Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 128: Dược Đến!

Chương 128: Dược Đến!Chương 128: Dược Đến!
         Phanh!
Một tiếng bạo nổ, cả người Trần Trầm bị đánh văng lên thạch bích, thất thải chi quang trên người thoáng cái biến mất vô tung.
Không đợi hắn đứng lên, lại một đạo kinh lôi đánh thẳng xuống đầu hắn.
Trần Trầm hộc ra một ngụm khói đen, ánh mắt gần như tan rã.
- Cái này… Móa nó, lão thiên gia ghen ghét ta bất phàm, muốn diệt ta đây mà!
Trần Trầm thầm kêu rên, theo lý thuyết, Luyện Thể hắn đã đạt đến Kết Đan, Kim Đan kiếp bình thường khó có khả năng làm gì hắn.
Thế nhưng cái kiếp này là thế nào?
Đánh hai cái đã muốn nửa cái mạng của hắn! Đó là vì hắn có Cửu Chuyển Kim Thân đệ tam trọng cộng thêm học tập Lôi Pháp, cho nên đối với lôi có miễn dịch nhất định đấy, chứ nếu như bổ vào tu sĩ Luyện Khí đột phá Kim Đan phổ thông, sợ là đã bị đánh thành tro rồi.
Nhưng lúc này, một màn càng đáng sợ hơn xuất hiện trước mắt Trần Trầm.
Dường như bị lôi kiếp ảnh hưởng, giữa Đại Địa Linh Tinh xuất hiện một cái khe, linh khí cuồng bạo từ bên trong tràn ra, không gian xung quanh cũng bắt đầu rung động.
Đồng tử Trần Trầm co lại, quay đầu quát với Viên Kình Thiên còn đang ngẩn người:
- Đi! Đi mau cho ta! Từ lòng đất đi! Rời khỏi Vô Tâm Tông, càng xa càng tốt! Nếu như ngươi còn nói nhảm, ta đánh chết ngươi!
Nói xong lời này, Trần Trầm trực tiếp lấy ra Quật Địa Cơ, ném cho Viên Kình Thiên.
Thấy vậy, mắt Viên Kình Thiên ngấn lệ, muốn mở miệng nói nhưng lại bị chính hắn nén trở về.
Sau khi tiến vào Quật Địa Cơ, không bao lâu sau liền vô thanh vô tức biến mất trong lòng đất.
Ngay sau đó, một đạo lôi kiếp từ trên trời giáng xuống, lần này Đại Địa Linh Tinh trực tiếp bị nghiền nát, vô tận linh khí phun trào.
Đại lượng linh khí nghiền áp bốn phía, vách tường bằng linh thạch không bao lâu sau bị nghiền nát, cùng với đó, càng sinh ra nhiều linh khí, dung nhập vào cuồng triều.
Đại địa chấn động, lôi kiếp bổ ra một cái động khổng lồ, linh khí hệt nư núi lửa điên cuồng bắn ra.
Nhìn bầu trời phía trên Vô Tâm Cung, lại cảm nhận rung động kịch liệt dưới chân, đám Kim Đan trưởng lão của Vô Tâm Tông tái mặt, bọn họ chỉ là tầng lớp trung đẳng ở Vô Tâm Tông, cũng không phải thượng tầng, càng không phải người có quyền lực tối cao, hiện tại, cả đám căn bản không biết rốt cuộc dưới mặt đất đã xảy ra chuyện gì.
- Làm sao bây giờ?
- Ta làm sao biết? Nhanh! Đi thông tri lão tổ!
Hai Kim Đan trưởng lão run rẩy lấy ra lệnh bài thông tin, đúng lúc này, một thân ảnh bị linh khí đánh văng lên, bay ra xa hơn 1000 mét.
Trên đường đụng sụp hơn mười tòa kiến trúc.
Cùng với bóng người di động, kiếp vân trên bầu trời cũng di chuyển theo. Nhìn thấy một màn như vậy, hai vị Kim Đan đỉnh phong trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ.
Vậy mà lại có người độ kiếp ngay trong linh mạch dưới lòng đất.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng như vậy, ít nhất là Nguyên Anh đại kiếp nạn. Hơn nữa còn rung chuyển Vô Tâm Tông linh mạch.
Đây quả thực là bát thiên đại tử (1) mà!
(1) Là một thành ngữ của Trung Quốc dùng để chỉ thảm họa lớn.
Nghĩ đến đây, hai người hai mặt nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương vẻ sợ hãi.
Linh mạch nổ tung, đó chính là tai họa kinh thiên.
Không chút do dự, cả hai bay lên không, nhanh chóng cách xa vị trí Vô Tâm Cung.

Bên kia, Trần Trầm nằm sấp mặt trên phế tích của một tòa kiến trúc nhỏ, lúc này hắn muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm.
Nội giáp vừa lừa được từ Khí Tông vỡ nát không nói, nửa người cũng bị nổ thành thịt vụn.
Xa xa, đám đệ tử Vô Tâm Tông kinh ngạc nhìn người vừa bay qua. Cmn, tên này văng xa như vậy, nửa người dưới cũng đã nát, vậy mà vẫn còn nhúc nhích được?
Nhìn đám đệ tử Vô Tâm Tông, Trần Trầm gian nan vươn cái cái tay còn lành lặn, vuốt vuốt tóc, sau đó cố nặn ra một nụ cười tự cho là anh tuấn, nói:
- Phòng bị dột… Trời lại mưa suốt mấy đêm, khiến các vị chê cười.
Vừa dứt lời, tác dụng cường đại của Bất Diệt Chi Thể bắt đầu phát huy, nửa người dưới Trần Trầm dùng tốc độ mắt thường có thể thấy dần khôi phục.
Thấy vậy, đám đệ tử Vô Tâm Tông thiếu điều rớt cằm xuống đất, nhưng một giây sau, bọn họ không nhìn nổi nữa. Bởi vì đại địa “ầm ầm” rung động, cứ như xảy ra động đất 10 độ richter.
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên.
Lấy Vô Tâm Cung làm trung tâm, vài trăm mét xung quanh đều bị nổ văng lên trời, sau đó là sóng xung kích cường đại không gì sánh kịp bắt đầu khuếch tán.
Kiến trúc Vô Tâm Tông Tiên Cung tựa như bài domino, lần lượt sụp xuống, trong phút chốc, giữa không trung lả tả đủ thứ loạn thất bát tao.
Có đồ dùng trong nhà, có người, có gạch đá chế tác từ linh thạch,… Nhưng dù là vật gì, trong làn sóng xung kích cuồng bạo kia chẳng khác nào như trang giấy mỏng, chỉ có thể bay loạn.
Mắt thấy sóng xung kích đánh về phía mình, Trần Trầm cười khổ, thì thào nói:
- Trời cao đố kỵ anh tài mà!
Vừa dứt lời, sóng xung kích cuốn hắn lên không, xen lẫn giữa một đám đồ vật, đụng qua đụng lại, hệt như khuấy sữa đậu nành.
Đồng thời, trên trời còn đánh xuống hai đạo lôi kiếp, chuẩn xác tìm thấy hắn ngay giữa đống hỗn độn.

Mấy phút sau.
Sóng xung kích tiêu tán, toàn bộ Vô Tâm Tông chỉ còn là phế tích, khắp nơi đều là âm thanh kêu rên.
Trong một đống phế tích nào đó, một cái tay vừa mới thò ra, liền bị sấm sét từ trên trời đánh cho rụt trở lại.
Nhưng một giây sau, một đạo kim sắc thân ảnh từ trong phế tích bật ra, chỉ tay lên trời mắng:
- Bản Thánh tử xuất đạo mấy tháng, chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi như vậy!
Ầm ầm!
Lại một đạo sấm sét rơi xuống, trực tiếp đánh kim sắc thân ảnh kia lún vào đống phế tích.
Trong phế tích, Trần Trầm nuốt một bình Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, thân thể dập nát lại lần nữa khôi phục.
- Ha ha, dám đem lão tử đánh thành như vậy, cũng chỉ có lão tặc thiên ngươi làm được, chúng ta đúng là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài.
Oanh!
- … Khụ khụ, thiên bất dung ta, ta tất nghịch thiên!
Rầm Rầm!
- Thiên địa dẫu bao la nhưng tiên lộ khó đi, ta nhìn thấu nhân gian nhấp nhô cay đắng! Ta còn có rất nhiều…!
Rầm Rầm Rầm!
- Lão thiên gia tha mạng!
Rầm Rầm Rầm!
- Ta sai rồi!
Trần Trầm nằm úp sấp trên đống phế tích, bị lôi kiếp trên trời chèn ép gắt gao. Cũng không phải hắn muốn chửi bậy, nhưng toàn thân đau đớn khó nhịn, chỉ có chửi lên một chút mới cảm giác bớt đau đớn.
Một trận lôi kiếp qua đi, rốt cuộc lôi vân cũng tạm ngừng.
Hô…
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mớ tóc rối loạn của Trần Trầm.
Tuy mặt cà trên đất, nhưng khóe miệng Trần Trầm lại hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười bất kham.
- Tốt, rất tốt, là ngươi bức ta, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!
Vừa dứt lời, Trần Trầm vỗ mạnh lên đất, bật dậy, đứng trong phế tích. Ngay sau đó, nhẫn trữ vật trước ngực hắn đột nhiên lóe lên quang mang.
Trong hào quang bay ra bốn cái nhẫn trữ vật.
Trần Trầm nhìn bốn cái nhẫn trữ vật kia, rơi vào trầm tư.
Cái thứ nhất đựng thiên tài địa bảo chữa thương, phục hồi…
Cái thứ hai chứa thiên tài địa bảo giải độc, nguyền rủa,…
Cái thứ ba thiên tài địa bảo bổ sung linh khí, hỗ trợ tu luyện,…
Cái thứ tư là các loại độc vật cực kỳ lợi hại.
Nhìn bốn cái nhẫn trữ vật, Trần Trầm ngửa mặt lên trời, chợt quát:
- Dược đến!
Phanh! Phanh!
Hai tiếng trầm đục, cái nhẫn thứ nhất cùng thứ ba đồng thời nổ tung.
Mấy trăm loại thiên tài địa bảo từ bên trong bay ra.
Vạn Niên Xích Tham, Vạn Niên Tử Chi, Vạn Niên Hà Thủ Ô, Vạn Niên Địa Hoàng Tinh...
Một loạt thiên tài địa bảo dưới sự điều khiển của linh khí, xoay tròn quanh Trần Trầm.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm hít sâu một hơi, nuốt hết tất thảy thiên tài địa bảo vào bụng.
Trong nháy mắt, vô số thiên địa tinh hoa, vô tận sinh cơ cùng thiên địa linh khí nồng đậm bộc phát, khiến cả người hắn tựa hộ cao lớn thêm vài phần.
Mắt thấy lôi vân trên bầu trời vẫn còn tích súc lôi kiếp, Trần Trầm ngửa mặt lên trời, mắng:
- Đến! Đánh một trận cho thống khoái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận