Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 66: Rốt Cuộc Cũng Thoải Mái

Chương 66: Rốt Cuộc Cũng Thoải MáiChương 66: Rốt Cuộc Cũng Thoải Mái
         - Phát tài! – Trong đầu Trần Trầm nhảy ra hai chữ, mắt hắn lấp lóe tinh quang.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, tầng đất dưới chân hắn đột nhiên truyền đến âm thanh sụp đổ.
Nghe được âm thanh này, mặt Trần Trầm thoáng cái đờ ra, một giây sau, cả người hắn đi cùng đất đá rơi tõm xuống linh dịch trì.
Phù phù!
Tiếng thứ gì đó rơi xuống nước, Trần Trầm trực tiếp chìm xuống linh dịch trì, ngay sau đó, linh dịch bỗng nhiên sôi trào, tựa như thả một cục vôi vào trong nước.
Trần Trầm cảm giác lúc này thân thể của mình cùng linh dịch đã xảy ra phản ứng hóa học nào đó, năng lượng vô tận cùng mấy thứ mạc danh kỳ diệu đồng hoạt chui tọt vào thân thể hắn, quẩy một trận long trời lỡ đất bên trong.
Ầm ầm!
Từng tiếng “đùng đoàng” vang lên, Trần Trầm đầu váng mắt hoa, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình giống với ốc biển, trong cơ thể có thể nghe được âm thanh của biển cả.
- Linh thể của ta đang điên cuồng hấp thu Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch!
Gắng gượng thoát khỏi mê muội, Trần Trầm nhìn thấy mực nước trong linh dịch trì đang không ngừng hạ xuống, hắn có hơi lo lắng.
Tuy là thân thể của mình hấp thu không tính là thiệt, nhưng dù sao cũng phải chừa lại chút ít chứ. Hiện tại hấp thu toàn bộ thì sướng rồi, nhưng ngày sau thắt lưng buộc bụng, nghĩ đến đã nhức hết cả bi.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Trầm giãy dụa lấy ra mấy cái bình sứ cỡ bự trong nhẫn trữ vật, điên cuồng múc Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, đợi đến khi múc đầy, ý thức của hắn cũng bắt đầu mơ hồ.
Cuối cùng, hai mắt hắn tối sầm, trực tiếp hôn mê trong linh dịch trì.
...
Không biết qua bao lâu.
Ý thức Trần Trầm dần khôi phục, tuy còn chưa mở to mắt được, nhưng hắn cảm giác rất ấm áp, tựa như trên người đang được đắp một tầng chăn mềm vậy.
- Ta được người mang về rồi sao? Ta đã đổ đầy Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch…!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Trần Trầm đột nhiên mở bừng mắt, ngồi bật dậy.
Nhưng một màn trước mắt lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Không có người mang hắn đi, lúc này hắn đang nằm trong linh dịch trì khô cạn, chỉ có đều trên người hắn đắp… Một tầng lông!
Chuẩn xác mà nói chính là tóc của hắn!
- Ta đã ngất bao lâu rồi?
Nhìn tóc của mình có thể dùng làm chăn được, Trần Trầm đổ một đầu mồ hôi lạnh.
Dựa theo tốc độ sinh trưởng bình thường của tóc, chẳng lẽ hắn ngủ hơn trăm năm rồi?
Trăm năm trôi qua, phụ mẫu hắn còn sao?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm vội vàng đứng dậy, bắt đầu dò xét bản thân, sau lại dò xét bốn phía.
Y phục giống với trước khi hôn mê, không có dấu hiệu mục nát, nhưng lại có hơi sạch sẽ.
Mấy cái bình Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch hắn đã đổ đầy trước khi hôn mê vẫn ngoan ngoan đặt ở bờ ao.
Cảnh vật chung quanh cũng không có biến hóa quá lớn so với lúc trước.
Nhìn một màn này, Trần Trầm khẽ thở ra, xem ra tóc này không phải sinh trưởng tự nhiên mà là bị thúc mọc.
- Làm ta sợ muốn chết.
Trần Trầm lầm bầm lầu bầu mấy tiếng, sau đó lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh đao, trực tiếp tiễn bước 3000 phiền não ti có thể dùng làm chăn của mình.
Bất quá, hắn không nỡ ném, mà thu chúng vào nhẫn trữ vật. Tóc này do linh dịch thúc đẩy sinh trưởng, khẳng định bất phàm, vạn nhất mang về có thể làm chăn, mềm… Phi, phi, đúng là miệng tiện, mang về làm pháp bảo!
Thu hồi xong tóc của mình, Trần Trầm bắt đầu thu mấy bình Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch kia vào nhẫn trữ vật.
Mấy cái bình Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch này cộng lại đại khái khoảng 2,5 lít, tương đương với một cái chai lớn ở kiếp trước, nếu dùng từng giọt, đủ xài rất lâu nha!
Cái này khiên Trần Trầm vô cùng hài lòng, có nhiều Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch như vậy, hắn không chỉ đủ dùng cho chính mình, còn có thể san sẻ một chút cho người khác.
Thu thập xong xuôi, hiển nhiên Trần Trầm bắt đầu xem xét tu vi của mình.
Hấp thu hết một ao Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, cũng không biết tu vi hắn đã tăng lên bao nhiêu rồi?
Trần Trầm cõi lòng đầy chờ mong kiểm tra lưỡng đạo tuyền qua trong đan điền, nhưng một giây sau, tươi cười trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ, chuyển sang khủng hoảng, bất an, còn có khiếp sợ.
- Cmn! Đan điền ta đâu!?
Trần Trầm nhảy dựng lên, vội vã tìm kiếm trong người, tìm một lúc lâu, nhưng đừng nói lưỡng đạo tuyền qua, ngay cả đan điền cũng mất tăm mất dạng.
Không có đan điền, nhưng tu vi của hắn vẫn không đổi, dù sao mới nãy hắn còn sử dụng nhẫn trữ vật…
Mặt Trần Trầm đổi màu mấy lượt, một lát sau, hắn đưa tay ra, một đạo lôi quang mãnh liệt hơn gấp 10 lần so với trước ngưng tụ trong tay hắn.
Mà lúc này đây, lưỡng đạo tuyền qua vốn nên xuất hiện trong đan điền giờ lại xuất hiện trong cơ thể hắn.
- Cái này…
Trần Trầm nhất thời á khẩu, đan điền đại khái cỡ bằng nắm đấm lớn, vốn dĩ lưỡng đạo tuyền qua bên trong nó chỉ to bằng ngón tay, nhưng hôm nay đan điền mất đi, bọn nó coi như triệt để buông thả bản thân, phình ra cỡ bàn tay nhỏ.
Khoa trương hơn nữa chính là lưỡng đạo tuyền qua trong người hắn đang điên cuồng xoay tròn, thế nhưng không hề ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.
Phải biết thông thường linh khí sẽ làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, tỷ như Triệu Tiểu Nhã bị tẩu hỏa nhập ma.
Một khi linh khí thoát ly khỏi đan điền, kinh mạch, tán loạn trong lục phủ ngũ tạng, khi đó sẽ tạo thành tổn thương to lớn trong thân thể.
Nhưng hắn thì sao? Cứ như bên trong cơ thể đã biến thành đan điền, linh khí cùng lục phủ ngũ tạng có vờn nhau cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Lớn chuyện rồi… - Trần Trầm rùng mình một cái, nhanh chóng đi đến cửa sơn động.
Hắn phải ra ngoài tìm tư liệu điều tra thêm mới được, bản thân dựa vào thiên tài địa bảo để tu luyện cố nhiên nghịch thiên, thế nhưng nghịch quá mức thì ngày sau còn tu luyện thế nào nữa?
Người ta đều là từng bước Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan,… Hắn thì hay rồi, tu đến nỗi mất luôn đan điền, có trời mới biết hiện tại hắn là cái cảnh giới gì.
Cứ như vậy, Trần Trầm mang tâm trạng nặng nề đi về chủ phong, lúc này bên ngoài đã là giữa trưa, thế nhưng là giữa trưa của ngày nào thì hắn hoàn toàn không biết.
Một lát sau, rốt cuộc Trần Trầm cũng về đến chân chủ phong.
Lúc này đây, Hồ Tiên Nhi cùng Tiểu Hoàng đã sớm không thấy bóng dáng, Trần Trầm cũng không có tâm tư đi quản chuyện Địa Hỏa Thiên Tâm Liên, hiện tại hắn thầm nghĩ sớm làm rõ tình trạng thân thể mình.
Trở lại biệt viện chủ phong, một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai Trần Trầm.
- Chủ nhân, Tiên Nhi tỷ tỷ sinh bệnh rồi!
- Yêu quái còn có thể sinh bệnh? – Trần Trầm kinh ngạc nhìn tiểu bìm biếc trong dược điền, bất quá, hắn vẫn sải bước tiến vào phòng của Hồ Tiên Nhi.
Trong phòng, Hồ Tiên Nhi đã hóa thành bản thể, nằm xụi lo trên mặt đất, bộ lông trắng noãn lúc này là một mảnh đen kịt, dường như bị thứ gì thiêu cháy.
Bên cạnh nàng, Tiểu Hoàng đang không ngừng đụng vào góc bàn, cũng không biết là có ý gì.
- Tiên Nhi, ngươi đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?
Thấy thảm trạng của Hồ Tiên Nhi, trong lòng Trần Trầm dâng lên lửa giận.
Nghe hắn hỏi, Hồ Tiên Nhi không đáp, chỉ vươn móng vuốt chỉ chỉ bàn học cách đó không xa, một đôi mị nhãn tràn đầy không cam lòng.
Trần Trầm nhìn theo hướng nàng chỉ thì thấy trên bàn có một đóa hoa sen màu đỏ to cỡ lòng bàn tay, hoa sen vấn vít xích hồng quang mang, thoạt nhìn vô cùng thần dị.
- Tiểu tử, cái này… Là hỏa hệ chí bảo, Địa Hỏa Thiên Tâm Liên, ngươi bảo Tiểu Hoàng đào động, lão nương đã biết rõ phía dưới khẳng định có bảo vật, thế nhưng tiểu tử thúi ngươi mãi chẳng quay lại, lão nương đành phải tự mình xuống xem thử, kết quả là thấy được vật này.
- Sau đó mắt thấy bảo vật sắp chìm vào trong Địa Hỏa, lão nương mạo hiểm thử một phen, rốt cuộc lấy nó ra khỏi Địa Hỏa.
- Chỉ có điều bên trong ẩn chứa hỏa linh lực quá mức bá đạo, lão nương bị đốt thành trọng thương…
Nghe đến đó, Trần Trầm ngoáy ngoáy lỗ tay:
- Ngươi gọi ta là cái gì? Còn tự xưng lão nương?
Bị đốt thành than đen, dường như Hồ Tiên Nhi đã từ bỏ trị liệu, hung hăng nóiL
- Gọi ngươi tiểu tử thì sao nào? Nói thẳng cho ngươi biết, lão nương ngứa mắt ngươi lâu rồi, đồ chó chết nhà ngươi, vậy mà bắt ta nấu cơm, còn bắt ta đọc sách, từ nhỏ đến lớn đã khi nào lão nương phải chịu ủy khuất như vậy?!
- Hôm nay tim lão nương đã bị đốt thành tro, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chả lẽ còn sợ ngươi?
- Ai ôii! Yêu sắp chết nói ra lời thật lòng ha! Xem ra ngươi rất bất mãn với ta! Bất quá ngươi bất mãn với ta như vậy thì còn lấy Địa Hỏa Thiên Tâm Liên lên làm gì? Hôm nay chẳng phải tiện nghi ta sao?
Trần Trầm gảy gảy đuôi Hồ Tiên Nhi, chậc chậc kêu lạ.
Nghe đến đây, trong mắt Hồ Tiên Nhi tràn đầy ủy khuất, thậm chí đã ngấn lệ.
- Người ngu xuẩn như ngươi thì biết cái gì, Địa Hỏa Thiên Tâm Liên này, dù là Nguyên Anh đại năng cũng sẽ tranh đoạt, nhìn thấy bảo vật bực này trước mặt, ta có thể bỏ qua à?
Trần Trầm một bộ bừng tỉnh đại ngộ, cảm thán Hồ Tiên Nhi là thứ yêu tinh keo kiệt, chính là cái loại nhìn thấy bảo vật là đi không được, yêu như nàng chẳng khác nào người ôm hoàng kim qua sông, tình nguyện chết đuối cũng không ném hoàng kim.
Muốn tiền không muốn mạng mà…
Thậm chí Hồ Tiên Nhi này còn kỳ hoa hơn, dù là tiền kia không phải của nàng, nàng cũng không muốn sống…
Trần Trầm phục rồi, đây nhất định là một cái yêu từng có kinh lịch đặc thù rồi!
Nhìn thấy ánh mắt đồng tình của Trần Trầm, trong mắt Hồ Tiên Nhi tràn đầy không cam lòng.
- Ngươi nhìn cái gì hả? Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, đi mấy bước có thể nhặt được bảo vật?
- Ta nói cho ngươi biết, mấy ngày nay cơm của ngươi đều bị lão nương ăn vụng một phần ba! Tức chết ngươi đồ chó chết! Cho ngươi phung phí của trời! Ta nhổ vào! Cái thứ phá gia chi tử nhà ngươi! Lão nương cố sống đến bây giờ chính là để mắng ngươi một trận, hôm nay rốt cuộc ta cũng thoải mái rồi!
Nói một hơi… Hồ Tiên Nhi thè lưỡi thở hổn hển.
Nhìn một màn này, sắc mặt Trần Trầm tối sầm…
Nữ yêu này đúng là ba ngày không đánh liền nhảy lên đầu lật ngói mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận