Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 77: Thăm Dò

Chương 77: Thăm DòChương 77: Thăm Dò
         - Đi thôi, để chúng ta nhìn xem Vô Tâm tông cử ai đến.
Ngẩng đầu nhìn cự châu, Tiêu Vô Ưu cười khẽ, đi ra đại điện.
Trần Trầm cùng Triệu trưởng lão theo sát phía sau.
Chỉ trong chốc lát, mấy người đã đến trước sơn môn Thiên Vân tông.
Lúc này, ở sơn môn tụ tập phần đông đệ tử, theo an bài của mấy vị trưởng lão, đội ngũ đã xếp hàng chỉnh tề.
Với tư cách là một tông môn phụ thuộc Vô Tâm tông, tuy Thiên Vân tông duy trì chế độ tự trị, nhưng bên ngoài vẫn phải thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối đối với Vô Tâm tông.

Một lát sau.
Phía trên hắc sắc cự châu có một già một trẻ hạ xuống.
Hai người này mặc hắc văn trường bào bạch sắc, vẻ mặt lạnh lùng, vừa hạ xuống đã lập tức phóng thích một cỗ uy áp khó có thể diễn tả khắp bốn phía.
Đám đệ tử nội ngoại môn thấy vậy đều lộ vẻ sợ hãi.
Lúc này, Đại trưởng lão vội đứng dậy, thi lễ với lão giả kia.
- Cung nghênh Thánh sứ Vô Tâm tông giá lâm!
Lão giả Vô Tâm tông hơi gật đầu, sau đó quét mắt nhìn một lượt, lạnh giọng hỏi:
- Tiêu Vô Ưu đâu?
- Tông chủ lập tức sẽ tới… - Sắc mặt Đại trưởng lão thập phần khó coi, vội đáp.
Hôm nay người Vô Tâm tông đến đón người là thực, thị uy cũng là thực, bằng không thì cự châu trên đỉnh đâu sao lại một mực phóng thích uy áp, còn có hai người vừa hạ xuống này cũng như thế.
Chỉ sợ hôm nay đến là muốn kiếm chuyện!
- Tiêu Vô Ưu cũng thật kiêu ngạo, haha! – Lão giả nhàn nhạt nói, sau đó trực tiếp nhắm mắt lại.
Thanh niên bên cạnh hắn hiểu ý, lập tức tiến lên trước một bước.
- Thiên Vân tông đã kiêu ngạo như vậy, vậy hãy để ta xem xem các ngươi có cái vốn liếng đó hay không.
Nói xong lời này, khí thế trên người hắn tăng vọt, tạo thành một cỗ linh áp cường đại, phóng thẳng về phía đám đệ tử, nghiền ép Tôn Thiên Cương đứng ở trước nhất.
Không ai ngờ thanh niên Vô Tâm tông kia vậy mà vừa lên đã trực tiếp động thủ.
- Trúc Cơ đỉnh phong!
Tôn Thiên Cương nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ, hắn gắt gao chống đỡ hai chân, gian nan đối kháng cỗ linh áp cường đại kia.
- A!
Thanh niên Vô Tâm tông khinh miệt cười, ẩn trong linh áp đột nhiên có thêm một cỗ hàn ý thấu xương.
Không kịp đề phòng, Tôn Thiên Cương liên tục bị bức lui, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt.
Nhưng thanh niên Vô Tâm tông lại không có ý định dừng lại, mà tiếp tục khống chế linh áp bao trùm đáp đệ tử Thiên Vân tông.
- Ngươi làm gì!? – Mấy đệ tử nội môn Trúc Cơ kỳ vội tiến lên trước, thay đệ tử ngoại môn ngăn cản uy áp.
Nhưng không bao lâu sau, sắc mặt bọn họ cũng bắt đầu trắng bệch, một vài đệ tử tu vi yếu lúc này khóe miệng đã trào ra máu tươi.
Bất quá, bọn họ vẫn không có ý định lùi bước, bởi vì phía sau họ là ngoại môn đệ tử, nếu để những ngoại môn đệ tử này gánh chịu uy áp, chỉ sợ đương trường trọng thương.
- Sư huynh!
Đám đệ tử được bảo hộ phía sau đồng loạt kinh hô, nhưng lại không thể làm gì.
Quyết đấu giữa Trúc Cơ, không phải đám ngoại môn đệ tử còn chưa đến… Luyện Khí tầng bảy bọn họ có thể tham dự.
- Vô Tâm tông Thánh sứ, kính xin thủ hạ lưu tình!
Đại trưởng lão bên cạnh đã sớm nhìn không nổi nữa, thị uy cũng nên có mức độ, một lời không hợp đã muốn đả thương người khác, cái này cũng không khỏi quá đáng.
Nghe vậy, lão giả Vô Tâm tông vẫn không mở mắt, chỉ thản nhiên nói:
- Đoạn Băng tu luyện chính là Thái Thượng Vong Tình đạo, làm việc cần tuân theo bản tâm. Nếu như ta ngăn cản chỉ sợ ảnh hưởng đến tu vi của hắn, kính xin thứ lỗi!
Nghe hắn nói, sắc mặt Đại trưởng lão đen như đáy nồi.
Thái Thượng Vong Tình đạo chính là tuyệt học trấn tông của Vô Tâm tông, người tu luyện công pháp này phần lớn tính tình quái dị, nhất là tu vị thấp, đứng giữ hữu tình cùng vô tình càng là như vậy.
Lọa người này có hành động quái đản cũng chẳng có gì lạ.
Thế nhưng cái đó thì liên quan cái rắm gì đến Thiên Vân tông bọn họ?
Chẳng lẽ đệ tử nhà chúng ta là dùng để ngươi luyện công à? Chẳng lẽ tông chủ đến chậm một chút thì ngươi liền trừng trị Thiên Vân tông ta?
Mắt thấy mấy cái nội môn đệ tử đã sắp không chống đỡ nổi, Đại trưởng lão chỉ hận không thể bước lên trước ngăn cản, thế nhưng hắn bị một cỗ uy áp vô hình chấn nhiếp, không cách nào di động.
Các trưởng lão khác cũng thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn Băng khi dễ chúng đệ tử Thiên Vân tông.
Đúng lúc này, xa xa vang lên một đạo thanh âm tràn đầy bất mãn.
- Hàn sư huynh, ngươi có ý gì? Đến Thiên Vân tông ta một lần liền muốn ra oai phủ đầu với tông ta?
Nghe được thanh âm này, Đại trưởng lão liền thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng tông chủ cũng đến!
- Tiêu sư đệ, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện, ta còn tưởng ngươi không để Vô Tâm tông ta vào mắt nữa rồi. Về phần ra oai phủ đầu, sao có thể nói vậy, Đoạn Băng hắn chỉ muốn luận bàn một chút với mấy vị thanh niên tài tuấn của Thiên Vân tông mà thôi.
Lão giả Vô Tâm tông được xưng là Hàn sư huynh rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn về phương xa.
Nhìn như hai người đang đối thoại, thế nhưng khí thế đã va chạm nhau một lần.
Trong lời nói của Tiêu Vô Ưu mang theo một cỗ uy áp, muốn ngăn cản Đoạn Băng, nhưng vô hình trung lại bị lão giả kia tiêu trừ.
Cảm giác được thực lực Tiêu Vô Ưu là Kim Đan đỉnh phong, thần sắc lão giả Vô Tâm tông mới thoáng buông lỏng.
Xem ra, lời đồn Tiêu Vô Ưu bước vào Nguyên Anh là giả, trừ phi hắn căn bản không quan tâm sống chết của chúng đệ tử.
Bất quá vẫn phải tiếp tục thăm dò mới được, dù sao có thể làm được tông chủ cũng đều là kẻ thông minh.
Trong lúc lão giả Vô Tâm tông còn đang suy tư, Tiêu Vô Ưu đã hạ xuống đất, thấy Đoạn Băng vẫn không có ý định dừng lại, hắn phẫn nộ quát:
- Còn không ngừng tay! Hàn trưởng lão, chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn khai chiến với Thiên Vân tông ta?
Trên mặt Tiêu Vô Ưu tràn ngập lửa giận cùng lo lắng, phát huy vô cùng tinh tế một tông chủ lo lắng cho đệ tử nhưng cũng bất lực.
Thế nhưng Đoạn Băng căn bản không để tâm đến Tiêu Vô Ưu, trái lại hắn càng thêm hưng phấn.
Một bên khác, mấy đệ tử nội môn có tu vi thấp đã như thuyền nhỏ trong bão táp, lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp.
Thời điểm khẩn yếu quan đầu, một đạo thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện phía trước đám đệ tử nội môn.
Thân ảnh đó vừa xuất hiện, uy áp trên người đáp đệ tử lập tức biến mất.
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, đám đệ tử đều thở phào nhẹ nhõm.
- Thánh tử…
- Thánh tử đến rồi!

- Ha? Ngươi chính là Thánh tử Thiên Vân tông? – Nghe đám đệ tử xưng hô, Đoạn Băng thoáng cái dậy lên hưng thú, linh áp lại lần nữa tập trung, nghiền áp về phía Trần Trầm.
Trần Trầm diện vô biểu tình, yên lặng đứng trước chúng đệ tử Thiên Vân tông, chỉ một thân ảnh lại tựa như một bức tường không lọt gió, tìm không ra chút sơ hở.
- Thú vị!
Đoạn Băng không kinh sợ, mà còn lấy đó làm mừng. Vọt lên trước một bước, khí thế trên người lập tức tăng vọt.
Khí thế song phương va chạm, một cỗ linh áp phong bạo đột nhiên hình thành, nhấc lên một trận cuồng phong, khiến cho đại thụ bốn phía bị “rào rào” chịu tội.
Đám ngoại môn đệ tử thấy vậy, vội lui về sau một bước.
Ngay cả lão giả Vô Tâm tông cũng kinh ngac nhìn về phía Trần Trầm.
Trước khi đến Thiên Vân tông, hắn đã đi 6 trên 8 tông phương bắc, trong đám thanh niên của những tông kia, không ai có thể tranh phong cùng Đoạn Băng.
- Tốt! Rất tốt!
Đoạn Băng càng thêm hưng phấn, lại tiến lên một bước, một cỗ hàn ý cực hạn phát ra từ trên người hắn, đại địa dưới chân cũng sắp kết thành băng.
Mắt thấy mặt băng sắp lan đến chân Trần Trầm, thế nhưng hắn vẫn thờ ơ, chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ầm ầm!
Một khắc sau, một đạo kinh lôi bạo tạc, đánh thẳng xuống giữa hai người.
Mặt băng nháy mắt biến thành bột mịn.
Mà Đoạn Băng thì bị đánh văng, bay ngược ra sau, “bịch” một tiếng va vào một gốc cây.
Không nhìn Đoạn Băng đang hộc ra máu tươi, Trần Trầm cứ thế xoay người, đi đến sau lưng Tiêu Vô Ưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận