Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 266: Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết

Chương 266: Hạo Nhiên Thánh Quang QuyếtChương 266: Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
--------------------
Đoạn ký ức này là một môn bí tịch, tên là Thôn Thần Bí Điển, có thể biến lực lượng thần thức của tu sĩ khác thành lực lượng thần thức căn nguyên nhất, dung hợp vào trong thức hải của mình, do đó không ngừng lớn mạnh thức hải.
Trong đó không chỉ bao hàm bí tịch, càng bao hàm cảm xúc cuồng nhiệt của Tà Đế dành cho công pháp này.
Trần Trầm đen mặt:
- Bà nội nó, thật là công pháp tà đạo!
Bình thường các công pháp cắn nuốt lực lượng của người khác, cắn nuốt máu của người khác, cắn nuốt linh hồn, Nguyên Anh, Kim Đan của người khác đều bị xếp vào tà đạo.
Thứ này cắn nuốt thần thức tự nhiên cũng là công pháp tà đạo.
Hơn nữa càng tà ác.
Bởi vì cắn nuốt linh hồn, máu, Nguyên Anh, Kim Đan gì đó thì chỉ cần giết một số phàm nhân, tu sĩ cấp thấp là có thể tu luyện.
Nhưng thần thức là thứ chỉ có cường giả từ Nguyên Thần cảnh trở lên mới sở hữu, tức là muốn sử dụng Thôn Thần Bí Điển này phải không ngừng đánh chết cường giả từ Nguyên Thần trở lên.
Nếu bị đám cao thủ biết mình tu luyện loại công pháp này thì e rằng lập tức bóp chết mình từ trong nôi.
Trần Trầm không kìm được run rẩy:
- Xem ra bí cảnh này rất có thể hình thành từ thức hải của Tà Đế, nó đã cắn nuốt bao nhiêu cao thủ?
Không biết Tà Đế là cao thủ ở thời đại nào, Trần Trầm cho rằng dù nuốt hết cao thủ từ Nguyên Thần cảnh trở lên của hai tộc người, yêu hiện giờ cũng không đạt đến đẳng cấp này.
Tà tu này e rằng cùng một thời kỳ với tổ tông của Lục Đậu.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, nội dung Thôn Thần Bí Điển không ngừng hiện ra trong đầu, hắn bản năng vươn tay ra, các đốm sáng ở phía xa thoáng chốc như trăm sông đổ về một biển tuôn vào trong thức hải của hắn.
Hấp thu trên nghìn đốm sáng, Trần Trầm đột nhiên cảm giác sung sức.
Hắn biết, hấp thu nhiều như vậy đã đến cực hạn của mình hiện nay, muốn hấp thu tiếp cần phải sản sinh loại biến chất nào đó.
- Công pháp này thật là dùng tốt.
Trần Trầm sắc mặt không ngừng biến hóa, nội tâm không ngừng giãy giụa, một lát sau, mặt hắn nở rộ thánh quang.
- Trước đó ta không biết đây là công pháp tà đạo, bị hệ thống lừa gạt, nói đây là cơ duyên. Hơn nữa nhân tộc đang trong lúc nguy nan, ta phải nhanh chóng mạnh lên mới được. Ưm, tất cả là vì nhân tộc vùng lên, hơn nữa ta thề về sau tuyệt đối không hút người tốt, ông trời hãy tha thứ cho ta lần này đi.
Nghĩ thông rồi, Trần Trầm lặng lẽ hô một câu ‘nhân tộc vạn tuế’, trong mắt trong suốt không tạp chất.
Hắn không tin thanh niên chính trực, lòng tràn ngập ánh sáng như hắn sẽ bị một môn công pháp ảnh hưởng.
- Thôn Thần Bí Điển gì đó quá khó nghe, về sau môn công pháp này tên là Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết.
Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết làm sao có thể dụ người làm việc xấu được? Không bao giờ.
Nửa ngày sau.
Trần Trầm đi ra bí cảnh, khuôn mặt tràn đầy chính trực nghiêm túc, hiện giờ thần thức của hắn muốn mạnh hơn thì chỉ có nước bước vào Nguyên Thần cảnh.
Khi nào sinh ra Nguyên Thần mới mở rộng thức hải, tăng thêm dung lượng của thần thức.
Phải biết rằng, thần thức và Nguyên Thần không phải một khái niệm.
Có thể tu luyện Nguyên Thần, nó dần mạnh hơn theo tu vi tiến bộ.
Nhưng thần thức chỉ thay đổi vào khoảnh khắc đột phá, đa số cường giả Nguyên Thần cùng cảnh giới có thần thức với mức độ mạnh khác nhau.
Nguyên Thần sơ kỳ là thần thức độ mạnh của Nguyên Thần sơ kỳ, trung kỳ là độ mạnh của thần thức trung kỳ, chỉ có một số Luyện Đan Sư thiên phú dị bẩm mới mạnh hơn chút ít.
Đương nhiên, hải yêu Thanh Lâm là ngoại lệ.
Nếu muốn không đột phá tu vi vẫn tăng lên thần thức thì khó như lên trời, dù sao Trần Trầm chưa từng phát hiện thiên tài địa bảo và đan dược có tác dụng đó.
Đây cũng là nguyên nhân Ngưng Thần Châu được nâng lên làm chí bảo, Linh Hư Điện cũng được xem là bảo địa.
Khi có được Ngưng Thần Châu, Trần Trầm từng nghĩ trên đời này có lẽ có bí thuật chuyên môn tăng lên thần thức, dù sao thần thức của Luyện Đan Sư mạnh hơn người tu luyện bình thường chút xíu, chứng minh thần thức thật sự có thể tu luyện.
Không ngờ hiện giờ hắn thật sự có được Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết.
Thấy Trần Trầm đi ra, sứ giả cười hỏi:
- Cảm giác như thế nào?
Trần Trầm chắp tay, thái độ cực kỳ khách khí:
- Thu hoạch dày, đa tạ khảng khái của Linh Hư Khí Tông.
Sứ giả nghe vậy khẽ thở dài nói:
- Tiểu tử nhà ngươi rất may mắn, trước khi Linh Hư Khí Tông ta bị công phá, tông chủ kêu nhiều cường giả Nguyên Thần cảnh bước chân vào Linh Hư Điện này, cơ hồ hao hết nội tình bên trong, nên hiện giờ lực lượng thần thức căn nguyên trong Linh Hư Điện không còn sót lại bao nhiêu. Hiện giờ lại bị ngươi hấp thu một chút thì càng thiếu nữa, e rằng không đủ cung cấp cho vài tu sĩ Nguyên Thần. Nếu muốn hoàn toàn khôi phục tình trạng như ngày xưa sẽ cần gần vạn năm không ngừng có cường giả tịch diệt ở bên trong mới được.
Trần Trầm cười cười, không nói chuyện, một lát sau mới mở miệng hỏi:
- Ta đã đến Linh Hư Điện rồi, giờ có thể về chiến trường Tề Vệ được chưa?
Sứ giả thản nhiên nói:
- Đương nhiên là được, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, hai canh giờ trước Thần Băng Yêu Hoàng đã rút khỏi đất Tề, Vệ, Thất Sát Ma Quân cũng mang theo thuộc hạ của mình về Nam Cương, ngươi có đi thì nơi đó chỉ còn lại một mảnh hoang vu.
Trần Trầm nghe vậy ngẩn người, tiếp theo mở ra trữ vật giới, quả nhiên thấy tin nhắn tạm biệt của Trương Kỵ.
Trần Trầm nhìn sứ giả, hỏi:
- Vậy cuộc chiến khu vực này xem như bên nào thắng?
- Ha ha, đương nhiên tính là nhân tộc ta thắng. Cuồng Sư Yêu Hoàng bị ngươi chém giết, Xích Hồ Yêu Hoàng trốn về lãnh thổ yêu tộc tiềm tu. Không chỉ thế, tộc loại của bọn họ đều bị liên lụy, ta chống mắt xem sau này yêu tộc còn dám xem thường nhân tộc ta nữa không!
Trần Trầm nghe vậy thở ra.
Lần này đã làm kinh sợ mạnh những yêu tộc muốn đến lãnh thổ nhân tộc kiến công lập nghiệp, Trần Trầm cũng có công lao không nhỏ, trong vô hình cứu mạng không biết bao nhiêu người.
Có công đức này, theo lý thuyết khi hắn độ đại kiếp nạn Nguyên Thần thì ông trời không nên làm khó hắn mới đúng, nếu không sẽ là ông trời bị mù.
Sứ giả tâm tình rất tốt, chủ động đòi đưa tiễn:
- Ngươi muốn đi đâu? Cần ta đưa đi không? Ngươi bây giờ là cục vàng.
Trần Trầm lắc đầu, nói:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng không cần đưa tiễn, thực lực của ta tuy rằng yếu nhưng vẫn có sức tự bảo vệ mình.
- Ha ha, cũng đúng, dù sao ngươi đã chém giết yêu tộc Nguyên Thần cảnh. Nếu vậy thì cáo từ, chúng ta sau này còn gặp lại!
- Sau này còn gặp lại.
Trần Trầm lần thứ hai chắp tay, nhìn theo sứ giả kia rời đi.
Chờ sứ giả đi khuất, Trần Trầm do dự một lúc, quyết định đi Đại Tấn trước.
Bên Ngọc Đỉnh Đan Tông, chắc Ngọc Quỳnh chưa luyện xong thần đan nghịch thiên, thừa dịp này đi về rải tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận