Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 79: Bạch Hổ Thánh Tử

Chương 79: Bạch Hổ Thánh TửChương 79: Bạch Hổ Thánh Tử
         Hắn vừa thốt lên xong, cách đó không xa, khóe mắt Đại trưởng lão giật giật, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài.
Trần Trầm thì vô cùng vui mừng nhìn Tôn Thiên Cương, một bộ ta không nhìn nhầm ngươi.
Sau khi chọn được người, Trần Trầm bước đến bên cạnh Tiêu Vô Ưu, nói khẽ:
- Sư phụ, trong tiểu viện của ta có mấy cái sủng vật, làm phiền người chiếu cố môt chút.
- Yên tâm! – Tiêu Vô Ưu nhàn nhạt đáp, nhưng nghe xong lại khiến Trần Trầm thật sự cảm thấy an tâm.
Trên thực tế, cũng không có gì lo lắng. Tiểu Hoàng cùng Tiểu Bìm Biếc tuy là ngốc tử, nhưng Hồ Tiên Nhi lại vô cùng cơ trí, hơn nữa nàng còn có thông tin lệnh bài của hắn, nếu thực xảy ra chuyện vẫn có thể tìm đến hắn trước tiên.
- Nếu không còn chuyện gì khác, vậy đi thôi! – Hàn trưởng lão Vô Tâm tông bên cạnh nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Trần Trầm không do dự, chỉ vài bước đã đặt chân lên cự châu, Trương Kỵ cùng Tôn Thiên Cương cũng theo sát phía sau hắn.
Kim Đan đỉnh phong Triệu trưởng lão bước lên sau cùng.
Thân là Tu tiên giả, các loại trang bị đều có sẵn trong vật phẩm trữ vật, đi xa nhà cũng không cần chuẩn bị gì nhiều.
Nhìn Trần Trầm bước lên cự châu, Tiêu Vô Ưu muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn lựa chọn im lặng.
Trần Trầm nhìn về phía sư phụ, lại nhìn đám nội ngoại môn đệ tử lúc nhúc như gà con, cười nói:
- Chuyến này ta nhất định sẽ không làm mất danh tiếng Thiên Vân tông, chư vị cứ yên tâm!
Nói xong lời này, cự châu từ từ bay lên, cuối cùng dừng lại ở độ cao ngàn mét giữa không trung, hướng về phía xa lao đi.

Trên cự châu.
Người Vô Tâm tông an bài chỗ ở cho bốn người Trần Trầm.
- Phòng chữ Thiên?
Triệu trưởng lão nhìn môn bài, nhíu mày.
- Ha ha, mấy vị khách quý Thiên Vân tông, Đoạn sư huynh nói, Thánh tử Trần Trầm thực lực kinh người, hơn xa Thánh tử, Thánh nữ của những tông môn khác, nên ở phòng chữ Thiên.
Nói xong lời này, người nọ liền cung kính cáo lui.
Chờ hắn đi rồi, Trần Trầm mới tò mò hỏi:
- Sao vậy? Phòng chữ Thiên này có vấn đề gì à?
Triệu trưởng lão nhẹ gật đầu, nói khẽ:
- Ta không phải lần đầu ngồi cự châu của Vô Tâm tông, trên đây chỉ có một gian phòng chữ Thiên, phòng chữ Địa bốn gian, phòng chữ Nhân 16 gian.
- Vô Tâm tông khách khí như vậy? – Tôn Thiên Cương bên cạnh có chút khiếp sợ.
Hắn còn tưởng ở địa bàn của Vô Tâm tông sẽ bị làm khó dễ cơ đấy, không ngờ vừa lên thuyền liền được cho ở gian phòng tốt nhất.
Ngược lại, Trần Trầm lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hắn cũng không phải tên ngốc như Tôn Thiên Cương.
Tám tông phương Bắc, Thiên Vân tông chỉ xếp thứ hai, đứng đầu là Bạch Hổ tông. Thánh tử Bạch Hổ còn chưa lên thuyền, bọn họ lại trụ trong gian phòng tốt nhất trên cự châu, đến lúc đó, tên kia sẽ nghĩ thế nào?
Rất có thể trong lòng sẽ có khoảng cách.
Vô Tâm tông làm như vậy chính là muốn chia rẻ nội bộ tám tông phương bắc.
- Ở cứ ở thôi, Thiên Vân tông ta còn chưa kinh sợ đến mực ngay cả một gian phòng cũng không dám ở.
Triệu trưởng lão lườm Tôn Thiên Cương một cái, cuối cùng hạ quyết định.
Trần Trầm bên cạnh cũng khẽ gật đầu, hai người dẫn đầu tiến vào phòng.
Chỉ có Tôn Thiên Cương cùng Trương Kỵ hai mặt nhìn nhau, không rõ hàm nghĩa trong đó. Cuối cùng, cả hai mang theo vẻ mặt vờ mịt theo sát phía sau.
Không gian bên trong phòng chữ Thiên rất lớn, là một cái đại sáo gian. Sau khi tiến vào, bốn người có biểu lộ khác nhau.
Trương Kỵ nhỏ giọng nói:
- Đại ca, sao ta cảm thấy còn không xa hoa bằng Xuân Phong lâu ở Lam Phong thành vậy?
- Mấy thứ ở Xuân Phong lâu đều là phàm tục chi vật, hoa hòe lòe loẹt. Gian phòng này, một cái giường thôi cũng đủ mua mấy cái Xuân Phong lâu đấy.
Trần Trầm lắc đầu nói, nếu như hắn không nhìn lầm, cái bàn ở đằng kia hẳn là được chế tạo từ Linh thạch nguyên khối, luận giá trị chỉ sợ không dưới 1000 linh thạch.
Chỉ là một cái khách phòng mà đã phối trí bực này, có thể thấy được nội tình Vô Tâm tông thâm bất khả trắc.
Sau khi xem qua chỗ ở, Triệu trưởng lão cùng Tôn Thiên Cương lưu lại trong phòng tu hành, Trần Trầm cùng Trương Kỵ thì đi lên boong thuyền.
Lúc này đây, sáu vị Thánh tử, Thánh nữ phân tán rải rác cạnh lan can thuyền, quan sát cảnh sắt bên dưới.
Trần Trầm cố ý tiến đến gần.
- Hệ thống, phạm vi 30 mét, ngoại trừ ta, ai có thực lực mạnh nhất?
- Bên trái, phía trước 12 mét, U Lan Tâm, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Nghe được đáp án từ hệ thống, Trần Trầm ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử một thân hắc sa.
Nàng quả thực là một phiên bản của sư mẫu, ngay cả gu thời gian cũng y hệt.
Nếu U Lan Tâm mạnh nhất, vậy nói rõ tình báo của sư phụ không sai.
Tám tông phương bắc, ngoại trừ Thiên Vân tông cùng Bạch Hổ tông, thực lực Thánh tử, Thánh nữ của những tông khác đều không đáng để tâm.
Theo như tin tức tình báo, trong sáu vị này có bốn vị là Trúc Cơ hậu kỳ, hai vị là Trúc Cơ trung kỳ.
Trúc Cơ hậu kỳ còn may, riêng Trúc Cơ trung kỳ… Quả thật có hơi yếu.
Đương nhiên, nếu như hắn không đến Thiên Vân tông, đoán chừng Thiên Vân tông cũng chỉ có thể phái Tôn Thiên Cương đi.
Bất quá, trước đó nhất định sẽ đổ dồn đại lượng tài nguyên vào Tôn Thiên Cương, giúp hắn đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Tựa hồ phát giác được có người đang nhìn mình, U Lan Tâm xoay người, thấy là Trần Trầm, trong mắt lóe lên một tia hiếu kỳ, kế đó chủ động tiến lại gần, thi lễ với Trần Trầm.
- Lan Tâm bái kiến Trần sư huynh, sư phụ lão nhân gia từng đề cập với ta, đệ tử Thiên Vân tông Trần Trầm kinh tài tuyệt diễm, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nghe vậy, Trần Trầm nao nao, không ngờ cao lãnh Thánh nữ vừa gặp hắn liền vỗ mông ngựa.
Đang lúc hắn định khách sáo lại một câu, U Lan Tâm đột nhiên hạ giọng nói:
- Trần sư huynh, trước khi đi sư phụ đã căn dặn ra, vô luận thế nào, U Thủy môn ta tất nghe theo Trần sư huynh, làm thiên lôi sai đâu đánh đó!
- Ha?! – Trần Trầm có chút ngoài ý muốn.
Chuyến này thế nhưng là gánh vác hưng suy của cả tông môn, vậy mà sư mẫu lại hạ lệnh như thế.
Chẳng lẽ thoạt nhìn mình đáng giá tính nhiệm vậy sao?
Bất quá, người ta đã chủ động tiếp cận, hắn cự tuyệt cũng không hay, dù sao thì thêm người thêm lực mà.
Nghĩ vậy, Trần Trầm mỉm cười nói:
- Sư muội khách khí, ta và ngươi vốn chính là đồng khí liên chi (1), đương nhiên sẽ cùng tiến cùng thối!
(1) Đồng khí liên chi: Cùng chung huyết thống, như cây liền cành.
- Sư huynh nói rất đúng, không biết sư huynh đã có dự định gì chưa? – U Lan Tâm lại hỏi.
Hai người cứ như vậy ta một câu ngươi một câu đứng hàn huyên trên boong thuyền.
Ban đầu, U Lan Tâm chỉ nghĩ muốn hiểu rõ vị Trần Trầm này hơn thôi, thế nhưng nói một hồi lại không dừng được.
Bởi vì trong đầu vị này có quá nhiều suy nghĩ không giống với thường nhân, luôn có thể nói ra mấy thứ khiến nàng cảm thấy kinh ngạc, lại thập phần chờ mong.
- Khó trách sư phụ nói tiểu tử này không phải người tốt, bảo ta chớ có nghe hắn nói hươu nói vượn… Miễn cho bị lừa gạt! Hôm nay coi bộ lời người quả thật có vài phần đạo lý! – U Lan Tâm nhìn Trần Trầm “chỉ điểm giang sơn”, nội tâm sinh lòng cảnh giác.
Nhưng đúng lúc này, phi châu đột nhiên ngừng lại, Hàn trưởng lão Vô Tâm tông mang theo Đoạn Băng hạ xuống dưới.
Trần Trầm cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới là rừng sâu núi thẳm, liên miên không dứt, mà giữa… một mảnh mênh mông bạt ngàn này, có một tòa kiến trúc hùng vĩ ẩn hiện.
- Đây chính là tông môn xếp hàng thứ nhất trong 8 tông phương bắc, xếp hàng thứ ba trong 36 tông Đại Tấn… Bạch Hổ tông?
Trần Trầm thì thào tự nói, nói gì đi nữa thì hắn cũng không cảm thấy địa bàn Bạch Hổ tông tốt hơn Thiên Vân tông là bao.
Đang lúc hắn định xuyên qua mây mù quan sát khí tượng, phía dưới đột nhiên vang lên âm thanh linh khí chấn động kịch liệt.
Độ khoảng 5 phút sau, âm thanh này mới biến mất.
Tiếp đó 3 phút, Đoạn Băng cùng Hàn trưởng lão Vô Tâm tông lên phi châu.
Bất quá, lần này Đoạn Băng thảm hại hơn so với lúc ở Thiên Vân tông, bị đánh bầm mặt, còn mất luôn một cái răng, trên mặt tràn đầy oán hận.
Đi theo phía sau họ cũng là bốn người.
Trong bốn người này, người dẫn đầu một thân khôi giáp bạch sắt, cả khuôn mặt cũng giấu bên dưới giáp sắt, chỉ lộ ra một đôi mắt thập phần hờ hững.
Càng lợi hại hơn chính là trên thân người này tản ra một cỗ hàn ý lạnh như băng, so với Thái Thượng Vong Tình Đạo, cỗ hàn ý này càng giống với sát khí hơn, khiến người nhịn không được run sợ.
Sau khi nhìn thấy người này, mấy vị Thánh tử, Thánh nữ trên boong thuyền đều lộ vẻ sợ hãi, vô thức lui về sau vài bước.
Chịu thôi, người nọ là một cái Sát thần, uy danh truyền khắp tám tông phương bắc, được công nhận là đệ nhất nhân thế hệ thiếu niên trong tám tông phương bắc.
Thánh tử Bạch Hổ tông – Diệp Vô Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận