Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 261: Máu phản tổ (1)

Chương 261: Máu phản tổ (1)Chương 261: Máu phản tổ (1)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
---------------------
Thất Sát Ma Quân vừa ổn định thân hình thì trong tay đã cầm một trữ vật giới, gã bản năng nhìn theo phương hướng Trần Trầm ở, thấy hắn cười tươi nhìn mình, nụ cười kia . . . hiền hòa đến lạ.
Thất Sát Ma Quân dò xét thứ nằm trong trữ vật giới, gã rùng mình, run mạnh còn hơn mới rồi bị đánh trúng.
Trong trữ vật giới đều là thiên tài địa bảo chữa thương và khôi phục, đầy ắp không gian trong nhẫn, dù Thất Sát Ma Quân đấu mười ngày mười đêm tại đây cũng không cần hoảng loạn.
Thất Sát Ma Quân ngây người:
- Cái này . . .
Thất Sát Ma Quân là Thiên Sát Chi Thể, trừ không dễ chết ra thì cực kỳ xui xẻo, lúc bình thường căn bản không gặp được thiên tài địa bảo, toàn dựa vào tu vi đầy mình tạo dựng danh tiếng to lớn.
Đồ đệ Trương Kỵ của gã ngược lại được trời thương, từ khi được gã mang về Thất Sát Ma Đạo, trong một tháng Trương Kỵ được hai lần kỳ ngộ, tu vi tăng tiến vùn vụt.
Nói thật là trong lòng Thất Sát Ma Quân hơi hâm mộ đồ đệ.
Bây giờ nhìn lại Trần Trầm này . . .
Quả thực là không cùng một thế giới với sư đồ bọn họ!
Tùy tay ném ra tài phú như vậy, không biết là bản thân hắn có của cải siêu dày hay được sư phụ tặng cho.
Trong lúc chiến đấu, Thất Sát Ma Quân không kịp ngẫm nghĩ, tùy tay lấy ra một món thiên tài địa bảo loại khôi phục, ăn vào rồi nghênh đón Thần Băng Yêu Hoàng.
Từ lúc Thất Sát Ma Quân chào đời tới nay luôn đột phá bên bờ vực sống chết, chưa từng có tự tin tràn trề như hôm nay.
Loại cảm giác này rất mới mẻ, khiến Thất Sát Ma Quân rất thoải mái, càng làm cho gã không kiêng nể gì!
Chiến đấu trên bầu trời chớp mắt kịch liệt tới cực điểm.
Dao động chiến đấu của Nguyên Thần cảnh đỉnh e rằng tu sĩ dưới Nguyên Thần cảnh không thể chịu nổi, đám tu sĩ nhân tộc bắt đầu lùi ra sau, chốc lát sau chỉ còn lại Trần Trầm và vài cường giả Nguyên Thần xem cuộc chiến.
Mắt thấy Thất Sát Ma Quân càng đánh càng mạnh, thực lực dần dần trở lại đỉnh, Thần Băng Yêu Hoàng nóng ruột nóng gan.
Cơ hội tuyệt vời như vậy mà bỏ lỡ, cảm giác hối hận đó không cần nói cũng biết.
Ngược lại Cuồng Sư Yêu Hoàng thì vẫn đánh đấm liều mạng, cho dù là mình đầy thương tích, toàn thân đẫm máu vẫn dũng mãnh không sợ chết phát động tiến công. Hai yêu phối hợp với nhau vẫn có thể vững vàng áp chế Thất Sát Ma Quân.
Đương nhiên, cũng chỉ vẻn vẹn áp chế mà thôi, muốn giết Thất Sát Ma Quân cơ hồ là chuyện không thể nào.
Trong lòng Thần Băng Yêu Hoàng muốn rút lui, nhưng Cuồng Sư Yêu Hoàng không chịu đi thì gã đành theo tới cùng.
. . .
Trận chiến này kéo dài suốt một ngày.
Chiến đấu cường độ cao làm Thất Sát Ma Quân ăn nhiều thiên tài địa bảo.
Đừng nói Thất Sát Ma Quân, bản thân Thần Băng Yêu Hoàng cũng ăn rất nhiều.
Điều khác biệt duy nhất là Thất Sát Ma Quân ăn thiên tài địa bảo của người khác, trong lòng không có cảm giác gì.
Thần Băng Yêu Hoàng thì ăn của chính mình, lòng đang nhỏ máu.
Nhìn lại Cuồng Sư Yêu Hoàng ở bên cạnh, thân thể chỉ còn lại một nửa, nhưng vẫn chưa chết, chẳng qua trong mắt bớt cảm xúc điên cuồng.
Thần Băng Yêu Hoàng mắng thầm:
- Đồ điên này, hại chết ta rồi!
Nếu không phải gã nhiều lần ra tay cứu thì tên điên này đã sớm chết.
Trải qua kịch chiến một ngày, thực lực của tên điên này đã rớt xuống đỉnh cao, so với lúc bắt đầu thì đã thành cục nợ.
Nếu không phải như vậy, gã cũng không cần ăn nhiều thiên tài địa bảo như thế!
Đang lúc Thần Băng Yêu Hoàng rủa thầm thì Cuồng Sư Yêu Hoàng tựa hồ đột nhiên tỉnh táo lại, không báo một tiếng đã xoay người bay đi, nhanh kinh người. Thần Băng Yêu Hoàng tức muốn nghẹt thở.
Trông thấy Cuồng Sư Yêu Hoàng muốn chạy trốn, Thất Sát Ma Quân định đuổi theo nhưng bị ngăn cản.
Tuy bị Cuồng Sư Yêu Hoàng chọc tức điên nhưng Thần Băng Yêu Hoàng vẫn chế tạo cơ hội chạy trốn cho gã.
Nhìn bóng dáng đi xa, Trần Trầm đứng bên dưới thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng cắn răng đuổi theo.
Cuồng Sư Yêu Hoàng này có lẽ là Yêu Thiên Mệnh, rất khó giết chết, hơn nữa lần trước gặp tổn hại nặng, lần này xuất hiện trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, khó bảo đảm lần sau gã trở về có lẽ trực tiếp thành Nguyên Thần đỉnh.
Cho nên lần này vô luận như thế nào đều phải tìm cơ hội làm thịt gã.
Vì chắc ăn, Trần Trầm mang theo Trương Kỵ.
Một người một yêu, hai bên triệt tiêu, ông trời không giúp đỡ ai, vậy chắc sẽ có cơ hội diệt Cuồng Sư Yêu Hoàng đúng không?
Trần Trầm vừa đuổi theo vừa thầm tính toán.
. . .
Cuồng Sư Yêu Hoàng bay siêu nhanh không kéo dài được lâu liền giảm tốc độ, tìm một chỗ triền núi giấu mình.
Cùng lúc đó, dòng máu đặc biệt trong cơ thể của Cuồng Sư Yêu Hoàng bắt đầu nhanh chóng lưu chuyển, không chỉ nhanh chóng tu phục tình trạng vết thương, càng chậm rãi tăng lên tu vi của gã.
Làm Cuồng Sư được thăng cấp huyết mạch, Cuồng Sư Yêu Hoàng tự biết chừng mực.
Nếu muốn nhanh chóng biến mạnh thì chỉ có nước phát điên.
Huyết mạch của tộc của gã là như thế, càng điên cuồng sẽ càng mạnh mẽ.
. . .
Trần Trầm đã bị cắt đuôi, không biết cách xa bao nhiêu.
Không thấy bóng dáng Cuồng Sư Yêu Hoàng đâu nữa, Trương Kỵ có chút tự trách:
- Đại ca, nếu không phải vì mang theo ta thì chắc đại ca đuổi kịp hắn rồi.
Trần Trầm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cuồng Sư Yêu Hoàng này không đơn giản, rất có thể có khí vận thêm vào người, rất khó giết hắn. Chỉ có hai Người Thiên Mệnh như chúng ta hợp sức thì mới có hy vọng giết hắn!
Nghe xưng hô Người Thiên Mệnh, Trương Kỵ có chút ngượng ngùng.
Từ đầu đến cuối, gã chỉ cảm giác mình hơi may mắn thôi, đại ca mới là Thiên Mệnh Chi Tử chân chính.
- Hệ thống, sử dụng cơ hội trăm dặm truy tung một lần, sưu tầm Cuồng Sư Yêu Hoàng.
[Trong triền núi cách chín mươi chín phẩy chín dặm về hướng tây nam.]
Nghe hệ thống cho đáp án, trán Trần Trầm rịn mồ hôi.
Nguy hiểm quá!
Chín mươi chín phẩy chín dặm, nếu bay xa thêm một chút là vượt qua phạm vi truy tung của hệ thống rồi.
Trời biết nếu hắn không mang theo Trương Kỵ đi ra thì có truy tung được Cuồng Sư Yêu Hoàng này không.
Ông trời không nhân hậu gì hết, chỉ ưu ái vài người.
- Đại ca, hay là ta trở về đi, có ta ở sẽ chỉ liên lụy ngươi.
Trương Kỵ càng nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng, cho rằng lời Trần Trầm nói là đang an ủi mình, thế là đòi đi về.
Trần Trầm nghe vậy sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc nói:
- Đừng nói nữa, huynh đệ chúng ta đồng tâm có thể cắt đá vàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận