Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 244: Quay về Đông Cực Đảo

Chương 244: Quay về Đông Cực ĐảoChương 244: Quay về Đông Cực Đảo
         Bùm!
Trần Trầm đang âm thầm đắc ý thì Thanh Lâm cũng liếc qua vùng biển đó một cái, mặt nước bỗng nổ tung, bọt nước bắn lên cao hơn mười thước.
Sau đó Thanh Lâm nhìn về hướng Trần Trầm, trong bình tĩnh mang theo chút trêu cợt.
Nữ yêu này cố ý làm mình mất mặt đây mà!
Sắc mặt Trần Trầm dần đổi màu đỏ, cuối cùng bình tĩnh vung tay, một luồng linh khí bàng bạc bắn ra ngoài.
Bùm!
Vang tiếng nổ, mặt nước bắn lên sóng cao mấy chục thước.
Làm xong tất cả điều này, Trần Trầm trực tiếp nhắm mắt lại, ẩn sâu công cùng danh.
Thanh Lâm này chỉ là nữ hầu của Lục Đậu, hắn khinh thường so đo với nàng.
. . .
Cá mập to bơi rất nhanh.
Trần Trầm cũng lười xuống biển tìm bảo bối.
Ở trong mắt hắn thì Lục Đậu là vương giả của Vô Tận Hải, vậy Vô Tận Hải là vườn hoa sau nhà hắn.
Ngày sau thiếu cái gì trực tiếp vươn tay lấy là xong, giờ cứ tạm để lại mớ thiên tài địa bảo dưới biển.
Bởi vì chỉ chạy đi chứ không làm gì khác nên tốc độ của đoàn người nhanh hơn xa thuyền lớn, chỉ hai ngày đã vào phạm vi bảy vạn dặm quanh Đông Cực Đảo.
Đến nơi này liền đại biểu cho khả năng gặp được loài người khác.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, quyết định không gây chú ý, đuổi cá mập đi, đưa Lục Đậu và Thanh Lâm vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, hắn thì làm phương tiện giao thông bay về phía Đông Cực Đảo.
Dọc đường đi gặp mấy chiếc thuyền lớn trở về, xem đám tu sĩ đi lung tung tìm bảo bối làm Trần Trầm thấy bực mình.
Bởi vì hắn cứ có cảm giác như . . . nhóm người này ăn trộm đồ trong nhà mình.
Vì đè nén khó chịu trong lòng, Trần Trầm tùy tay lấy ra linh tham đáy biển mấy chục vạn năm, nhai như nhai củ cải.
Phải công nhận linh tham đáy biển này rất to, Trần Trầm ăn no bụng.
Ăn xong tu vi của hắn đến Nguyên Anh trung kỳ, và vẫn đang tăng lên.
Cảm ứng được tu vi của mình tăng lên Trần Trầm mới nở nụ cười.
Nếu không phải hắn e sợ lôi kiếp, với tài nguyên hiện tại hắn dư sức bước vào Nguyên Thần cảnh trong vòng một tháng.
Dù sao hắn sớm đã có thần thức, tương đương với không gặp bình cảnh lớn nhất từ Nguyên Anh đến Nguyên Thần.
Trần Trầm âm thầm tính toán:
- Hiện giờ chỉ cần suy xét vấn đề lôi kiếp, chờ tìm một ít báu vật có thể đối kháng lôi kiếp thì ta sẽ bước vào Nguyên Thần cảnh.
Tinh thể tam giác kia còn ở trong trữ vật giới của Trần Trầm, thứ đó tuy vô dụng khi đối kháng Diệt Thế Thần Lôi nhưng đủ sức đối phó lôi kiếp bình thường.
Nếu không phải lần trước hắn tự tìm đường chết, liên tục độ hai đại kiếp nạn Luyện Khí, Luyện Thể thì đã chẳng thê thảm như vậy.
. . .
Qua nửa ngày, mắt thấy sắp đến Đông Cực Đảo, hiếm khi Ngọc Quỳnh truyền đến một tin tức.
- Tiểu tử, ta nghe nói Vô Tận Hải có biến, nhiều đại hải yêu đều có dị động, nếu như không được thì ngươi trở về Ngọc Đỉnh Đan Tông đi, giữ mạng nhỏ quan trọng hơn.
Trần Trầm nhận được tin tức này, suy tư một lúc rồi trả lời:
- Sư phụ, thì ra người còn chưa nhận được tin tức sao? Không giấu gì sư phụ, đúng thế, đệ tử một đường đi tới gặp được bảy, tám đại hải yêu, trải qua trắc trở chín chết một sống. Đương đầu nhiều nguy hiểm như vậy, sao đệ tử có thể nửa chừng bỏ dở? Báu vật mà đệ tử muốn dù không tìm được cũng không sao, nhưng sư phụ chỉ thiếu một món thiên tài địa bảo, dù thế nào đệ tử đều phải tìm ra bằng được cho sư phụ!
Nhắn tin xong Trần Trầm tự mình cảm động, sau đó miêu tả tỉ mỉ vẻ ngoài của mấy đại hải yêu, sợ Ngọc Quỳnh không tin.
Chờ Ngọc Quỳnh hoàn toàn trầm mặc, Trần Trầm mới vừa lòng cất lệnh bài truyền tấn.
. . .
Khi Trần Trầm trở lại Đông Cực Đảo thì sắc trời đã tối đen.
So với những ngày trước thì hôm nay có rất nhiều thuyền lớn, nhỏ đậu quanh Đông Cực Đảo, rõ ràng là bị hải yêu dị động ảnh hưởng, trong thời gian ngắn các con thuyền không dám rời bến.
Trần Trầm bình tĩnh trở lại cảng, bên tai nghe mấy tu sĩ nghị luận.
- Nghe nói chưa? Xác của người thần bí bị chủ thuyền Nam Bình Hải mang về, nghe đâu bị một thanh niên anh tuấn khống chế hải yêu giết chết.
- Kẻ ác bị báo ứng, người thần bí quanh năm giao tiếp với hải yêu, cuối cùng chết vào tay hải yêu.
- Đúng rồi, biết thanh niên điều khiển hải yêu có bề ngoài thế nào không?
- Nghe người trở về nói . . . bề ngoài của người đó tựa như thiên thần giáng trần!
Nghe những nghị luận này, khóe môi Trần Trầm cong lên.
Trần Trầm đang chuẩn bị tìm một chỗ đặt chân, nghỉ ngơi một đêm thì phương xa đột nhiên có bóng dáng bay tới, đến trước mặt hắn, dứt khoát quỳ một gối.
- Tiền bối! Ta biết ngay người chắc chắn sẽ trở về . . . Nam Bình Hải xin tạ ơn cứu mạng của tiền bối!
Trần Trầm nhanh chóng nâng người này lên.
Đi ra ngoài đời, quan trọng nhất là không gây chú ý, tuy có Lục Đậu ở, hắn xem như vô địch trong Vô Tận Hải, nhưng lên đất liền vẫn phải chú ý cẩn thận.
Đặc biệt là trong tình huống bị lộ bề ngoài.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Ở trong mắt người ngoài, có thể điều khiển đại hải yêu đánh chết người thần bí cũng có năng lực khống chế hải yêu, còn dẫn phát hải yêu bạo động, đó là năng lực nghịch thiên biết bao.
Trong đó ẩn giấu ích lợi kinh người cỡ nào?
Căn bản không cách nào tưởng tượng!
Khó tránh khỏi nhân vật lớn nào đó trên đất liền sinh ra ý tưởng khác với hắn.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm hơi hối hận lúc cưỡi thuyền lớn không thay đổi bề ngoài.
Trần Trầm nhỏ giọng nói:
- Đừng gây chú ý, đừng gây chú ý, hiện tại bề ngoài của ta đã bị đồn rộng ra rồi sao?
Nam Bình Hải tựa hồ ý thức được chính mình liều lĩnh, cẩn thận nhìn bốn phía, nhẹ giọng đáp lại:
- Cụ thể chỉ có những tu sĩ lên thuyền của ta biết, đại nhân, chúng ta vào tửu lâu nói chuyện.
- Ừm!
Nam Bình Hải thấy Trần Trầm không từ chối thì rất vui, lập tức đi phía trước dẫn đường, không lâu sau mang theo Trần Trầm vào tửu lâu quen thuộc kia.
Hai người ngồi trong phòng riêng.
Trần Trầm không bị bề ngoài thô kệch của Nam Bình Hải đánh lừa.
Có thể sở hữu một chiếc thuyền lớn trong Vô Tận Hải, còn gầy dựng được danh tiếng nhất định thì không phải là nhân vật đơn giản, cho nên, mặt ngoài Trần Trầm bình tĩnh, trong lòng cực kỳ cảnh giác.
Nam Bình Hải vẻ mặt cẩn trọng, trong ánh mắt có chút nịnh nọt:
- Đại nhân, không phải ta cố ý truyền bá bề ngoài của đại nhân, người cũng biết là ta không quản được các hành khách. Nhưng đại nhân yên tâm, ta đã sai thuộc hạ rải một số tin sai lệch, thật giả lẫn lộn, không lâu sau sẽ không có ai xác định được bề ngoài thật sự của đại nhân.
Trần Trầm nghe vậy nhìn chăm chú vào cường giả Nguyên Thần này, hắn biết ngay là tên này không phải kẻ thô kệch thật sự mà.
Trần Trầm hỏi thẳng:
- Ngươi muốn cái gì?
Nam Bình Hải vốn định nói mấy câu khách sáo, nhưng trông thấy ánh mắt sắc bén của Trần Trầm thì nuốt ngược những lời đó vào bụng.
---------------------
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Tại Tận Thế Ta Nhặt Được Bảo Rương
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật
Phòng Giam Siêu Quái Vật
Bạn cần đăng nhập để bình luận