Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 307: Tà đạo vô tình (1)

Chương 307: Tà đạo vô tình (1)Chương 307: Tà đạo vô tình (1)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Thiên Tà đạo chủ nghe vậy chậm rãi thu tay về, qua thật lâu, đột nhiên phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc:
- Mạng của ta do ta không phải do trời, những tu sĩ ma đạo chỉ nói ngoài miệng, khi nên độ kiếp thì đều hèn nhát, không ngờ ngươi tin là thật?
Trần Trầm chậm rãi đeo bao tay vào, trong lòng đã trở lại bình tĩnh.
- Đây là tín niệm của riêng ta, không liên quan gì đến tu tiên tu ma hay là tà đạo.
Trần Trầm vừa dứt lời, trong sơn động đột nhiên tràn ngập uy áp khủng bố vô cùng, ngay sau đó, âm thanh như chuông ngân trở nên khàn đục:
- Bây giờ ngươi phải chết! Tuy ta sẽ không tự mình ra tay, nhưng ta ít nhất có thể tìm ra mười người có năng lực giết ngươi!
Trần Trầm thả tay xuống, nhìn thẳng Thiên Tà đạo chủ, thản nhiên nói:
- Là tứ hoàng tử của Đại Kinh hoàng triều hay Tưởng trưởng lão của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta? Hoặc trực tiếp tìm bán yêu của Linh Hư Khí Tông hôm nay vắng mặt?
Lời nói thốt ra, Thiên Tà đạo chủ rùng mình, không khí trong hang trở nên càng nghiêm túc.
- Sao . . . ngươi biết?
Thiên Tà đạo chủ không hỏi rõ ràng nhưng Trần Trầm biết nàng đang hỏi cái gì.
Đang hỏi hắn làm cách nào biết thân phận của những người này.
Trần Trầm mỉm cười nói, trong giọng nói tràn đầy tự tin:
- Con người của ta không thích luôn bị động, ngươi nói có ít nhất thật ra là khoe khoang, trong mấy người đến đây hôm nay nhiều nhất là năm người có thể giết ta.
Thiên Tà đạo chủ rít qua kẽ răng:
- Xem ra là ta xem thường ngươi, không ngờ ta dẫn sói vào nhà!
Giờ phút này, Thiên Tà đạo chủ thật sự hơi hối hận lúc trước không một bàn tay đập chết tiểu tử này.
Trần Trầm không e sợ giọng chất chứa tức giận của Thiên Tà đạo chủ, tiếp tục cười nói:
- Ngươi giết ta, thân phận của tất cả cao thủ Thiên Tà sẽ bị bộc lộ với thiên hạ, đến lúc đó có kết quả thế nào, với trí tuệ của ngươi chắc có thể tưởng tượng ra.
Hơi thở trên người Thiên Tà đạo chủ dao động kịch liệt.
Không biết yêu tộc thế nào chứ nhân tộc chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó một đám tà tu sẽ không có kết cục tốt, Thiên Tà nguyên khí đại thương, có lẽ còn thành thế lực ngầm, từ nay không ai dám công khai lộ mặt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Tà đạo chủ càng bùng cháy lửa giận.
- Nếu không còn việc gì thì ta đi đây, còn về thân phận của những người này, ta biết chừng mực, sẽ không nói lung tung, ngươi hãy yên tâm. Phải rồi, về sau nếu để cho ta làm chuyện gì không có hại đến nhân tộc thì có lẽ ta sẽ suy xét. Cáo từ.
Bỏ lại câu này, Trần Trầm xoay người chậm rãi đi hướng cửa hang.
Một lũ khí cơ mãnh liệt tập trung vào Trần Trầm, nhưng hắn không để bụng, bước chân kiên định vô cùng.
Đợi đi ra hang núi, lũ khí cơ biến mất, Trần Trầm thở phào nhẹ nhõm, xem như an toàn vượt qua ải này.
Trần Trầm thật sự sợ Thiên Tà đạo chủ bất chấp tất cả diệt hắn, hiện giờ xem ra Thiên Tà đạo chủ còn lý trí.
Nhưng khiến Trần Trầm ngạc nhiên là Thiên Tà đạo chủ thì ra là nữ nhân.
Không, nói chính xác hơn là nữ yêu.
Một nữ yêu rốt cuộc làm chuyện thương thiên hại lý gì mà bị trên trời giáng xuống Phá Ách Ấn?
Trần Trầm từng dùng hệ thống điều tra thân phận cụ thể của nữ yêu này, nhưng không điều tra ra được, chỉ nói nàng là Thiên Tà đạo chủ.
Điều này nghĩa là nữ yêu không có thân phận chính thức bên yêu tộc, hoặc trong lòng nàng không thừa nhận thân phận đó.
Trần Trầm lắc đầu, không thèm nghĩ nữa, sau khi trở về hắn phải nhắc nhở cao tầng nhân tộc một chút.
Thiên Tà đạo chủ không bắt buộc hắn ra tay, nhưng không đại biểu không cho người khác ra tay.
Mỗi một cường giả Luyện Hư đều cực kỳ quan trọng với nhân tộc, hiện giờ không chịu nổi mất mát.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Trần Trầm đi ngang qua một mảnh sơn mạch, một bóng đen bỗng nhiên chặn trước mặt hắn.
Bóng đen mặc đồ giống hệt Trần Trầm, rõ ràng là người của Thiên Tà.
Trần Trầm lạnh lùng hỏi:
- Tại sao chặn đường đi của ta?
Người áo đen giọng như cú đêm, trong giọng nói tràn đầy trào phúng:
- Ha ha, đạo chủ từng nói sẽ tự mình giải quyết Trần Trầm, nhưng sau đó Trần Trầm ở trước Trấn Yêu Thành một hơi thành danh, đạo chủ cũng không nhắc lại việc này. Vừa lúc đó, Thiên Tà có thêm một thành viên mới, ngươi nói xem có trùng hợp không?
Trần Trầm nghe vậy nhướng mày, thản nhiên nói:
- Quả thực trùng hợp, rồi sao?
- Thần thức của Trần Trầm cực độ cường đại, ta muốn biết nguyên nhân, xin đạo hữu hãy giải đáp thắc mắc cho ta.
Bóng đen vừa nói vừa lộ ra dao động Nguyên Thần hậu kỳ, ý đồ không cần nói cũng biết.
Trần Trầm nghe vậy lấy xuống mặt nạ, cười nói:
- Bởi vì ta có thiên phú mạnh, còn ngươi, tứ hoàng tử Đại Kinh, ngươi hỏi ta vấn đề này là có ý gì? Không lẽ cho rằng ta được đến chí bảo hoặc công pháp nghịch thiên nào chăng?
Bóng đen trầm mặc thật lâu sau, sau đó cũng lấy xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tối tăm.
Gương mặt này bình thường không có gì lạ, nhưng đôi mắt đỏ rực, bên trong lấp lóe tà quang, hiển nhiên đã tu luyện tà công đến cấp độ cực kỳ cao thâm.
Tứ hoàng tử lớn tiếng quát, từng đợt khói đen khuếch tán từ người gã, trong đó mơ hồ có oan hồn gầm rống:
- Nói ra bí mật của ngươi, ta tha cho ngươi một con đường sống!
Trần Trầm không đáp lại, nhưng một tiếng la kinh ngạc đã vang lên trước:
- Đường huynh, không ngờ ngươi thật sự bước chân vào tà đạo!
Tứ hoàng tử nghe thấy âm thanh này thì con ngươi co rút, cực kỳ kinh ngạc nhìn Bạch Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Trầm.
- Chí bảo không gian! Không ngờ ngươi có chí bảo không gian, khẹc khẹc!
Bạch Phàm nghe vậy ngây người giây lát, ánh mắt trở nên phức tạp vô cùng. Hoàng tử mà gã ủng hộ là đường ca ở trước mặt, cũng là tứ hoàng tử của Đại Kinh hoàng triều.
Hiện giờ đường ca thấy gã, phản ứng đầu tiên không phải là tại sao gã ở đây mà là Trần Trầm có chí bảo không gian.
Điều này khiến trong lòng Bạch Phàm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tu sĩ tà tu vô tình đến tận đây!
Trần Trầm nhìn bóng lưng của Bạch Phàm, ám chỉ nói:
- Bạch Phàm, vật ngươi hộ tống tại sao bị cướp, giờ đã hiểu ra chưa?
Bạch Phàm cúi đầu, thầm siết chặt nắm đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận