Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 252: Đại ca sẽ giúp ngươi

Chương 252: Đại ca sẽ giúp ngươiChương 252: Đại ca sẽ giúp ngươi
         Nửa ngày sau.
Dù là bên yêu tộc hay nhân tộc, hai bên đều không có bất cứ động tĩnh.
Viện quân bên nhân tộc có chút ngồi không yên.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tin tức bọn họ tiến đến chi viện chắc đã bị yêu tộc biết.
Theo lý thuyết, lẽ ra bên yêu tộc rất nhanh cũng sẽ có tiếp viện lại đây.
Trong khoảng thời gian này, tiếp viện của yêu tộc chưa đến, là lúc lực lượng bên ta hiếm khi vượt trên yêu tộc, nếu không thừa dịp trong khoảng thời gian này giành lấy chút ưu thế, đợi viện quân yêu tộc đến thì sẽ càng khó khăn hơn.
Tu sĩ tông môn đến chi viện tạm ổn, còn bình tĩnh được, nhưng những tu sĩ hoàng triều thì lòng nóng như lửa đốt.
Bọn họ rất nhạy bén với mấy thứ như thời cơ chiến đấu, ở trong mắt họ thì Thất Sát Ma Đạo án binh bất động là làm trễ nãi thời cơ chiến đấu.
Chờ giữa trưa qua đi, có mấy tu sĩ hoàng triều tìm đến Trương Kỵ:
- Trương đạo hữu, Thất Sát Ma Quân tiền bối có tính toán gì không?
Bởi Thất Sát Ma Quân có sát khí quá nặng, Trương Kỵ trở thành người phát ngôn của Thất Sát Ma Quân, mọi người không tìm thấy gã thì đành tìm Trương Kỵ.
Trương Kỵ lắc đầu, nói:
- Trận chiến hoàng hôn hôm qua quá mức thảm liệt, sư phụ chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục một ngày.
Có tu sĩ hoàng triều sốt ruột nói:
- Một ngày . . . Trương đạo hữu, thời gian một ngày đủ cho viện quân yêu tộc chạy tới chiến trường, đến lúc đó chúng ta không có ưu thế gì nữa. Có thể khuyên Ma Quân đại nhân sớm tiến công được không?
Trương Kỵ trầm mặc, gã cũng biết hiện tại là thời cơ tiến công tốt nhất, nhưng sư phụ không ở, tùy tiện tấn công lỡ bị Thần Băng Yêu Hoàng đánh trả thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Nghĩ đến đây, Trương Kỵ bản năng nhìn về hướng Trần Trầm đứng gần đó.
Trần Trầm lộ ra vẻ mặt khó xử, dường như có điều gì muốn nói.
Trương Kỵ thấy vậy nhanh chóng học theo.
Nhìn nét mặt đó của Trương Kỵ, mấy tu sĩ hoàng triều cầm đầu giật thót tim, trong đầu tự động liên tưởng.
Không lẽ ngày hôm qua Thất Sát Ma Quân đã bị thương? Cần một ngày tu dưỡng mới trở về đỉnh cao được?
Nếu đúng như vậy thì lúc này đúng là không thích hợp tiến công.
Trương Kỵ không nói rõ ra cũng rất bình thường, chủ soái bị thương là chuyện rất ảnh hưởng sĩ khí.
- Chúng ta muốn gặp Thất Sát Ma Quân! Ta không sợ hắn khắc ta . . .
Thuộc hạ ở sau lưng dồn ép Trương Kỵ, mấy tu sĩ hoàng triều cầm đầu vội ngăn trở:
- Đừng nói nữa, nếu Thất Sát Ma Quân đại nhân có quyết định, chúng ta hãy nghe theo.
- A? Đại nhân, lúc đến đây đại nhân không nói như vậy . . .
- Ngậm miệng! Trương đạo hữu, đã quấy rầy, cáo từ!
Mấy người cầm đầu phớt lờ thắc mắc của thuộc hạ, chắp tay xoay người đi.
Trông thấy cảnh này, Trương Kỵ hết sức bất ngờ.
Biểu cảm vừa rồi là gã học theo đại ca, trong một chốc cũng không hiểu ý nghĩa của nó là gì. Nhưng những tu sĩ hoàng triều chỉ nhìn biểu cảm đó của gã liền lựa chọn rời đi, thật không tin được.
Thì ra biểu cảm có thể biểu đạt nhiều hàm nghĩa như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Trương Kỵ liếc hướng đại ca đứng phía xa làm bộ ngây thơ vô số tội, trong lòng càng sùng bái hơn.
Sự sùng bái này giống như ngày xưa lần đầu tiên gặp đại ca sử dụng pháp thuật, không hề thay đổi.
Gã vốn tưởng rằng trong thời gian ở Thất Sát Ma Đạo đã học được nhiều thứ, có thể thu nhỏ chênh lệch với đại ca, không ngờ kết quả là càng hiểu nhiều thứ thì phát hiện cách biệt càng lớn hơn.
. . .
Lòng Trần Trầm nặng trĩu.
Người mình dễ gạt gẫm, nhưng yêu tộc khó lừa. Thần Băng Yêu Hoàng có thể đấu ngang sức với Thất Sát Ma Quân nhiều năm thì chắc chắn là yêu cực kỳ thông minh.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc lúc này Thần Băng Yêu Hoàng đang hết sức bố trí phòng thủ.
Nhưng nếu bố trí phòng thủ mà không thấy phe mình tiến công, Thần Băng Yêu Hoàng sẽ nhận ra ngay có gì không đúng.
Tuy rằng không đến mức liên tưởng Thất Sát Ma Quân rời khỏi doanh địa lẻn vào lãnh thổ yêu tộc, nhưng chắc chắn sẽ đoán rằng Thất Sát Ma Quân bị thương.
Nếu Thần Băng Yêu Hoàng có tính quả quyết, rất có thể không chờ viện quân đến mà phát động tiến công trước.
Nghĩ vậy, Trần Trầm âm thầm thở dài, nhìn sang Trương Kỵ, giọng điệu bí hiểm nói:
- Trương Kỵ, tối nay hoặc là ngày mai nếu Thần Băng Yêu Hoàng đến tiến công thì ngươi hãy dẫn theo chúng tu sĩ vừa đánh vừa lui, hiểu chưa?
Trương Kỵ thầm thắc mắc, đến lúc đó đại ca có thể trực tiếp dặn gã mà, tại sao nói ngay bây giờ?
Nhưng vì tín nhiệm đại ca nên gã không hỏi nhiều.
. . .
Đêm khuya.
Nguyên doanh địa nhân tộc yên tĩnh lạ thường.
Nhưng sự thật thì tu sĩ rất ít ngủ, thoạt nhìn yên tĩnh chỉ vì đa số người đang minh tưởng tu luyện.
Trương Kỵ khoanh chân ngồi trong lều lớn nào đó, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt nghiêm túc.
Ngồi cạnh gã là hai cường giả Nguyên Thần cảnh dưới trướng của sư phụ, cộng thêm tu sĩ đến chi viện, hiện giờ toàn bộ doanh địa có năm cường giả Nguyên Thần cảnh.
Nếu như Thần Băng Yêu Hoàng không ra tay thì năm cường giả Nguyên Thần cảnh này đủ để áp chế yêu tộc.
Nhưng Thần Băng Yêu Hoàng mà ra tay, năm người liên hợp cũng không đánh lại gã được.
Đây là chênh lệch giữa Nguyên Thần cảnh đỉnh phong và Nguyên Thần cảnh bình thường. Tu sĩ ở trên chiến trường, thứ có thể mang đến tác dụng quyết định tình hình cuộc chiến thông thường không phải âm mưu quỷ kế, cũng không phải số người hai bên mà là thực lực người mạnh nhất của hai phe.
Trong khi Trương Kỵ âm thầm lo lắng thì ngoài doanh địa bỗng nổi lên gió nhẹ, thổi rèm bay phần phật.
Nghe động tĩnh, Trương Kỵ mở bừng mắt ra, không chỉ mình gã, hai cường giả Nguyên Thần cảnh ở bên cạnh gã cũng vậy.
- Thật là sợ cái gì đến cái đó!
Tựa hồ cảm ứng được cái gì, Trương Kỵ bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó xem.
Hai cường giả Nguyên Thần cảnh bản năng định rời đi doanh trướng nghênh địch, lại bị Trương Kỵ ngăn cản.
- Hai vị sư thúc, khởi trận! Phòng ngự trước đã!
Hai ma tu Nguyên Thần nghe vậy có chút sửng sốt, trực tiếp hỏi:
- Chẳng lẽ Ma Quân đại nhân thật sự có bệnh?
Trương Kỵ bỗng hét to một tiếng:
- Ta nói là khởi trận!
Hai ma tu Nguyên Thần cảnh ngây ngẩn, sau đó dứt khoát bay ra ngoài.
Chỉ khoảng nửa khắc, cả tòa doanh địa đều bị trận pháp phòng hộ nồng đậm bao bọc.
Chờ trận pháp hoàn toàn mở ra, trong thiên địa vang vọng tiếng cười nhạt:
- Thất Sát Ma Quân, không ngờ ngay cả ngươi cũng lựa chọn co đầu rút cổ trong trận pháp. Thật là khiến bằng hữu cũ như ta đây không ngờ tới.
Đám tu sĩ nhân tộc ở trong doanh địa đã đi ra ngoài từ lâu, tất cả nhìn lên trời.
Trên bầu trời lấp lóe ánh sáng lam, một con Thủy Kỳ Lân dài mấy chục thước, cả người như làm bằng băng tinh hờ hững nhìn bọn họ.
- Đó là Thần Băng Yêu Hoàng!
- Cao thủ hàng đầu dưới Luyện Hư!
Nhiều tu sĩ mới đến thầm giật mình, uy áp trên người Thần Băng Yêu Hoàng quá khủng bố, bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản.
Nhưng bọn họ cũng không hoảng loạn, bởi vì trong số họ cũng có cao thủ hàng đầu dưới Luyện Hư, Thất Sát Ma Quân.
Sắc mặt Trương Kỵ không chút máu nhìn Thủy Kỳ Lân to lớn lơ lửng trên đầu, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, không có sư phụ ở bên cạnh, áp lực tâm lý đè nặng gã đến cực điểm.
Trương Kỵ căng thẳng bản năng tìm kiếm bóng dáng có thể làm trụ cột tinh thần cho mình, nhìn quét mắt đám người mà không thấy người kia đâu.
- Không lẽ đại ca còn đang tu luyện?
Trương Kỵ bước ra một bước, đi vào lều của Trần Trầm.
Nhưng bên trong không có ai, chỉ có một phong thư đặt ngay ngắn trên cái bàn ở giữa lều.
Trương Kỵ không thể ngờ rằng đại ca đã sớm rời khỏi doanh địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận