Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 195: Các Ngươi Nói Láo!

Chương 195: Các Ngươi Nói Láo!Chương 195: Các Ngươi Nói Láo!
         - Nghe thật lợi hại…
Trần Trầm cũng không phản khác, mặc kệ Luyện Đan Sư trung niên lôi hắn ra ngoài, về phần cái đại điện này, tất có người khác tiếp quản.
- Vừa đi ra ngoài, hai người đã bị Viên Kình Thiên ngăn lại.
- Đây là tiểu đệ bà con xa của ta, từ nhỏ theo ta. - Trần Trầm vội giải thích.
Nghe vậy, Luyện Đan Sư trung niên gật gật đầu, nói:
- Vậy thì cùng đi đi, bên cạnh Luyện Đan Sư quả thật nên có một hai tùy tùng.
Viên Kình Thiên lúng ta lúng túng không biết nên nói gì, mới vào được không bao lâu sao đã đi ra? Đây là muốn làm gì?
Không đợi hắn làm rõ tình huống, Trần Trầm đã một tay kéo hắn đi.
- Không đúng… Sư huynh, ngươi vậy mà lại có thể vào Ngọc Đỉnh Đan Tông?
Nửa đường, Viên Kình Thiên nhỏ giọng hỏi.
Ngọc Đỉnh Đan Tông chính là một trong tứ đại tông môn Nhân tộc, tiêu chuẩn nhập môn hẳn là rất cao, vậy mà sư huynh tới tới lui lui không đến một canh giờ đã có thể bái nhập, cái này không khỏi có chút khoa trương đi.
Chẳng lẽ sư huynh thật sự là toàn năng?
Đã có thể Luyện Khí, còn có thể Luyện Thể, nay lại thêm Luyện Đan?
- Ngươi thì biết cái gì? Nếu như ngươi cố gắng như ta, ngươi cũng có thể, mỗi ngày, trong lúc ngươi đang ngẩn người nghĩ ngợi lung tung, thì trong đầu ta đều suy nghĩ học tập đấy.
Trần Trầm thuận miệng giáo huấn, tuy đây đều là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng là hồ ngôn loạn ngữ có thiện ý.
Người có tư chất bình thường thì nhất định phải cố gắng, không cố gắng sao có thể vươn lên?
Nghe vậy, Viên Kình Thiên ảo não vỗ vỗ đầu, nói:
- Ta cảm giác lúc trước ta cũng biết rất nhiều thứ, nhưng không hiểu vì sao giờ lại không nhớ rõ.
Trần Trầm biến sắc, vội ngăn cản hắn tiếp tục vỗ đầu:
- Ai bảo tự ngươi đi đường đập vào tảng đá làm gì, còn đập nữa, có khi ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra!
Nghe vậy, Viên Kình Thiên vội để tay xuống.
Bất quá, trong lòng càng thêm kính nể sư huynh, càng tin tưởng không có gì là sư huynh nhà mình không làm được.
Nếu có một ngày sư huynh đột nhiên sinh hài tử, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
...
Ba người nhanh chóng ra khỏi thành, đi đến phía sau chân một ngọn núi lớn.
Đỉnh núi cao vút lẩn khuất trong tầng mây, hùng vĩ đồ sộ, từ chân núi lên đỉnh núi đâu đâu cũng linh khí lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Sơn môn cao gần trăm mét hoàn toàn được chế tạo từ linh thạch màu xanh biếc, phía trước là một đầu Yêu Sư lóng lánh hoàng kim sắc dài mấy chục mét đang nằm sấp, hai mắt nhắm nghiền.
Bất quá, đây cũng không phải chuyện khiến người chú ý nhất.
Đáng quan tâm chính là bên cạnh Yêu Sư có từng dãy đệm, lúc này, có gần trăm người đang nghiêm túc quỳ trên đó.
- Môn quy Ngọc Đỉnh Đan Tông nghiêm khắc vậy sao? Lại có thể phạt quỳ!
Viên Kình Thiên có hơi phẫn nộ.
Sĩ khả sát bất khả nhục, phạt quỳ kiểu này còn nghiêm khắc hơn phạt đánh nhiều nha!
Nghe hắn nói, Luyện Đan Sư trung niên thong thả đáp:
- Mấy người này đều là đến cầu đan đấy, đây hầu hết là tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên, những tu sĩ cấp thấp khác không có tư cách quỳ ở chỗ này.
Nghe nói thế, Viên Kình Thiên hoảng sợ thiếu chút rớt cằm.
Trần Trầm cũng nín thinh, trong đầu chỉ có hai chữ:
- Quá trâu!
...
Bước lên từng bậc thang được chế tạo bằng linh thạch, càng lên cao, linh khí càng nồng đậm.
Trần Trầm đã từng đến Hạo Nhiên Kiếm Tông, đã cảm nhận linh khí trong đó, nhưng so với Ngọc Đỉnh Đan Tông, Hạo Nhiên Kiếm Tông còn kém một mảng lớn.
Rất rõ ràng, bản thân sơn môn của Ngọc Đỉnh Đan Tông đã là một cái động thiên phúc địa siêu cấp, lại trải qua một phen cải tạo, mới có được khí tượng bực này.
- Dưới trướng Ngọc Đỉnh Đan Tông ta có gần trăm tông môn trực chúc, dưới một trăm tông môn đó lại có hơn một ngàn tông môn phụ thuộc, thế lực bao trùm toàn bộ Đông Cương, dù là Đại Kinh hoàng triều ở Đông Cương, luận số lượng tu sĩ dưới trướng cũng không sánh bằng Ngọc Đỉnh Đan Tông ta.
Luyện Đan Sư trung niên vừa đi vừa nói khoác.
Trần Trầm thì một đường tán thương, càng nghe càng khiến Luyện Đan Sư trung niên vui vẻ ra mặt.
...
- Tam đại tông môn còn lại cũng phải xem sắc mặt Ngọc Đỉnh Đan Tông ta mà làm việc đấy, bởi vì trong tông bọn họ có không ít Luyện Đan Sư của chúng ta nhập trú, một khi chúng ta rút về, bọn họ… Ha ha!
Khoe rồi lại khoe, cuối cùng, Luyện Đan Sư trung niên cũng dẫn Trần Trầm đi đến một quảng trường khổng lồ ở giữa sườn núi.
Trên quảng trường cũng đang tiến hành khảo hạch, bất quá chất lượng linh thảo được dùng tại đây hơn xa so với ở Ngọc Đỉnh thành.
- Sư thúc, người trẻ tuổi này là do ta phát hiện được ở Ngọc Đỉnh Thành, có vẻ như cực kỳ mẫn cảm với dược liệu, có thể phá lệ để hắn gia nhập khảo hạch ở đây hay không?
Luyện Đan Sư trung niên đi dọc theo quảng trường, thi lễ với một lão giả.
Nghe vậy, lão giả hờ hững quét mắt nhìn Trần Trầm.
Trần Trầm vờ ngây thơ, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía, một bộ nai tơ ngơ ngác.
Thấy một màn như vậy, lão giả nhẹ gật đầu, không nói tiếp.
Được hắn đồng ý, Luyện Đan Sư trung niên cực kỳ mừng rỡ, lập tức đi đến cạnh Trần Trầm.
- Ở đây đều là đệ tử từ các gia tộc hoặc tông phái có quan hệ sâu xa với Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, bọn họ đã sớm có căn bản! Vốn dĩ đầu vào là 100 người, bất quá, trải qua xích lô sàng lọc, hiện tại chỉ còn lại mười người.
- Mười người này cuối cùng đều sẽ bái nhập vào Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, chỉ có điều Luyện Đan cũng như đấu pháp, cần để bọn họ phân cái cao thấp. Đợi lát nữa ngươi sẽ gia nhập, cùng đấu vòng cuối kia.
Trần Trầm tay chân lúng túng, vô tội nói:
- Tiền bối, ta không biết luyện đan…
Nghe vậy, Luyện Đan Sư trung niên vỗ vỗ bả vai Trần Trầm, hờ hững cười.
- Yên tâm đi, luyện đan đâu có dễ vậy! Bọn họ cũng không.
Vòng cuối cùng này chính là so đấu nhận thức dược tính, toàn bằng vào thiên phú của ngươi. Nếu như lúc trước ở Ngọc Đỉnh Thành biểu hiện của ngươi chỉ là nhờ dựa vào học thuộc, ta khuyên ngươi nên thẳng thắn với ta.
- Ngày sau cũng chớ nói cái gì mà Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, tránh để người khác chê cười.
Trần Trầm không nói gì, chỉ có điều trên khuôn mặt non nớt tràn đầy quật cường.
Bên cạnh, Viên Kình Thiên đờ ra, chẳng biết sao, hôm nay biểu lộ của sư huynh không giống với ngày thường, luôn có cảm giác đột nhiên trở nên “ngây ngô” hơn rất nhiều.
...
Nửa canh giờ sau.
Trong mười thiếu niên có năm tên rầu rĩ xuống đài, năm người còn lại thì tất cả đều một thân hoa phục, trên mặt tràn đầy bướng bỉnh, mặt hận không thể nhìn xuyên thấu tầng mây.
Lúc này, lão giả nọ mới bước đến, thản nhiên nói:
- Biểu hiện của các ngươi không tệ, bất quá Luyện Đan nhất đạo quan trọng nhất vẫn là xem thiên phú, bằng không thì dưới gầm trời này, Luyện Đan Sư sẽ không thưa thớt như thế.
- Cho nên vòng cuối tổng cộng có mười đề, khảo hạch chính là thiên phú của các ngươi!
Dứt lời, lão giả đứng trước mặt năm ngươi kia và Trần Trầm, vung tay, hét lên một tiếng, cùng với đó, một cái bàn dài lập tức xuất hiện.
Trên bàn có bày sáu gốc linh thảo cực kỳ phổ thông, quan sát cùng chạm vào, đoán chừng niên đại không vượt qua ba năm.
- Chọn ra gốc linh thảo mà các ngươi cho là dược tính mạnh nhất.
Lão giả bình tĩnh nói.
Ngoại trừ Trần Trầm, thần sắc năm người kia đều trở nên ngưng trọng.
Cái này là khảo nghiệm thiên phú, phải biết dược tính của dược liệu không thể phân biệt dễ dàng qua niên đại, còn phải xem cách thức bảo quản có khiến dược tính bị tiêu hao hay không,…
Từ nhỏ bọn họ chuyên tu đan đạo, đã sớm đọc nát sách vở, nếu chỉ phân loại dược liệu theo thuộc tính, bọn họ hiển nhiên có thể làm vừa nhanh lại vừa tốt.
Thế nhưng đề này, thật sự phải dựa vào bổn sự.
- Hệ thống, xung quanh đây, linh thảo có dược tính mạnh nhất ở đâu? - Trần Trầm một lần nữa lặp lại đề bài trong đầu.
- Bên trái nửa mét.
Nghe được đán án, Trần Trầm lập tực cầm lên gốc linh thảo thứ ba mà hệ thống đã chỉ.
Thấy vậy, năm người còn lại vô cùng kinh ngạc. Tên này chưa nếm mà đã chọn rồi hả? Dược tính cũng không phải dùng mắt là có thể nhìn ra được.
Hắn không phải bị ngốc đó chứ?
Không tiếp tục nghĩ, những người khác cũng bắt đầu cẩn thận nếm thử năm gốc linh thảo còn lại, không bao lâu sau, lại có một người chọn xong.
Những người còn lại càng thêm khẩn trương… Sáu người chọn sáu gốc, cái này không chỉ muốn xem khả năng phân biệt của ngươi, mà còn muốn xem tốc độ.
Một lát sau.
Người cuối cùng tái mặt cầm lên nhánh linh thảo cuối cùng, lúc này, hắn đã không còn lựa chọn nữa rồi.
Thấy vậy, lão giả mở miệng nói:
- Trình tự lựa chọn chính là xếp hạng cho đề lần này, được rồi, đề kế tiếp.
Nghe nói thế, năm người đồng loạt nhìn về phía Trần Trầm, trong mắt có khiếp sợ cùng nghi hoặc, đồng thời còn có cảnh giác.
Trần Trầm đỏ mặt, xoa xoa hai tay vào nhau, dường như có hơi kích động.
Không đợi bọn họ xem tiếp, lão giả đã xếp lên bàn dài bảy gốc linh thảo.
Trong đó có một cây là thuộc tính Hỏa, sáu gốc còn lại đều là thuộc tính Mộc, niên đại tất cả đều không giống nhau.
- Gốc linh thảo thuộc tính mộc nào có thể thúc đẩy dược tính của linh thảo thuộc tính hỏa lớn nhất?
Lão giả vừa dứt lời không lâu, Trần Trầm lại là người chọn đầu tiên.
Thấy vậy, thần sắc những người khác tràn đầy ngạc nhiên cùng nghi ngờ, bọn họ cũng không biết hắn có mù hay không.
Mấy phút sau, kết quả không cần nói cũng biết.
...
Lại qua nửa giờ.
Năm người đều đã bùng nổ, cũng không thèm nếm thử dược tính nữa, tất cả trắng mặt nhìn Trần Trầm biểu diễn.
Mấy chuyện nếm dược tính này cần phải có tâm cảnh kiên định, nhưng sau khi thấy Trần Trầm dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay đứng đầu năm lần, bất kể có nếm dược liệu gì, bọn họ cũng chỉ nghe ra một vị…
Đó chính là đắng chát!
Ngay cả lão giả vẫn luôn tỏ vẻ hờ hững kia cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, giọng điệu có hơi run rẩy.
- Mười… Mười đề kết thúc, Trần Trầm đệ nhất!
Nghe vậy, Trần Trầm ngượng ngùng cười, cung kính nói:
- Các vị, đa tạ!
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao ngươi có thể chỉ liếc mắt đã nhìn ra dược tính dược liệu!
Có người nghẹn ngào hô, trong mắt tràn đầy không tin.
Hắn chính là kỳ tài luyện đan nổi danh gia tộc, trên phương diện lý giải dược tính vốn chưa từng gặp địch thủ, hôm nay vậy mà lại bị người đánh mặt một trận, cái này… Thử hỏi tâm linh yếu ớt của hắn sao có thể tiếp nhận nổi!
Có hắn dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao hô tô.
- Không thể tồn tại người như vậy! Dù là Luyện Đan Sư chính thức cũng làm không được!
- Chắc chắn là có sai lầm ở đâu đó!
...
- Hắn ăn gian!
Người cuối cùng chỉ tay vào Trần Trầm, trong mắt tràn đầy nghi vấn!
Trần Trầm hổ thẹn không thôi, không ngờ vậy mà lại bị nhìn ra…
Bất quá, trên mặt hắn vẫn duy trì một bộ kinh ngạc, phẫn nộ cùng ủy khuất, tựa như phải chịu đựng thiên đại oan khuất.
Sau đó hắn hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Luyện Đan Sư trung niên đã dẫn mình đến đây.
Đã nói là cứ tùy tiện ưu tú đi, tuyệt đối sẽ không bị gió thúc mà?
Như thế nào vừa đến đây là có người nghi ngờ hắn ăn gian rồi?
Đây chẳng phải là trắng trợn làm nhục sao?
Lúc này, Luyện Đan Sư trung niên khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, nói thật, vừa nãy hắn cũng bị bất ngờ.
Nhìn ánh mắt hồn nhiên tràn đầy ủy khuất của Trần Trầm, hắn chỉ cảm thấy hai má nóng lên, vô cùng hổ thẹn.
Bất quá, hổ thẹn trong chốc lát đã chuyển thành phẫn nộ đối với đám người kia.
- Các ngươi nói láo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận