Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 368: Khúc mắc

Chương 368: Khúc mắcChương 368: Khúc mắc
         Trần Trầm lấy lại tinh thần, nói với đoàn người Dư Hỏa:
- Mấy vị sư huynh sư tỷ, về sau hãy ở lại Vô Tận Hải này đi.
Dư Hỏa nghe vậy có chút chần chừ.
Nhị sư tỷ đứng sau lưng Dư Hỏa thì nói thẳng:
- Chúng ta còn trở về Đông Vực yêu tộc nữa, dù sao sư phụ còn ở nơi đó.
Trần Trầm thầm bất đắc dĩ, Ngọc Quỳnh gửi mấy người thành thật này cùng đến Vô Tận Hải, ý đồ đã rõ ràng.
Nếu chỉ đơn thuần đưa tin thì một mình đại sư huynh Dư Hỏa đi là đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm an ủi:
- Mấy vị sư huynh sư tỷ, Đông Vực yêu tộc thường xuyên có chiến đấu, sẽ ảnh hưởng các người Luyện Đan. Ở Vô Tận Hải không có người ngoài quấy nhiễu, các người có thể an tâm luyện chế ra càng nhiều đan dược phẩm chất cao cho nhân tộc ta.
Đám người Dư Hỏa nghe vậy nửa tin nửa ngờ, nhưng lại cảm thấy dường như có chút đạo lý.
Trần Trầm rèn sắt khi còn nóng, lại là lừa dối một loạt, mấy vị sư huynh sư tỷ nhanh chóng đồng ý ở lại Vô Tận Hải Luyện Đan.
Chờ dàn xếp mấy vị sư huynh sư tỷ xong, Trần Trầm một mình ngồi lặng trong thủy tinh cung thật lâu, trong đầu hồi ức nhiều chuyện quá khứ.
Ngày xưa sư phụ Ngọc Quỳnh từng nói muốn bước vào Luyện Hư thì phải giữ cho tâm tình trong suốt.
Vị sư phụ này tốn nhiều công sức sưu tầm các loại nguyên vật liệu, luyện chế ra mỹ nhan đan, bù đắp thiếu sót cuối cùng trong lòng, thuận lợi bước vào cảnh giới Luyện Hư.
Tâm tình trong suốt.
Trần Trầm nhắm mắt lại, trong miệng thì thào ra từ này.
Lúc trước, hắn đối diện thái thượng vong tình đạo, nội tâm chẳng có một chút gợn sóng, bởi vì trong lòng không có chấp niệm.
Đối diện Thiên Ma đại kiếp nạn, hắn cũng từng tự hào hét to: ‘Tâm tình ta trong suốt, ta không sợ hãi điều gì’, cuối cùng thuận lợi bước vào Nguyên Thần cảnh.
Nhưng Trần Trầm bây giờ còn là tu sĩ mang bug, tâm tình trong suốt nữa không?
Nếu còn thì tại sao mãi mà chưa bước vào Luyện Hư?
Trần Trầm hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt, tháo bao tay phải ra, nhìn Phá Ách Ấn phức tạp trong lòng bàn tay phải.
Nhớ lại mọi thứ trong hơn một năm qua, Trần Trầm cười cay đắng.
Bởi vì có dấu ấn này nên trong lòng hắn mới dần sản sinh sợ hãi, có đủ loại kiêng kị, có đủ loại không nỡ.
Có lẽ từ khoảnh khắc sư phụ Ngọc Quỳnh cho hắn đeo bao tay vào thì tâm cảnh của hắn đã xuất hiện sơ hở.
Một dấu ấn, một truyền thuyết đã tròng lên gông xiềng nặng nề trong lòng người.
Khiến một người không dám đi đối diện thế giới này.
Đây mới là chỗ ghê gớm thật sự của Phá Ách Ấn.
Từ xưa đến nay, cự phách tà đạo bị trời giáng Phá Ách Ấn có mấy ai không phải đối tượng bị người đời truy sát.
Nếu như không có Phá Ách Ấn, có lẽ bọn họ không sợ gì, nhưng thêm dấu ấn này khiến tâm trạng của họ dần biến đổi.
Trần Trầm suy nghĩ những điều này, bất giác đã qua mấy canh giờ, bên ngoài sắc trời dần tối.
Lấy lại tinh thần, Trần Trầm nhìn Phá Ách Ấn trong lòng bàn tay, cười khẽ. Cùng lúc đó, Trần Trầm động ý niệm, bao tay đặt bên cạnh trực tiếp biến thành tro tàn.
. . .
Giây lát sau, Hạ Tích Sương vẻ mặt rầu rĩ đi tới bên cạnh Trần Trầm, nhỏ giọng nói:
- Trần Trầm, sư phụ của ta muốn đưa một ít đệ tử tinh anh dưới Nguyên Thần đến Vô Tận Hải, ý ngươi thế nào?
Nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt mình, Trần Trầm cười bất đắc dĩ nói:
- Tích Sương, nàng bây giờ là phu nhân của minh chủ thương minh, chẳng lẽ không tự quyết định chuyện nhỏ này được sao? Nàng muốn sắp xếp bọn họ thế nào thì tùy, không cần hỏi ta.
Hạ Tích Sương nghe vậy bỗng vành mắt đỏ hoe, dựa vào ngực Trần Trầm, nức nở hỏi:
- Nhóm sư phụ và tông chủ làm vậy là có ý gì? Có phải là không định sống sót?
Trần Trầm nghe vậy nhẹ vuốt lưng của Hạ Tích Sương, an ủi:
- Phòng trước vô lo mà thôi, bọn họ đều là cao thủ hàng đầu, làm gì dễ bị . . .
Nói đến đây thì Trần Trầm không an ủi tiếp được nữa.
Xem thế cục hai tộc người, yêu hiện giờ, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông tám chín phần mười sắp bước vào Luyện Hư đỉnh.
Vào Luyện Hư đỉnh thì tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông phải đi tìm cao thủ yêu tộc, mặc kệ thành công hay không thì sau đó sẽ phải độ đại kiếp nạn Luyện Hư, xác suất có thể thuận lợi phi thăng cực kỳ bé nhỏ, có thể nói là chín chết một sống.
Còn về Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông, tuy trong nửa năm này bước chân vào cảnh giới Luyện Hư, nhưng trong chiến tranh Luyện Hư hậu kỳ tùy thời sẽ chết thì làm sao an toàn được?
Hạ Tích Sương nhẹ giọng nức nở, không có nói cái gì như đòi quay lại chiến trường hai tộc.
Hiện giờ nàng đang có bầu, không chỉ sống vì chính mình, nếu nàng còn nói muốn đi chiến trường hai tộc thì cuối cùng tám chín phần mười người đi là Trần Trầm.
Nàng có lỗi với sư phụ, nhưng không muốn cho đạo lữ của mình gánh vác.
Thật lâu về sau.
Hạ Tích Sương dần dần khôi phục bình tĩnh, ánh mắt của nàng chú ý đến Phá Ách Ấn trong lòng bàn tay của Trần Trầm.
- Trần Trầm . . . ngươi làm gì?
Trần Trầm cười trả lời:
- Bao tay bị hỏng.
Trần Trầm không kiêng nể gì xòe tay ra lộ trọn vẹn Phá Ách Ấn.
Làm ra động tác này, Trần Trầm cảm giác như cởi sạch đồ chạy nhanh, đó là cảm giác . . . sung sướng phá tan cấm kỵ.
Nhìn dấu ấn kia, Hạ Tích Sương đau lòng, nhẹ giọng nói:
- Trần Trầm, chỗ của ta còn một ít tài liệu luyện khí có thể che chắn thần thức, hay là ta tự tay đan một đôi bao tay cho ngươi?
Nghe lời này, Trần Trầm phất tay, hỏi như khoe khoang:
- Nàng cảm thấy dấu ấn này xấu sao?
Hạ Tích Sương nhỏ giọng đáp lại, sợ kích thích nỗi lòng của Trần Trầm:
- Không quá xấu.
Hạ Tích Sương biết Trần Trầm luôn để ý dấu ấn này.
- Không quá xấu thì về sau không đeo bao tay nữa, còn nếu nàng thấy xấu, vậy ta đeo bao tay cũng không sao.
Hạ Tích Sương nghe vậy ngẩn người, giây lát sau đột nhiên nở nụ cười, theo sau đặt bàn tay ngọc vào tay Trần Trầm, siết chặt bàn tay có dấu Phá Ách Ấn, mười ngón đan nhau.
- Kỳ thực ta cảm thấy . . . cũng đẹp lắm.
Nhìn hai bàn tay màu da khác nhau, trong lòng Trần Trầm vô cùng ấm áp.
Giây phút này, Trần Trầm hoàn toàn nghĩ thông.
Hắn cần gì để ý cái nhìn của người đời, bọn họ muốn giết hắn thì sao chứ? Chỉ cần người hắn để ý không quan tâm là được rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm bỗng kéo Hạ Tích Sương bay ra ngoài thủy tinh cung.
Hạ Tích Sương hơi kinh ngạc hỏi:
- Trần Trầm, đang đi đâu vậy?
Trần Trầm cười nói:
- Đi ngắm Vô Tận Hải.
Tiếng nói dứt, hai người đã bay ra Không Minh Đảo.
Vô Tận Hải buổi chiều cực kỳ yên tĩnh, ánh chiều tà chiếu trên mặt biển phản chiếu ánh sáng chói lòa.
Trông thấy tình cảnh này, hai người đều tạm thời quên những chuyện thương tâm.
Chậm rãi bay trên nghìn dặm, nhìn hoàng hồn sắp hoàn toàn mất, trên người Trần Trầm bỗng nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, uy áp khổng lồ khiến biển dạt sang hai bên lộ ra cảnh tượng ở đáy biển.
Trần Trầm nhẹ nhàng đáp xuống, nhẹ lau một khối san hô thoạt trông bình thường.
Chỗ bị lau bắn ra tia sáng đỏ chói lòa.
Hạ Tích Sương ở một bên giật mình kêu lên:
- Huyết San Hô sợ rằng cỡ mười vạn năm!
Tuy Hạ Tích Sương biết bản lĩnh tìm bảo bối của Trần Trầm là số một, nhưng hơn nửa năm qua nàng chưa từng thấy hắn thật sự đi tìm báu vật có giá trị cực cao.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Hạ Tích Sương nhìn ánh mắt của Trần Trầm, hiểu ý của hắn, vội nói:
- Trần Trầm, hay là để ta lấy nó cho?
Trần Trầm nhìn Huyết San Hô, vươn tay ra, Hạ Tích Sương ở một bên nét mặt lập tức trở nên khẩn trương.
Thật lâu về sau.
Trần Trầm đột nhiên thở dài một hơi, nhìn lên trời cao, hét to:
- Ông trời, hôm nay ta không đào Huyết San Hô này không phải vì sợ ngươi mà là muốn bảo vệ môi trường!
Nói xong Trần Trầm rút tay về, nước biển xung quanh lập tức chảy ngược, nơi đây lại khôi phục bình thường.
Trần Trầm kéo Hạ Tích Sương nhìn về phía Không Minh Đảo, khóe môi cong lên.
Giờ này ngày này, hắn không cần hướng ông trời chứng minh cái gì, giống như hắn không cần giải thích cho những tu sĩ ôm lòng ác ý với mình vậy.
Sở dĩ câu nói vừa rồi có vẻ dư thừa.
Là loại người gì, làm chuyện như thế nào, trong lòng mình hiểu rõ là được rồi.
Thấy nụ cười chân thành trên mặt Trần Trầm, Hạ Tích Sương cũng mỉm cười theo.
Nhưng giây sau, nụ cười đông trên mặt Hạ Tích Sương, bởi vì nàng cảm giác Trần Trầm bên cạnh mình hơi thở đang không ngừng tăng vọt, tuy rằng vẫn là người cũ nhưng bóng dáng không hiểu sao dường như trở nên cao lớn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận