì tiêu phí quá độ.
Xem bộ dạng kia, dường như là cả đời chưa từng tiêu tốn nhiều linh thạch như vậy.
- Năm… Năm mươi khẩu linh pháo, tổng cộng tốn hai mươi vạn trung phẩm linh thạch, một kích bắn vào Kết Đan cần 50 trung phẩm linh thạch, bắn Nguyên Anh cần 200 trung phẩm linh thạch, ngươi giữ đi, sau này giao cho ngươi đảm bảo.
Ngữ khí Tiêu Vô Ưu run run, đưa một cái nhẫn trữ vật giao cho Trần Trầm.
Trong mắt hắn, số linh pháo này chẳng khác nào mệnh tu sĩ Đại Tấn.
Trần Trầm tiếp nhận nhẫn trữ vật, lấy linh pháo bên trong ra. Linh pháo dài khoảng độ năm mét, toàn thân được chế tạo bằng huyền thiết, vừa thô vừa cứng, bên trên khắc chằng chịt trận pháp.
Mà ở đuôi pháo có vị trí đặt linh thạch, nhìn kích cỡ, hẳn là một lần có thể bỏ vào 500 khối linh thạch.
- Hay là thử bắn một pháo xem sao? - Trần Trầm nhìn về phía mọi người.
Cả đám lắc đầu như trống bỏi, nói đùa, một pháo bắn ra khác nào chặt một tay bọn họ, sao có thể thử loạn được.
Đồ ở cứ điểm chắc chắn không có vấn đề, nhất định là vậy!
Sau khi giao linh pháo cho Trần Trầm, Tiêu Vô Ưu lại lấy ra một tấm trận đồ.
- Trận này tên là Nguyên Cương trận, chính là trận pháp phòng ngự nhất lưu, chỉ cần bố trí mười toàn là có thể hoàn toàn ngăn trở trăm dặm phòng tuyến của chúng ta, giá bán trận đồ là 1 vạn trung phẩm linh thạch, bố trí một tòa Nguyên Cương trận cũng cần một vạn trung phẩm linh thạch.
- Cường độ phòng ngự như thế nào? - Trần Trầm hỏi.
- Chỉ cần nguyện ý bỏ ra linh thạch, dưới Nguyên Thần, tuyệt đối không công phá nổi. - Hai má Tiêu Vô Ưu run rẩy.
Trận pháp bực này so với đại đa số hộ tông đại trận ở Đại Tấn đều hơn xa.
Phải biết hộ tông đại trận chính là mấy ngàn năm tích lũy của môn phải mới có được đấy.
Trần Trầm thỏa mãn gật đầu, về phần mấy chữ “chỉ cần nguyện ý bỏ ra linh thạch” tự động bị hắn phớt lờ.
Đã có trận đồ, thành thứ mười sáu bắt đầu khí thế ngất trời bày trận.
Nguyên Cương trận không giống với đại trận hộ tông, cần có sự phối hợp của địa thế, thời khắc mấu chốt thậm chí cần cải biến địa hình cho thích ứng với trận pháp.
Trận này thích ứng cực mạnh, có thể bố trí ở bất kỳ đâu, khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao quá nhiều linh thạch, thành phẩm quá lớn.
Nhưng thành thứ mười sáu cũng không có biện pháp, đạo phòng tuyến thứ hai có đại trận Thiên Mạc, bọn họ nào dám tùy tiện động chạm địa thế nơi này, lại càng không dám cải tạo trường thành.
Trăm dặm phòng tuyến, hơn trăm tu sĩ Đại Tấn làm việc suốt hai ngày mới bày xong mười tòa Nguyên Cương trận.
Có trận pháp, trong lòng chúng nhân có thêm một chút cảm giác an toàn.
Bất quá, cũng có người sinh nghi.
Lúc bó trí trận pháp, bọn họ từng gặp người của thành thứ mười lăm và thứ mười bảy.
Sau khi trò truyện một phen, ngày đó hai thành đối mặt bao nhiêu địch nhân tự nhiên lộ ra chân tướng.
- Hẳn là chúng ta bị lừa?
Có tu sĩ xoắn xuýt một hồi, thế nhưng lúc này đã ký văn tự bán mình, có hối hận cũng đã muộn.
Thân là tu sĩ, bọn họ sao có thể ném thể diện, chỉ có điều là trong lòng đã sinh ra một chút khúc mắt với Trần Trầm.
Người này rất xấu, không thể dễ dàng tin hắn!
Hơn mười lăm tên tu sĩ Nguyên Anh, ta khinh!
Thời gian trôi qua, người biết rõ chân tướng ngày càng nhiều, ánh mắt mọi người nhìn Trần Trầm cũng cùng thêm cổ quái.
Trần Trầm hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt này, một bộ chả liên quan đếch gì đến lão tử.
...
Bên kia, trong quân doanh thành thứ mười sáu.
Sau ba ngày bị tác dụng phụ hành hạ, rốt cuộc kim giáp tướng lãnh cũng hồi phục được chút ít, có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là vẫn không thể xuống giường.
Ba ngày này, ngày đầu tiên hắn sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, ngày thứ hai là đau nhức kịch liệt tựa như đao xoắn, ngày thứ ba ngứa ngáy toàn thân, sống không bằng chết.
Tuy nhiên, sau khi trải qua mấy… thứ này, ý thức của hắn mười phần thanh tỉnh, cho nên trong ba ngày này, hắn đã hoàn toàn hạ quyết tâm.
Bất kể thế nào cũng phải rời khỏi thành thứ mười sáu! Chỗ này không phải chỗ cho người ở mà!
Vì vậy, vừa mới thanh tỉnh, hắn liền gọi thủ hạ tâm phúc của mình vào doanh trướng.
- Dương Khai… Đi cứ điểm tìm sư huynh của ta, nhờ hắn nghĩ biện pháp điều ta đi khỏi đây, thành nào cũng được, miễn đừng là thành thứ mười sáu.
Tên quân sĩ gọi là Dương Khai kia muốn nói lại thôi.
Nói thật, mấy ngày nay, tu sĩ Đại Tấn rất chăm chỉ, hắn cảm giác có lẽ nên cho đám người này thêm một cơ hội.
Nhưng kim giáp tướng lãnh dường như nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt quyết tuyệt lấy ra từ trong ngực một cái nhẫn trữ vật, giao cho Dương Khai.
- Dương Khai, ngươi đi theo ta lâu như vậy, là người mà ta tín nhiệm nhất, làm việc cũng ổn trọng, ta vẫn luôn xem ngươi là huynh đệ mà đối đãi. Không dối gạt ngươi, trong nhẫn này là toàn bộ gia tài của ta, giao nó cho sư huynh, để hắn giúp ta nghĩ biện pháp… Nếu như ta có thể rời khỏi thành mười sáu, các ngươi cũng sẽ thoát ly khổ hải.
Thấy vẻ mặt quyết tuyệt của tướng quân, tu sĩ Trúc Cơ Dương Khai cắn răng, cầm nhẫn trữ vật rời khỏi doanh trướng.
Nhìn bóng lưng kia, kim giáp tướng lãnh lại lần nữa nằm lên giường, đồng thời nhẹ thở ra.
Sư huynh tuy rằng có chút tham tài, nhưng làm việc rất ổn trọng.
Tuy là táng gia bại sản, nhưng so mất mạng vẫn tốt hơn.
Chỉ sợ trước khi mình đi, Yêu tộc lại lần nữa xâm phạm.
- Mấy ngày gần đây, Yêu tộc nhất định đừng đến a…
Nội tâm kim giáp tướng lãnh thầm cầu nguyện, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận