Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 184: Luôn Có 1 Kẻ Như Vậy

Chương 184: Luôn Có 1 Kẻ Như VậyChương 184: Luôn Có 1 Kẻ Như Vậy
         - Môn chủ không thể! - Trần Trầm từ chối.
- Có gì không thể, ta đã quyết, hiện tại ngươi là cao thủ đứng thứ hai Ma môn ta, hơn nữa lại túc trí đa mưu, so với ta, ngươi càng thích hợp ngồi lên vị trí này. - Chu Nhân Long lộ vẻ thành thật.
- Vạn vạn không được, tư lịch ta còn chưa đủ.
- Việc này cứ quyết định vậy đi! Không cần nhắc lại!

Hai người đẩy đến đẩy đi, cứ như vị trí môn chủ Ma môn có độc vậy, ai ngồi lên đó sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Cuối cùng, Trần Trầm nghiêm túc nói:
- Môn chủ, Ma môn ta từ trước đến nay cường giả vi tôn, chỉ có nhân tài mạnh nhất mới có thể đảm nhiệm vị trí môn chủ, quy củ này không thể tùy tiện phá vỡ, bằng không ngày sau, mỗi người trong Ma môn tất sinh dị tâm!
Nghe nói thế, thần sắc Chu Nhân Long trở nên vô cùng phức tạp.
Trong lòng hắn quả thực có ý thăm dò, nếu như Trương Thần thật sự muốn làm môn chủ, hắn đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Thế nhưng ngày sau sẽ sinh lòng cảnh giác đối với hắn ta, lưu ý một chút xem tiểu tử này còn có thân phận nào khác hay không.
Nhưng hiện tại…
Hắn thật sự không còn lời nào để nói, tiểu tử này từ chối không phải là giả, mà xuất phát từ chân tâm.
Loại tình huống này, dù cho Trương Thần còn có một thân phận khác, hắn cũng sẽ thừa nhận.
Trương Thần không có ác niệm với Ma môn, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Bảy ngày sau đó.
Độc Giao Yêu Hoàng mang theo ba tên Nguyên Anh tâm phúc điên cuồng bỏ chạy khỏi Đại Chu.
Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, thủ hạ của hắn kẻ thì chết, kẻ thì trốn, trái lại, khí thế của Hắc Trư Yêu Hoàng tựa như mặt trời ban trưa, liên tiếp đại thắng, ngay cả tên Chu Nhân Long khó chơi kia cũng không phải đối thủ.
Nói thật, nếu như không phải huyết mạch của Hắc Trư Yêu Hoàng quá kém, hắn cũng muốn chạy đến đầu phục dưới trước hắn ta.
- Yêu Hoàng đại nhân, rõ ràng là chúng ta đã nhiều lần thoát khỏi vòng vây, cớ sao đám người Ma môn kia vẫn luôn đuổi kịp chúng ta? Chẳng lẽ trong Nhân tộc cũng có “Cẩu tinh” à?
- Ai mà biết! - Độc Giao Yêu Hoàng lẩm bẩm.
Đương nhiên hắn không nghĩ đến chuyện bên cạnh mình có phản đồ, luôn tiết lộ vị trí của hắn cho Hắc Trư Hoàng, sau đó đầu heo kia lại đi cáo tri cho đám người Ma môn.
- Độc Giao! Tử Kỳ của ngươi đã đến! Hôm nay người không chết, lão tử theo họ ngươi!
Sau lưng vang lên tiếng quát của Chu Nhân Long, Độc Giao Yêu Hoàng thầm hận.
Chu Nhân Long là tu sĩ Luyện Thể, căn bản không sợ độc của hắn, trước kia, thời điểm liên hợp cùng Xích Hổ Yêu Hoàng, hắn còn có thể chèn ép Chu Nhân Long, hiện tại chỉ mình hắn, đương nhiên không phải đối thủ của họ Chu kia.
Vì sao chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tình huống lại biến thành như vậy?
Hắn nghĩ mãi không ra.

Cùng lúc đó, phía trước, tại Hỏa Diễm Sơn Mạch cách đó vạn dặm.
Trần Trầm mang theo mấy tên Nguyên Anh, bày ra đại trận, lẳng lặng chờ đợi hắn tiến đến.
Chu Nhân Long cũng không phải truy kích mù quáng, mà là “vô tình” xua Độc Giao Yêu Hoàng chạy về phía Hỏa Diễm Sơn Mạch.
Chỉ cần tên này rơi vào vòng mai phục, dưới tình huống hai bên giáp công, Độc Giao Yêu Hoàng vẫn lạc là chuyện đã định.
- Sư huynh, ngươi cảm thấy Hoàng Kim Giáp của tên Hắc Trư Kia thế nào? Ta cảm giác… Cảm giác rất xứng với huynh, bằng không ta nghĩ biện pháp cướp… ha?
Đứng bên cạnh đại trận, Viên Kình Thiên xoa xoa tay, nịnh nọt Trần Trầm.
Trong mắt hắn, sư huynh xuất quan, tổ trộm cắp ba người của bọn họ cũng nên khai trương rồi.
Thật sự nếu không trộm vài thứ, đời này chỉ sợ hắn không đuổi kịp Trần Trầm.
Trần Trầm liếc mắt nhìn tên gia hỏa kế bên, lặng im không nói.
Đúng lúc này, phía sau bọn họ chợt có một đạo bóng đen không lồ lóe lên, từ trên đỉnh đầu đám Trần Trầm phi tốc xẹt qua.
- Cmn! Bất Tử Yêu Hoàng! - Nhìn thấy bóng đen kia, Viên Kình Thiên kinh hô.
Mấy tên tu sĩ Ma môn khác cũng sợ hãi kêu lên, bọn họ hảo hảo mai phục ở chỗ này, tất cả lực chú ý đều đặt ở phía trước, bỗng dưng sau lưng xuất hiện một cái Bất Tử Yêu Hoàng, nếu như nó bất chợt phát động công kích… Cái này… Vậy cũng được hả?
Bất quá may là Bất Tử Yêu Hoàng có vẻ như đang bỏ chạy, căn bản không để tâm đến bọn họ.
- Sư huynh, là tên lần trước tập kích chúng ta!
- Ta nhận ra hắn! - Trần Trầm lầu bầu một tiếng.
Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh.
Kế đó, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một món linh khí hình chén rượu tinh xảo, dùng linh hỏa làm nóng nó lên, đặt vào tay Viên Kình Thiên.
- Ta đi rồi trở về, chờ ta trở lại uống chén rượu nóng này!
Dứt lời, hắn trực tiếp bay vọt lên trời, đuổi theo Bất Tử Yêu Hoàng.
Đám người Ma môn hai mặt nhìn nhau, nhìn chén rượu tỏa ra nhiệt khí kia, không biết thiếu môn chủ nhà mình làm vậy là có ý gì.

- Muốn chết!
Bất Tử Yêu Hoàng nhanh chóng nhận ra phía sau có tu sĩ truy kích, thẩm chửi một tiếng, kế đó nó đột nhiên chuyển mình, hướng về phía kẻ địch lao đến.
Oanh!
Một đạo hắc sắc hỏa tuyến phun ra, trực tiếp bao phủ tu sĩ to gan nọ.
Thấy vậy, Bất Tử Yêu Hoàng cười lạnh một tiếng, vừa định bay tiếp, thế nhưng không ngờ là trong hắc sắc hỏa tuyến đột nhiên lao ra một đạo kim sắc thân ảnh.
Kim sắc thân ảnh cầm trong tay Xích Kim Cự Kiếm, không nói hai lời hướng về nó chém ngang.
Nhìn thấy kim sắc thân ảnh kia, Bất Tử Yêu Hoàng không sợ, còn lấy đó làm vui, cao giọng quát:
- Ma môn Luyện thể Nhất Mạch! Rất tốt! Ta đợi ngày này đã lâu! Hôm nay nhất định phải chấm dứt túc oán mấy ngàn năm giữa chúng ta!

Nửa khắc sau.
Bất Tử Yêu Hoàng biến thành một nam tử trẻ tuổi toàn thân hắc sắc vũ y, bị Trần Trầm dẫm dưới chân.
Lúc này, mặt hắn bầm dập, thương tích đầy mình, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.
- Khục khục… Không ngờ ta vậy mà lại thất bại!
Nhẹ giọng nỉ non một câu, Bất Tử Yêu Hoàng giãy giụa lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khối đã trông có vẻ thập phần cổ xưa.
Trên khối đá bên phải ghi “Thắng”, bên trái ghi “Bại”, mà phía dưới hai chữ này là một đống chữ “Chính” xiêu vẹo, nhìn kiểu này hẳn là dùng để tính toán.
Nhìn khối đã cổ xưa trong tay, trong mắt Bất Tử Yêu Hoàng tràn đầy ái náy, cuối cùng, phía dưới chữ “Bại”, vẽ thêm một nét lên chữ “Chính” đã viết được một nữa, đại biểu cho Bất Tử Yêu Hoàng nhất tộc lại một lần thất bại.
- Giết ta đi, ta sẽ còn trở lại, hôm nay Luyện Thể nhất mạch các ngươi vượt lên trên tộc ta, thắng 2 trận, 2 trận này, tộc ta nhất định sẽ sớm đòi lại!
Nhìn tình cảnh này, Trần Trầm không biết nên nói gì.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn nhịn không được nhớ lại thời còn trẻ đánh nhau với bạn cùng bàn, bị đánh nhiều hơn một cái cũng cảm thấy là thiệt thòi to lớn, muốn trả đũa bằng được…
- Hắc điểu, tầm mắt Bất Tử Yêu Hoàng nhất tộc các ngươi thiển cận vậy hả? Ngàn dặm xa xôi chạy đến đây chịu chết, nếu ta là ngươi, ta nhất định không sống nổi nữa, quá là mất mặt cho Bát Đại Yêu Tộc!
Dù sao giết tên này, hắn vẫn có thể phục sinh, Trần Trầm lười động tay chân, trái lại rãnh rỗi “hàn huyên” với hắn, nhìn xem có hay không cơ hội cảm hóa hắn, hóa giải mối thù cũ ngàn năm này.
- Ai thèm tới tìm ngươi, ta tới tìm Hạ Tích Sương báo thù có biết không hả? Sớm biết đụng phải ngươi, ta nhất định sẽ dưỡng thương thật tốt, nói cho ngươi biết, nếu không phải ta chịu… Hí!
Bất Tử Yêu Hoàng còn chưa nói hết lời, Trần Trầm đã vặt xuống một bó lông của hắn, đau đến mức hắn phải hút vào một ngụm khí lạnh.
- Còn muốn đi tìm Hạ Tích Sương báo thù không? - Trần Trầm tiện tay vứt bỏ nhúm lông, lạnh giọng nói.
- Không đi! - Bất Tử Yêu Hoàng luống cuống che một mảnh trụi lủi trước ngực, nhu thuận đáp.
- Không đi là tốt, nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi không sợ chết là ta không trị được ngươi, ta có ngàn vạn loại biện pháp khiến ngươi ám ảnh tâm lý đấy!
- Ngươi chỉnh ta làm gì? Ta không đi không có nghĩa là người khác không đi! Ngươi có thể chỉnh hết được hả? - Bất Tử Yêu Hoàng bất mãn lầu bầu.
Trần Trầm nhíu mày, lạnh giọng hỏi:
- Tên mù mắt nào?
- Nàng dùng Nguyên Anh cảnh giới chém giết Nguyên Thần, danh chấn hai tộc, Thiên Kiêu Yêu Tộc ta có ai không múa giẫm lên nàng thành danh chứ?
- Ý của ngươi là gần đây sẽ có rất nhiều Thiên Kiêu Yêu Tộc đi tìm nàng gây phiền phức? - Ánh mắt Trần Trầm dần trở nên lạnh lùng.
- Cái gì phiền toái chứ? Đó là muốn diệt…
Soạt!
Bất Tử Yêu Hoàng mới nói được một người, trên người lại mất thêm một mớ lông.
- Diệt cái đầu nhà ngươi! Muốn chết!
Trần Trầm thầm chửi một câu, Vạn Hóa Thần Phong trong tay thoáng cái biến thành dao cạo, bắt lấy Bất Tử Yêu Hoàng, bất quá chỉ trong vài giây, hắn đã cạo sạch lông trên người Hắc điểu.
Làm xong hết thẩy, Trần Trầm không đếm xỉa đến ánh mắt khuất nhục của Bất Tử Yêu Hoàng, lập tức bay về phía Đại Tấn.
Chẳng biết tại sao, giờ phút này, nội tâm của hắn có chút run rẩy, chỉ có quay về liếc nhìn nữ nhân kia một cái, hắn mới có thể yên tâm được.

- Đồ đệ, phía ngoài Thiên Vân Tông ta có không ít Yêu tộc tiến đến, đám… Yêu tộc này không tiến công tông ta, mà đứng bên ngoài ầm ĩ đòi đơn đả độc đấu cùng Hạo Nhiên Kiếm Tông cô nương.
Vừa bay được chưa đến ngàn mét, Tiêu Vô Ưu đã truyền đến cho hắn tin tức như vậy.
- Ta lập tức trở lại! - Trần Trầm hồi đáp.
Sau đó, hắn lấy ra một cái thông tin lệnh bài khác.
- Tích Sương, ta nghe sư phụ nói ngươi gặp phiền toái.
- Không sao, chỉ là một vài tên tiểu tặc mà thôi, ta có thể giải quyết, người ở ngoài nhớ chú ý an toàn, bảo trọng bản thân, hiện tại thế cục hai nước còn có chút phức tạp, ngươi chớ vội trở về.
Nhìn thấy tin tức này, hốc mắt Trần Trầm lập tức đỏ lên, lúc này, không cần hỏi hệ thống, hắn cũng biết rõ đáp án.
Bởi vì cảm giác đau lòng kia sẽ không gạt người.
Chỉ là… Nữ nhân ngu ngốc này… Có việc luôn muốn một mình gánh vác, thực xem một cái Thiên Kiêu như hắn là gà bệnh sao? Cần ăn cơm mềm của nàng à?
Hít sâu một hơi, Trần Trầm tăng nhanh tốc độ.
- Sư huynh, rượu sắp lạnh rồi, xử lý thế nào đây? - Viên Kình Thiên truyền tin.
- Tự ngươi uống đi, ta không uống nữa.

- Sư huynh, Độc Giao Yêu Hoàng sắp đến rồi, không có ngươi, chúng ta ngăn không được nha!
- Thả hắn đi!

- Trương Thần, tiểu tử ngươi đùa ta hả?

Mấy cái tin sau đó, Trần Trầm chỉ liếc nhìn.
Cái gì chém giết Nguyên Thần, thế cục Đại Chu, môn chủ Ma môn, hâm rượu trang bức, toàn bộ đều bị hắn ném ra sau đầu.
Hắn chưa bao từng là Ma Đạo Cự Phách, không cách nào dùng thái độ lạnh nhạt nhìn xem thiên hạ, trong nội tâm ngoại trừ lợi ích thì chẳng có gì khác.

Nhân sinh… Luôn có người như vậy, có thể khiến cho ngươi quên đi lợi ích, không màng được mất, phấn đấu quên mình, là ngươi… trước nay chưa từng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận