Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 142: Không Thể Buông Tha

Chương 142: Không Thể Buông ThaChương 142: Không Thể Buông Tha
         Nghe được câu “Chớ lấn thiếu niên nhược”, đám thiếu chủ hình dạng kỳ quái không nhịn được kích động.
Đông Phương Đãng của Yêu Nhân bộ bắt hoa lan chỉ, ôn nhu nói:
- Thiếu môn chủ, chúng ta thật sự đi giết cường giả Bán bộ Nguyên Anh sao? Thế nhưng mà người ta còn chưa có Kết Đan mà…
- Một nữ hài tử như ngươi đừng có hở ra là kêu đánh kêu giết, nếu có thể không động thủ thì tận lực không động thủ.
Trần Trầm cũng không quay đầu lại, cứ thế trả lời, bất quá vừa nói xong, hắn lập tức hối hận, nghe được thâm âm nhu nhược kia, hắn vô thức tưởng là nữ nhân, lại quên mất tên Đông Phương Đãng kia.
Quả nhiên, một giây sau, đám người sau lưng đột nhiên yên tĩnh hẳn, ngay sau đó, âm thanh nức nỡ của Đông Phương Đãng vang lên.
- Thiếu môn chủ, ngươi là người đầu tiên xưng ta là nữ hài đấy, anh anh anh, chỉ cần thiếu môn chủ nguyện ý, người ta có thể…
Nghe đến đó, Trần Trầm không nghe nổi nữa, lập tức gia tốc, trực tiếp vọt ra xa vài trăm thước.

Một lúc lâu sau.
Trần Trầm mang theo đám người hạ xuống đất, lúc này, sơn môn Thần Phong môn đã hiện ra trong tầm mắt bọn họ.
- Kình Thiên, ngươi đi dò thám tình huống Thần Phong Môn xem thế nào, đừng có đánh rắn động cỏ.
- Vâng! - Viên Kinh Thiên đáp lời.
Độ khoảng 10 phút sau, thân ảnh của hắn lại lần nữa xuất hiện giữa hư không.
- Sư huynh, môn chủ Thần Phong Môn, Thương Quan Kiếm, hiện không có trong tông. Nghe một tên đệ tử nói, hắn mang theo bốn vị Kim Đan trưởng lão đi chơi chết Thanh Mộc tông rồi.
Nghe thế, Trần Trầm nhíu mày.
Thanh Mộc tông cũng là một trong ba mươi sáu tông, bất quá không hề có cảm giác tồn tại, xếp ở vị trí cuối cùng, nếu nói có quan hệ với Thần Phong Môn… Bắn đại bác cũng không tới nữa là.
Tên Thượng Quan Kiếm kia sao lại muốn chơi chết Thanh Mộc Tông?
- Sư huynh, ngoại trừ Thanh Mộc Tông, hôm trước Thượng Quan Kiếm còn tiêu diệt một cái tiểu tông môn, mang về không ít đồ!
Trần Trầm bừng tỉnh đại ngộ.
Núi dựa Vô Tâm Tông bị trọng thương, rõ ràng Thương Quan Kiếm cũng không có ý định tiếp tục lăn lộn ở Đại Tấn, cho nên mới làm vài mẻ trước khi chạy trốn.
Loại người này… Có hơi vô sỉ.
- Sư huynh, nếu không ta mình đi “kiểm tra” nhà của hắn? - Tươi cười trên mặt Viên Kình Thiên dần trở nên hèn mọn.
Trần Trầm ghét bỏ lườm hắn một cái.
Chẳng biết tại sao, một cái sát thủ hảo hảo như thế lại ngày càng tặc mi thử nhãn (1) kiểu này, tiếp tới cũng không phải chuyện tốn.
(1) Thậm thụt lén lút.
- Trong Thần Phong Môn còn lại bao nhiêu người?
- Không còn bao nhiêu, chỉ còn lại vài a miêu a cẩu, chúng ta vào một loáng là có thể diệt bọn họ.
Trần Trầm trầm tư trong chốc lát, sau đó nói:
- Chúng ta đến Thanh Mộc Tông, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là Thượng Quan Kiếm mang theo tất cả đồ vật bên người.
- Dù không phải như thế, thì Phá Phong Chùy kia chắc chắn cũng nằm trong tay hắn, việc cấp bách hiện tại chính là lấy được Phá Phong Chùy.
Nghe vậy, Viên Kình Thiên cúi đầu hổ thẹn, sư huynh đúng là sư huynh, bất kỳ lúc nào cũng không bị lợi ích che mờ mắt.
Chỉ riêng điểm này đã đủ để hắn học tập thật lâu rồi.
Đã có quyết định, đám người không hề do dự, lập tức rời khỏi sơn môn Thần Phong Môn, trực tiếp bay về phía Thanh Mộc Tông.
Khoảng cách giữa Thần Phong Môn và Thanh Mộc Tông khoảng chừng năm sáu nghìn dặm, may mà mấy gã Kim Đan trong đội cũng không kém, có pháp bảo tại thân, đủ sức chở một đám thiếu môn chủ mà tốc độ lại không có quá nhiều thay đổi.
Một chuyến này đi mất hai canh giờ.
Chờ đến Thanh Mộc Tông, đập vào mắt là sơn môn sụp đổ cùng với thi thể la liệt trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
- Sư huynh, mùi máu này… Hẳn là bọn họ còn chưa chết bao lâu, kẻ giết người không phải vừa đi thì chắc chắn là còn ở bên trong.
Thiếu môn chủ Luyện Thi bộ khịt khịt mũi, thập phần xác định, nói.
Trần Trầm khẽ gật đầu, đừng nhìn mấy tên thiếu môn chủ này tủ vị không cao mà khinh thường, trong lĩnh vực của mình, bọn họ đều là đại sư đấy.
Ngay khi hắn đang định điều tra tình huống thì trước mặt có năm người từ trên núi phi xuống.
Song phương nhân mã nhìn nhau một phen, đều thấy được cảnh giác trong mắt đối phương.
Trần Trầm nhìn gã trung niên râu dài cầm đầu một bộ hung thần ác sát, dò hỏi:
- Thần Phong Môn môn chủ Thương Quan Kiếm?
Thượng Quan Kiếm liếc nhìn phục sức cua rđám người trước mặt, vốn là cả kinh, bất quá sau khi cảm ứng được tu vi của bọn họ, thần sắc hắn thoáng cái buông lỏng không ít.
- Người Ma môn hiện tại không đi gây rắc rối cho Vô Tâm Tông, lại chạy đến Thanh Mộc Tông làm gì? Chẳng lẽ muốn toàn diệt ba mươi sáu tông Đại Tấn hay sao?
- Cái gì mà toàn bộ diệt? Thanh Mộc Tông này không phải các ngươi giết à? - Viên Kình Thiên mắng.
- Ta giết? Nói đùa, Thanh Mộc Tông rõ ràng là bị Ma môn các ngươi tiêu diệt.
Thượng Quan Kiếm cười lạnh, hoàn toàn bỏ qua một thân nhuộm đầy máu của mình.
Nghe thế, đám người á khẩu không biết nói sao, vô sỉ đến trình độ này đúng là hiếm thấy đấy!
Trần Trầm không để ý nhiều như vậy, nói thắng:
- Thượng Quan Kiếm, ta không rãnh nói nhãm với ngươi, để lại Phá Phong Chùy, ta tha ngươi một mạng.
- Ha ha, thú vị. - Tươi cười trên mặt Thương Quan Kiếm rét lạnh, Phá Phong chùy là lợi khí giúp hắn đánh cướp những tông môn kia, vậy mà tên tiểu tử Ma môn trước mặt vừa há miệng đã đòi bảo vật giữ nhà của hắn.
Đây chẳng phải là nói đùa sao?
Nếu như trong đám bọn họ có cường giả Nguyên Anh thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này đến lần khác, một cái lông Nguyên Anh cũng không thấy, chỉ có mấy tên Kết Đan cùng một đám Trúc Cơ đỉnh phong.
Thực lực bực này thì có tư cách gì hất hàm sai khiến Bán bộ Nguyên Anh như hắn?
- Môn chủ, đám người này đều là thiếu môn chủ Ma môn, trong đó có không ít người ta đã gặp qua, thân thế của bọn họ không phải Trúc Cơ bình thường có thể so sánh được. - Sau lưng, một gã tu sĩ Kết Đan âm trầm nói.
Tên còn lại lập tức phụ họa:
- Đúng vậy, giết bọn họ, chúng ta trực tiếp rời khỏi Đại Tấn, đi đến quốc gia khác tiêu dao khoái hoạt, đám người Ma môn kia chắc chắn không tìm được chúng ta.
Dứt lời, hào khí song phương thoáng cái trở nên khẩn trương, một cổ uy thế vô hình cách không ca chạm, khí kình tứ tán, khiến cây cối rào rào lay động.
- Vậy thì… Động thủ! - Thần sắc Thương Quan Kiếm đột nhiên trở nên dữ tợn, một chưởng đánh về phía một tu sĩ Kim Đan.
Một chưởng này không hề giữ lại thực lực Bán bộ Nguyên Anh, chưởng lực còn chưa đến, linh áp cường đại đã thổi văng mấy tên thiếu môn chủ Trúc Cơ thực lực yếu lui về sau mấy chục bước.
Phanh!
Một tiếng nổ vang!
Một thân ảnh kim sắc đột ngột chắn trước mặt tu sĩ Kim Đan kia.
Sau khi chưởng phong tán đi, Trần Trầm hộc ra một ngụm máu tương, cường đại sinh cơ chi lực trong cơ thể bắt đầu chữa trị thương thế.
Bán bộ Nguyên Anh chi uy quả nhiên không phải hắn có thể cản được, cứng rắn đón một lần này, dù cho thân thể hắn cường đại, thế nhưng cũng không tránh khỏi bị thương.
- Thiếu môn chủ… Ngươi!
Tu sĩ Kim Đan Ma môn kia thụ sủng nhược kinh, vừa rồi hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý thụ thương, ai người thiếu môn chủ vậy mà lại thay hắn đón một kích này!
- Không sao, các ngươi đi đối phó những tên khác, Thương Quan Kiếm cứ giao cho đám thiếu niên chúng ta!
- Thế nhưng…
- Hửm?
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Bốn gã Kim Đan Ma môn theo sau Trần Trầm phân biệt theo dõi bốn tên trưởng lão sau lưng Thượng Quan Kiếm.
Nhìn Trần Trầm cứng rắn đón một kích của hắn mà vẫn không ngã xuống, trong mắt Thượng Quan Kiếm lộ vẻ kinh ngạc, bất quá, cũng chỉ có vậy.
Ngược lại, sau khi nghe Trần Trầm an bài, hắn không nhịn được bật cười ha hả.
Vốn dĩ cho rằng bốn tên Kim Đan Ma môn này sẽ liên hợp đối phó hắn, còn đám choai choai Trúc Cơ sẽ đi quấn lấy bốn gã thủ hạ của mình.
Thế nhưng tên nhóc đeo mặt nạ rất giỏi, dám để đám choai choai đối phó minh?
Thực xem Bán bộ Nguyên Anh là quả hồng mềm à?
Người trẻ tuổi đúng thật là người trẻ tuổi, không biết trời cao đất rông.
Tiếng cười vừa ra, linh áp trên người hắn tựa như sơn hô hải khiếu nghiền áp về phía đám thiếu môn chủ Ma môn, kế đó, hắn chỉ tay về phía Trần Trầm, hung hăng nói:
- Tiểu tử, hôm nay cho sẽ cho ngươi biết rõ, nhất môn chi chủ không phải dễ trêu chọc như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận