Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 292: Ta tự mình ra tay

Chương 292: Ta tự mình ra tayChương 292: Ta tự mình ra tay
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Lời này thốt ra, Bạch Phàm tái mặt, ấp úng nói:
- Bọn họ cho ta xem một trữ vật giới, bên trong có mớ vật tư bị cướp từ chỗ ta.
Trần Trầm hỏi thẳng:
- Mớ vật tư đó của ngươi giá trị bao nhiêu linh thạch?
Bạch Phàm ôm đầu trả lời, sắc mặt tràn đầy thống khổ:
- Đại khái . . . Một nghìn vạn linh thạch, là các loại nguyên vật liệu Luyện Đan đã sưu tập suốt nửa năm qua trong Nam Cương, chuẩn bị vận chuyển đi Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trần Trầm nghe vậy tặc lưỡi lấy làm lạ:
- Một nghìn vạn linh thạch! Hèn gì phái cường giả Nguyên Thần cảnh nhà ngươi hộ tống, nhưng ngươi làm mất, chậc chậc.
Bạch Phàm nghe vậy cay đắng nói:
- Ta cũng không có cách nào, yêu tộc phái một Yêu Hoàng Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, ta căn bản không đánh lại hắn.
Lặng im thật lâu sau Trần Trầm khẽ thở dài:
- Một nghìn vạn linh thạch, Bạch Phàm, hay là ta cho ngươi giết một lần, ngươi đi lĩnh thưởng.
Bạch Phàm nghe vậy lắc đầu như trống bỏi, trong lòng gã muốn nhưng không dám gật đầu.
Trần Trầm giải thích rằng:
- Bạch Phàm, nếu ta phối hợp với ngươi giả chết một lần, ngươi xem có cơ hội lừa thứ giá trị một nghìn vạn linh thạch về không?
Bạch Phàm nghe vậy hơi ngây người giây lát, tiếp theo cẩn thận nói:
- Nếu đạo hữu giả bộ giống một chút, truyền bá tin mình chết ra ngoài, dẫn đến các phương hưởng ứng, vậy thì có mấy phần hy vọng.
Nói xong, hầu kết của Bạch Phàm rung nhẹ.
Nếu Trần Trầm chịu phối hợp với gã, để gã lừa mớ vật tư về thì sau đó gã có chết cũng đáng.
Nhưng Trần Trầm ngẫm nghĩ một lúc sau, lắc đầu, nói:
- Phải truyền bá tin mình chết ra ngoài? Vậy thôi đi, sự sống chết của ta dính líu rất lớn, không phải tầm thường một nghìn vạn linh thạch có thể bằng được.
Bạch Phàm bị nghẹn họng.
Tầm thường một nghìn vạn linh thạch? Dù gã sinh ra trong hoàng thất, thấy rộng biết nhiều cũng là lần đầu tiên nghe thấy có người áp dụng từ hình dung ‘tầm thường’ làm vế trước một nghìn vạn linh thạch.
Nhưng Bạch Phàm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trần Trầm thì không dám hỏi nhiều.
Trần Trầm thấy trong mắt của Bạch Phàm tràn đầy hoài nghi, hắn khinh thường liếc qua.
Mạch chi nhánh hoàng thất thì hiểu cái gì.
Tuy linh thạch đáng quý nhưng chân tình giá cao hơn!
Nếu hắn chết, đầu tiên là Tích Sương vô cùng đau khổ, đó là tổn thất to lớn mà Trần Trầm không thể ước lượng được giá.
Thứ hai là Trương Kỵ sẽ bi thương tuyệt vọng, không chừng còn sẽ chạy tới báo thù, tình nghĩa này cũng là vật báu vô giá.
Vứt bỏ những thứ đó, còn có sư phụ Ngọc Quỳnh không hay biết gì nữa, có lẽ sẽ thức trắng đêm thâu suy tư di sản của hắn rốt cuộc rơi vào tay ai, tình cảm này dù gì cũng đáng giá năm trăm linh thạch.
Còn về vô số nữ tu thầm mến mình sẽ đau buồn bao nhiêu buổi tối . . .
Trần Trầm không dám suy nghĩ sâu hơn.
Hắn hiện tại đừng nói chết thật, dù là chết giả cũng sẽ tác động tiếng lòng của vô số người.
Hắn sẽ vì tầm thường một nghìn vạn linh thạch mà làm những người quan tâm mình đau buồn khổ sở sao?
Không thể nào, hắn không thiếu ít thứ đó.
Nhưng không báo thù này thì trong lòng hắn khó chịu.
- Thôi, thu ít tiền lời trước đã.
Trần Trầm nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra cách nào hay, đơn giản một bàn tay diệt một tà tu bị phong ấn, sau đó dùng Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết tịnh hóa, thế này mới nguôi giận.
. . .
Một ngày sau.
Trong cứ điểm nào đó của Thiên Tà ở Bắc Cương, một đám người áo đen yên lặng đứng.
So với hơn nửa tháng trước thì tăng thêm số người áo đen, rõ ràng là thành viên mới gia nhập tổ chức.
Nhưng chỉ vẻn vẹn vài người, ít hơn một nửa số người đã liệt kê trong danh sách.
Yêu tộc áo đen đứng ở vị trí bề trên nói:
- Trần Trầm không chết, năm thành viên mới mà tổ chức muốn thu vào . . . hai người chết, một người bị bắt giữ, còn có hai người mất liên lạc, hẳn là buông bỏ nhiệm vụ.
Bầu không khí hơi lúng túng.
Hôm nay có mấy thành viên mới đến, lần đầu tiên tụ hợp đã nghe tin tức như vậy, e rằng sẽ sinh ra hiểu lầm thực lực của Thiên Tà.
Ngay lúc này, trong đám người vang lên một tiếng châm chọc:
- Tu sĩ của nhân tộc yếu vậy sao? Năm người không giết được một người? Ha ha!
Lời thốt ra, có hai, ba kình phong bắn về phía người áo đen mở miệng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang một chuỗi tiếng nổ, người áo đen vừa rồi lên tiếng bị đánh bay ra đập vào vách núi, lộ ra gương mặt vượn khỉ dữ tợn.
- Đồ ngốc ma mới, nơi này không phải chỗ cho ngươi nói linh tinh, lần sau còn như vậy nữa thì coi chừng không thể quay về!
- Người không biết không sợ! Lần này chỉ là cảnh cáo, còn có lần sau thì ta sẽ rút Nguyên Thần của ngươi ra hành hạ trăm năm!
Nghe vài giọng nói như tiếng cú đâm, yêu tộc vượn khỉ lặng lẽ đứng lên, không nói gì.
Mấy tà tu nhân tộc ra tay tu vi đều cao hơn gã, dù gã muốn đánh trả cũng không có thực lực đó, chỉ có thể ráng nhịn, chưa thể lộ ra chút xíu cảm xúc thù hận nào.
Đám tà tu này đều là kẻ tâm ngoan thủ lạt, nguyên tắc làm việc đều là nghĩ cho mình trước rồi mới suy xét tổ chức, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không trở thành tà tu.
Nếu gã ôm lòng oán hận, e rằng trên đường về sẽ gặp nạn.
Xích Hồ Yêu Hoàng mới tham gia đứng ra giảng hòa:
- Trần Trầm kia quả thực không quá dễ đối phó, chỗ nào mà có hắn ở đều sẽ xuất hiện ngoài ý muốn. Trên chiến trường Tề, Vệ, ta luôn cảm giác cái chết của Cuồng Sư Yêu Hoàng dính líu đến hắn.
Xích Hồ Yêu Hoàng lên tiếng, lập tức có tà tu nhân tộc phụ họa:
- Đúng vậy! Cường giả Nguyên Thần cảnh Tiên Thiên Linh Thể đâu dễ đối phó, chỉ có đồ ngu Đinh Nghĩa của Linh Hư Khí Tông là tự đưa lên cửa cho ngươi và Cuồng Sư Yêu Hoàng giết.
- Ta cảm thấy tạm gác người này sang một bên, Thiên Tà chúng ta không có thù hận trực tiếp gì với hắn.
- Đúng rồi, dồn nhiều tinh lực đối phó hắn thật không đáng giá.
Mấy người vừa dứt lời, một uy áp cực kỳ bàng bạc buông xuống hang núi.
Cảm thụ uy áp khủng bố này, tất cả tà tu thay đổi sắc mặt, nhanh chóng khom người vái chào.
- Chúng ta tham kiến đạo chủ!
Giây tiếp theo, một bóng dáng mặc đồ đỏ, không thấy rõ mặt mày đột ngột xuất hiện trong hang núi.
Luồng gió tà thổi qua.
Mấy thành viên mới gia nhập nhóm Xích Hồ Yêu Hoàng bỗng có thêm một trữ vật giới trong tay.
Giọng nói của bóng áo đỏ hơi khàn, không nghe ra là nam hay nữ:
- Thứ ta hứa cho các ngươi đã mang đến, hãy giữ lấy.
Nhóm Xích Hồ Yêu Hoàng nhanh chóng quỳ một gối biểu thị cảm tạ.
- Đa tạ đạo chủ!
Bóng áo đỏ gật đầu, nói:
- Không cần đa lệ, nhưng các ngươi nhớ kỹ, ở trong Thiên Tà ta, dù là chủng tộc nào đều là đồng đạo, ngày sau chớ nói lời lỗ mãng.
Yêu tộc vượn khỉ nghe vậy nhanh chóng cúi đầu, trên mặt vã mồ hôi như tắm.
Bóng đỏ không nhìn gã, quét mắt mọi người một vòng, giọng điệu lạnh nhạt nói:
- Chuyện Trần Trầm kia thì các ngươi không cần quản, vừa lúc ta sẽ đi lãnh thổ nhân tộc một chuyến, ta tự mình ra tay giải quyết người này.
Đám tà tu nghe vậy không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã xem Trần Trầm là người chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận