Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 61: Ngươi Chọn Con Đường Thật… Chật Vật!

Chương 61: Ngươi Chọn Con Đường Thật… Chật Vật!Chương 61: Ngươi Chọn Con Đường Thật… Chật Vật!
         - Thông tin lệnh bài này của ngươi phải dùng thế nào? – Trần Trầm nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
Vương Phong lắc đầu như trống bỏi, một bộ ta không biết gì cả.
- Vậy coi như xong, ta đánh chết ngươi cũng được.
Trần Trầm ném thông tin lệnh bài đi, quay sang đánh cho Vương Phong một trận tê ngươi, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, đau đớn không thôi.
- Hắn thật muốn đánh chết ta!?
Đánh rồi đánh, đánh đến đầu óc Vương Phong cũng mụ đi, hắn chỉ cảm thấy Trần Trầm thật sự muốn giết hắn, sau đó liên lụy Thiên Vân tông, rồi mặt dày đi làm đệ tử Vô Tâm tông.
Dưới gầm trời này sao lại có kẻ xấu xa như vậy? Quả thực là khi sư diệt tổ mà!
Nội tâm Vương Phong liên tục mắng chửi, nhưng miệng thì lại lớn tiếng xin tha.
- Thánh Tử tha mạng!
- Đừng đánh! Ta nhận thua!
Tiếng cầu xin của hắn quanh quẩn trên quảng tường, đám đệ tử nội ngoại môn nghe vào tai, cảm thấy thoải mái không thôi. Lúc này đây, cuối cùng bọn họ cũng triệt triệt để để ghi nhớ vị Thánh Tử Thiên Vân tông Trần Trầm này.
Bất quá, trong mắt Tôn Thiên Cương cùng Triệu Tiểu Nhã tràn đầy lo lắng, đánh thì sướng rồi đó, nhưng ngày sau lỡ như Vương Phong trả thù thì biết làm sao? Thật có thể giết hắn được à?
Một lát sau, rốt cuộc Trần Trầm cũng thu tay, kéo Vương Phong ra ngoài.
- Trần sư huynh… Ngươi định đem hắn…
Khó có được Triệu Tiểu Nhã hô một tiếng sư huynh, trọng giọng nói của nàng dấy lên một tia lo lắng.
- Yên tâm, chuyện này một mình ta gánh chịu, dám khi dễ đệ tử tông ta ngay tại Thiên Vân tông, dù hắn có là người của Vô Tâm tông cũng không được.
- Nếu Vô Tâm tông thật sự muốn xử phát, vậy thì ngày sau ta không dùng bất kỳ tài nguyên nào của tông môn nữa, coi như chống đỡ qua lần này.
Nói xong mấy lời hiên ngang lẫm liệt này… Trần Trầm không quay đầu, chỉ lưu lại cho mọi người một bóng lưng cô đơn.
- Trần sư huynh muốn một mình gánh sao? Thế nhưng… - Mộ Dung Vân Lan thì thào tự nói, trong mắt tràn đầy không đành lòng, giờ phút này, nàng cảm thấy rối tinh rối mù cả lên, hận không thể lấy thân báo đáp.
Trần sư huynh tuy là Thánh Tử, thế nhưng làm ra việc này, trong tông hẳn là sẽ xử phạt nặng?
Trong đám ngoại môn đệ tử cũng có người lộ vẻ áy náy.
Thánh Tử vốn có thể bình bình an an tu luyện tại chủ phong, không cần quản mấy chuyện thế này, ai ngờ hắn lại việc nghĩa không chùn bước, đi đến ngoại môn, thay mọi người trút giận…
Phần tình nghĩa này khiến bọn họ cảm động không thôi.
...
Đợi rời khỏi Thiên Cần Phong, cơ thể căng cứng của Trần Trầm mới buông lỏng, “trang” thâm trầm lâu như vậy cũng hơi mệt nha.
- Vữa này có lẽ thu được một đống hảo cảm? Haha! Làm một Thánh Tử được người người sùng kính mới thú vị!
Vừa cười vừa lẩm bẩm một câu, kế đó, Trần Trầm giơ tay lên, nhìn Vương Phong bị mình đánh thành đầu heo.
- Haiz, ngươi sao lại không hiểu chứ hả? Ở Thiên Vân tông của ta, chỉ có ta có thể coi trời bằng vung, ngươi là cái thá gì?
Tiếc hận lắc đầu vài cái, Trần Trầm lôi Vương Phong đã hôn mê tiếp tục đi lên chủ phong.
Đánh một trận còn chưa tính kết thúc, hắn phải làm thêm “công tác tư tưởng” cho tiểu tử này nữa mới được.
Tốt nhất lừa cho tiểu tử này huyễn hoặc nhân sinh luôn mới ổn.
...
Một phút sau, rốt cuộc Trần Trầm cũng lôi Vương Phong về đến biệt viện chủ phong, hắn tiện tay ném hắn ta vào đại sản.
Còn mình thì nhởn nhơ bước đến ghế dựa, ngồi xuống, nếu như lúc này cho hắn đốt thêm điếu thuốc, cái kia… Hiển nhiên chính là phong phạm đại lão nhi.
- Tiên Nhi, cho hắn một mảnh Tử Chi.
Trần Trầm lắc lắc tay, vờ như trong tay mình đang kẹp một điếu thuốc.
Hồ Tiên Nhi bên cạnh nghe vậy, đồng tình nhìn Vương Phong một cái, nàng biết rõ chủ nhân nhà mình lại chuẩn bị lên lớp…
Lại nói, người vừa bị đánh một trận, đầu óc còn choáng váng, đó chính là thời điểm dễ bị lừa nhất, giống với nàng sau vài ngày bị nhốt mới được thả ra lúc trước
Sau khi cho Vương Phong ăn một mảnh Tử Chi, Hồ Tiên Nhi thức thời lùi ra sau lưng Trần Trầm, đảm nhiệm thật tốt chức nghiệp phong nền.
- Khục khục!
Hiệu quả của Tử Chi có thể nói là dựng sào thấy bóng, không bao lâu sau, Vương Phong đã khôi phục ý thức. Bất quá, vừa liếc thấy Trần Trầm, hắn liền hoảng, cuống quít dập đầu xin tha.
- Thánh tử tha mạng!
- Vội cái gì? Ngồi đi!
Trần Trầm chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên, cứ như đang nói chuyện với lão bằng hữu nhiều năm gặp lại vậy.
Vương Phong nơm nớp lo sợ ngồi xuống cái ghế bên cạnh, giờ phút này, chỉ cần Trần Trầm nói chuyện hơi lớn một chút là hắn sẽ nhảy dựng lên, quỳ sụp xuống đất xin tha ngay.
- Tiên Nhi, ngươi đến rót cho Vương công tử chén trà. - Trần Trầm mỉm cười, phân phó.
Hồ Tiên Nhi nghe vậy lập tức nhấc gót đi đến bên cạnh Vương Phong, rót trà cho hắn.
Thấy vậy, Vương Phong có chút không hiểu, chẳng lẽ Trần Trầm ý thức được vừa rồi bản thân đã quá xúc động cho nên hiện tại muốn nịnh nọt hòng xin lỗi hắn?
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng hắn thoáng cái như núi lửa phun trào.
Hiện tại muốn nhận lỗi!? Đã muộn!
Thời điểm hắn đang nghĩ xem nên báo thù thế nào, Trần Trầm đột nhiên quát to một tiếng.
- Vương Phong! Ngươi sắp chết đến nơi còn không tự biết!
Phù phù!
Nghe hắn hét lên, Vương Phong tựa như chim sợ cành cong, lập tức vọt khỏi ghế, quỳ rạp xuống đất.
- Thánh Tử tha mạng!
Về phần báo thù gì gì đó, trong nháy mắt đã bị hắn ném lên tận chin tầng mây.
Thấy vậy, Trần Trầm cười lạnh một tiếng, nhấp một ngụm trà.
- Ta tha cho ngươi thì làm được gì? Cũng không phải ta muốn giết ngươi!
Nghe vậy, mồ hôi trán Vương Phong túa ra, Trần Trầm này không muốn giết hắn, chẳng lẽ là người Thiên Vân tông muốn động thủ?
Trong khi hắn còn đang hoang mang, Trần Trầm đưa ra một vấn đề.
- Tiểu Vương, nói thật, ngươi cảm thấy tương lai Thiên Vân tông cùng Vô Tâm tâm sẽ là kết cục gì?
Vương Phong ngẩn người, không dám trả lời.
Trần Trầm thấy vậy, thản nhiên nói:
- Vô Tâm tông các ngươi muốn đoạt được thứ gì, chính ngươi cũng biết. Tương lai, Thiên Vân tông cùng Vô Tâm tông không có gì khác hơn ngoài hai loại kết cục.
- Thứ nhất là Thiên Vân tông hoàn toàn bị Vô Tâm tông tiêu diệt.
- Thứ hai, Thiên Vân tông bị Vô Tâm tông chiếm đoạt, biến thành một bộ phận của Vô Tâm tông, lúc đó, chưởng môn cùng với đám Thái Thượng trưởng lão cùng sẽ được an bài đến Quốc đô nhậm chức, ở đây sẽ do người Vô Tâm tông tiếp nhận.
- Nếu là kết cục thứ nhất, dù cho Thiên Vân tông có yếu đến mức nào thì cũng sẽ chống cự được một đoạn thời gian, đến lúc đó ngươi khó tránh khỏi vận mệnh tốt thí, điểm ấy chắc ngươi không phủ nhận?
Nghe vậy, Vương Phong ngượng ngùng nói:
- Ta đương nhiên không hi vọng loại chuyện như vậy phát sinh, nếu Thiên Vân tông có thể sát nhập Vô Tâm tông, đó là không thể tốt hơn…
Nghe đến đây, Trần Trầm cười lạnh, đổi giọng:
- Thiên Vân tông sát nhập Vô Tâm tông, ngươi sống được à?
Nghe xong, Vương Phong biến sắc, ánh mắt càng thêm hoang mang.
Trần Trầm tiếp tục rèn sắt khi còn nóng:
- Tiểu Vương, ta lại hỏi ngươi, ngươi đắc tội nhiều người ở Thiên Vân tông như vậy, tương lai nếu Thiên Vân tông thật sự sát nhập Vô Tâm tông, vậy chẳng phải chưởng môn cùng Thái Thượng trưởng lão Thiên Vân tông lúc đó đều là trưởng lão Vô Tâm tông hết sao?
- Mà khi đó, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử bình thường, bọn họ muốn giết ngươi, cần tốn bao nhiêu công phu?
Vương Phong tái mặt…
Đạo lý này… Quả thực có lý! Chỉ bằng chuyện hắn làm lúc trước, cao tầng Thiên Vân tông có cả ngàn lý do để giết hắn.
Bên kia, Trần Trầm tiếp tục lừa gạt:
- Sau khi Vô Tâm tông tiếp nhận Thiên Vân tông, ngươi nghĩ chuyện bức thiết nhất cần làm lúc đó là gì? Là lôi kéo nhân tâm đó, hiểu không? Mà giết ngươi, không thể nghi ngờ gì… Chính là một cách lôi kéo nhân tâm, ngươi nói có đúng không?
- Ta đoán Vô Tâm tông đã sớm nghĩ kỹ hết thảy, thậm chí để ngươi gây thêm nhiều rắc rối ở Thiên Vân tông, hấp thu cừu hận, đến lúc đó đem ngươi giết đi, Thiên Vân tông quy phục Vô Tâm tông, lửa giận của mọi người cũng vơi đi phân nữa, như vậy càng có lợi cho Vô Tâm tông thống trị.
Nghe đến đó, Vương Phong tái mặt.
Trên thực tế, đúng như lời Trần Trầm nói, Vô Tâm tông muốn hắn gây ra nhiều hỗn loạn cùng bất mãn ở Thiên Vân tông…
Chẳng lẽ thật sự vì ngày sau đưa hắn ra, xem như công cụ để Thiên Vân tông hả giận, hòng thu mua nhân tâm?
Nghĩ đến đây, Vương Phong nhịn không được run bần bật, mồ hôi lạnh trên trán ào ào túa ra.
Hồ Tiên Nhi bên cạnh nhìn thấy biểu lộ của hắn, nhịn không được nhớ đến bản thân vài ngày trước, rất rõ ràng, tiểu tử không biết từ đâu đến này đã bị chủ nhân dọa rồi…
- Aiz!
Trần Trầm bước đến bên cạnh Vương Phong, đỡ hắn lên, thậm chí còn giúp hắn phủi đi bụi bẩn trên người.
- Tiểu Vương, lui một vạn bước nói, cho dù Vô Tâm tông không nghĩ như vậy, trưởng lão Thiên Vân tông sau khi quy phục cũng không có tâm tư trả thù ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ mấy năm nay ngươi lấy bao nhiêu thứ từ Thiên Vân tông? Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Một đệ tử củi mục Luyện khí tầng 6 có thể giữ được nhiều linh thạch như vậy sao? Nói không chừng ngày nào đó chết ở dã ngoại…
- Tiểu Vương, tình cảnh của ngươi, đường nào cũng chết, ta cũng phải thay ngươi lo lắng, ngươi lựa chọn con đường thật là chật vật mà!
Nghe đến đó, Vương Phong đã đứng ngồi không yên.
Bởi vì theo như cách nói của Trần Trầm, hắn thật sự không tìm được bất luận con đường sống nào…
Giờ khắc này, trong đầu hắn là đủ loại kiểu chết, mà càng nghĩ đến mấy cái kiểu chết kia, tinh thần của hắn cũng sắp hỏng mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận