Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 506: Trên Đỉnh Núi.

Chương 506: Trên Đỉnh Núi.Chương 506: Trên Đỉnh Núi.
.Chương 506: Trên Đỉnh Núi.
- Đạo hữu, xem ở phân thượng ngươi hào phóng như vậy, ta đề tỉnh ngươi một câu, đến đỉnh núi, tuyệt đối không nên cậy mạnh, thiên ngoại cương phong kia cũng không phải dễ trêu... Nói tóm lại, ngươi có thể tưởng tượng thành một tu sĩ nắm giữ phong chi pháp tắc không ngừng công kích đối với ngươi, ngươi hiểu rõ chứ?
Hắc y tu sĩ kia lại dặn dò.
Trần Trầm nghe vậy trịnh trọng gật đầu.
Một tu sĩ nắm giữ phong chi pháp tắc không ngừng công kích mình, phân thân này của mình hẳn là có thể chịu đựng được?
Cuối cùng phong chi pháp tắc không phải pháp tắc gì có lực công kích đặc biệt mạnh.
- Đạo hữu, còn có gì cần chú ý sao?
- Mang nhiều phòng hộ pháp bảo, còn có, có chút cao thủ Luyện Thể quanh năm ở nơi đỉnh núi này tu luyện, không nên trêu chọc bọn hắn, cái khác cũng không có gì.
Hắc y tu sĩ kia nói.
- Đa tạ đạo hữu chỉ điểm.
Trần Trầm chắp tay cảm ơn, tiếp đó xoay người, đi đến đỉnh núi.
...
Tu vi bị áp chế, Trần Trầm cũng không có cảm thấy quá nhiều khó chịu, dù gì thì phân thân này của hắn chủ yếu là nhục thân.
Ngay khi leo lên Trấn Linh phong, tốc độ của Trần Trầm rất nhanh, chỉ mới một khắc đồng hồ đã trèo lên cao mấy vạn mét, trong lúc này thỉnh thoảng nhìn thấy mấy tu sĩ, nhưng mà thần tình của những tu sĩ này đều rất lạnh lùng, Trần Trầm cũng không có ý tứ chào hỏi bọn hắn.
Đợi đến sau một canh giờ, bầu trời bốn phía đã tối xuống, Trần Trầm ngẩng đầu nhìn lên trời, thậm chí có thể nhìn thấy tinh không, hắn đây là đã leo đến trên bầu trời.
Hô!
Bên tai truyền đến tiếng thét, Trần Trầm theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một đạo cương phong đang phiêu đãng phía trên, tuy cách hắn rất xa, nhưng hắn có thể cảm giác được ý lạnh thấu xương trong đó.
- Muốn lên đỉnh, tuy khó, nhưng cũng không phải ai đều không làm được, vậy thì vì sao Âm Dương cung tới bây giờ cũng không tìm tới chủ nhân?
Trong lòng Trần Trầm có phần hơi nghi hoặc một chút.
Âm Dương cung biến mất mười vạn năm, có trời mới biết chờ đợi ở Trấn Linh phong này bao lâu, mà nhiều năm như vậy, tu sĩ lên đỉnh Trấn Linh phong nhiều vô kể.
Chẳng lẽ không có một người phát hiện Âm Dương cung?
Nghĩ tới đây, Trần Trầm đối việc này trở nên không có lòng tin như vậy, hắn mơ hồ cảm giác đến lúc đó, cũng chưa chắc có thể cực kỳ thuận lợi đạt được Âm Dương cung.
Không tiếp tục suy nghĩ, Trần Trầm tiếp tục leo về phía trước, chờ sau khi lại leo lên vạn mét, cương phong xung quanh đã thành trạng thái bình thường, ở nơi này thần thức vừa lộ ra đã bị cương phong xé nứt, tầm nhìn cũng thấp chỉ còn vài mét,.
- Cũng sắp đến đỉnh núi.
Trần Trầm cảm thụ được trên người kịch liệt đau đớn tự lẩm bẩm, nhưng mà, căn cứ hệ thống chỉ dẫn, nơi đây cách chỗ Âm Dương cung tồn tại còn vạn mét.
Chẳng phải là nói khi đến đỉnh núi, cũng còn phải đi lên phía trước một đoạn mới có thể nhìn thấy Âm Dương cung.
Nhưng đến lúc đó không có núi cho hắn tiếp tục trèo lên, hắn nên làm cái gì?
Nghĩ đến những cái này, Trần Trầm bất tri bất giác đã đến đỉnh, hắn cảm giác trong phạm vi một tu sĩ cũng không có.
Trần Trầm theo hệ thống chỉ dẫn cẩn thận từng li từng tí di chuyển trên đỉnh núi, sau khi di chuyển hơn ngàn mét cuối cùng đến vị trí gần Âm Dương cung nhất.
Lúc này, Âm Dương cung đang ở ba ngàn mét trên đỉnh đầu hắn.
Nhưng hắn vô luận là dùng mắt nhìn, hay là dùng thần thức điều tra đều không nhìn thấy ba ngàn mét trên đỉnh đầu.
- Ngạo Vũ, ngươi có thể bay đến phía trên nơi này ba ngàn mét sao?
Trần Trầm ở trong đầu hỏi thăm một thoáng đối với Ngạo Vũ trong long trạch.
- Không đến được, lại hướng lên mới có một lực áp bách không hiểu, không bay qua được.
Trong đầu truyền đến âm thanh bất đắc dĩ của Ngạo Vũ.
Trần Trầm nghe vậy không tin quỷ quái, hai chân đột nhiên phát lực, nhảy lên một cái, nhưng còn không bay được mấy trăm mét, đã cảm giác lâm vào trong một tầng vũng lầy, tốc độ thoáng cái giảm không ít, chờ nhảy đến một ngàn mét, lực lượng đã không chịu nổi, cả người thẳng tắp rơi xuống, rơi xuống trên đỉnh núi.
- Mẹ nó, vậy phải làm sao bây giờ?
Trần Trầm có chút im lặng, bảo vật đang ở trên đỉnh đầu, hắn lại với không tới, khiến hắn như thế nào cam tâm?
Không do dự, hắn lại là đột nhiên nhảy một cái, lần này lực lớn độ lớn hơn trước đó, nhưng cũng chỉ nhảy lên 1,300 mét, khoảng cách ba ngàn mét còn rất xa xôi.
- Ta nhảy!
Vừa rơi xuống đất, Trần Trầm khẽ quát một tiếng, trực tiếp lấy hết toàn lực, mà lần này hắn nhảy cao một ngàn năm trăm mét.
...
Nửa canh giờ sau, Trần Trầm té nằm trên đỉnh núi, quanh người đã bị cương phong phá hoại tràn đầy huyết ấn.
Vừa rồi hắn đã nuốt một viên đan dược, thế nhưng chỉ nhảy lên hai ngàn mét cao, muốn nhảy ba ngàn mét, đây đối với hắn giờ đây gần như không thể nào.
Thậm chí thực lực lại tăng lên gấp đôi cũng không thể nào, bởi vì độ cao càng cao, lực lượng áp bách sẽ càng mạnh, trong lòng của hắn có tính toán, muốn nhảy lên ba ngàn mét, cần phải có lực lượng gấp mấy chục lần nhảy hai ngàn mét.
Thời gian này cũng tu luyện không ra lực lượng cường như thế...
- Ngươi tiểu tử này là tông môn nhà ai? Không ngờ lại có thể ở nơi đỉnh núi này nhảy lên cao hai ngàn mét!
Đang lúc Trần Trầm vô kế khả thi thì bên tai truyền tới một âm thanh hiếu kỳ.
Trần Trầm mở mắt nhìn, chỉ thấy trong cương phong có một bóng người mơ hồ, mặt đang ngó về phía hắn.
- Ta là thể tu của một môn phái nhỏ, không đáng nhắc tới.
Trần Trầm khiêm tốn trả lời.
Có thể đi lại tự nhiên ở trong cương phong nơi này, nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái tám chín phần mười không phải người thường, cho nên thái độ của hắn có chút câu nệ.
- Thể tu của môn phái nhỏ? Ta nói ngươi tiểu tử này... Nhục thân cường đại như thế, không ngờ lại vùi ở một môn phái nhỏ, không thấy uất ức sao?
- Uất ức? Ta không cảm thấy.
Trần Trầm đáp.
Người này cũng thật sự là, chẳng lẽ cho rằng hắn thật là đệ tử môn phái nhỏ?
Nếu vậy ngược lại thật có chút uất ức, nhưng hắn là tông chủ, có cái gì để uất ức.
- Ngươi đây là khẩu thị tâm phi, vừa rồi ngươi nhảy ra sức như vậy, rõ ràng là muốn kiến thức một chút thiên ngoại chi thiên này đến cùng là cảnh tượng bực nào, giống như ngươi người sẽ không cam lòng ở trong một môn phái nhỏ, hay là ngươi bái ta làm thầy, thế nào?
Người kia từ tốn nói, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
- Bái ngươi làm thầy, ngươi là ai?
Trần Trầm cười hỏi, không ngờ tùy tiện ở đỉnh núi này nhảy lên cũng bị người chú ý tới, còn nghĩ đến thu hắn làm đồ đệ.
Thân là một viên ngọc thô thật sự là bất đắc dĩ, chỉ cần hơi nở rộ chút quang hoa thì đã có khả năng hấp dẫn người khác.
- Ta là tam đệ tử dưới trướng thành chủ Thiên Ma thành, ngươi có thể gọi Phong Ma.
Người kia thản nhiên tự nhiên giới thiệu một câu, tuy hắn nói bình tĩnh, nhưng Trần Trầm vẫn nghe được một tia trang bức.
Hiển nhiên, người này là đối với thân phận tự thân là cực kỳ kiêu ngạo tự hào.
- Phong Ma tiền bối, ngươi có thể nhảy bao nhiêu mét?
Trần Trầm cũng mặc kệ hắn là đệ tử Thiên Ma thành hay là gì, hắn chú ý nhất là người này có thể nhảy cao bao nhiêu.
Phong Ma nghe vậy yên lặng, nói thật, ở đỉnh núi này nhảy cao quả thực có chút ngu xuẩn, nếu bị người phát hiện, tám chín phần mười sẽ biến thành trò cười.
Thế nhưng tiểu tử này nếu muốn nhìn hắn có thể nhảy cao bao nhiêu, vậy thì phá lệ nhảy một lần cũng tốt.
Nghĩ tới đây, hắn hít sâu một hơi, sau đó trên mình đột nhiên nổ bắn ra kim quang chói mắt tột cùng.
- Cửu Chuyển Kim Thân Quyết!
Trần Trầm thấp giọng hô một tiếng, xem ra người này quả nhiên là đệ tử thân truyền của thành chủ Thiên Ma thành, không ngờ lại biết Cửu Chuyển Kim Thân Quyết!
- Tiểu tử nhìn kỹ!
Phong Ma hô to một tiếng, tiếp đó nhảy lên một cái, rất nhanh đã biến mất trong cảm giác của Trần Trầm.
- Hệ thống, Phong Ma ở đâu?
- Phía trên kí chủ hai ngàn mét.
...
- Phía trên kí chủ 2,800 mét.
...
- Phía trên kí chủ 2,200 mét.
Nhìn thấy hệ thống cung cấp số liệu, Trần Trầm có chút im lặng.
Không ngờ đệ tử của thành chủ Thiên Ma thành cũng chỉ có thể nhảy 2,800 mét, xem ra ba ngàn mét kia thật không phải tu sĩ bình thường có thể chạm đến.
Ầm!
Một lát sau, một tiếng nổ vang, Phong Ma rơi xuống đất, không đợi Trần Trầm hỏi thăm, hắn đã từ tốn nói:
- Không ngờ lực áp bách trên không này mạnh như thế, ngay cả ta cũng chỉ có thể nhảy hai vạn mét, tiểu tử, ngươi có thể nhảy hai ngàn mét, đúng là đáng quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận