Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 332: Huyết Mạch Yêu Thần

Chương 332: Huyết Mạch Yêu ThầnChương 332: Huyết Mạch Yêu Thần
         Nghe ngôn luận đó, Trần Trầm lập tức hiểu ngay cường giả Luyện Hư ở trước mặt là ai.
Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, hôm nay hắn xem như biết được .
Đầu tiên là gặp phải Xích Hồ Yêu Hoàng, giờ đụng độ bán yêu Luyện Hư này, làm sao bây giờ?
Trần Trầm siết chặt nắm tay, đại não không ngừng vận chuyển.
Cường giả Nguyên Thần cảnh dù cho có lợi hại đến mấy thì Trần Trầm dốc hết lá bài tẩy ra, đều có thể đối phó. Nhưng cường giả Luyện Hư này mạnh hơn Nguyên Thần cảnh không biết bao nhiêu lần, hắn nên đối phó như thế nào?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nặn ra nụ cười méo mó:
- Đạo chủ, ta dù gì là người của Thiên Tà, người cần gì đuổi tận giết tuyệt?
Gặp Trần Trầm không định van xin, Ô Linh cười nhạt.
Dọc đường đi Ô Linh đều bám theo Xích Hồ Yêu Hoàng có máu phản tổ, hiện giờ khó khăn lắm mới tìm được nữ yêu đáng chết kia, trong tình huống này, vì gìn giữ bí mật, Ô Linh thậm chí không định tha cho Xích Hồ Yêu Hoàng, vậy mà tiểu tử này còn muốn sống, rất nực cười.
Ô Linh đang định châm chọc vài câu thì Trần Trầm đột nhiên giật nảy mình nhìn ra sau lưng của lão.
- Đạo chủ?
Ô Linh nghe vậy toàn thân lông tơ đều dựng lên, lão từng đấu với Thiên Tà đạo chủ, năng lực ẩn vào hư không của nữ yêu có thể nói là siêu đẳng, giỏi nhất lặng lẽ đến gần người khác.
Bản lĩnh đó thậm chí để lại bóng ma cho lão.
Sở dĩ khi nghe tiếng hét theo bản năng của Trần Trầm thì Ô Linh sửng sốt.
Trong giây phút lão ngây người, Trần Trầm đột nhiên móc ra một chiếc thuyền nhỏ màu trắng chỉ cỡ hai người, bay xa mấy chục dặm hệt như thuấn di.
Trông thấy cảnh này, Ô Linh thiếu chút bị tức chết!
Ô Linh dù gì là cường giả Luyện Hư, vậy mà Trần Trầm dùng cách ấu trĩ như vậy phân tán sức chú ý của lão, mấu chốt là lão thật sự bị lừa!
Lại liên tưởng nữ yêu kia, Ô Linh trong lòng càng thêm phẫn uất.
Nữ yêu kia rõ ràng đã bị lão ám toán, cơ hồ chết chắc, có ai ngờ được nàng ta để lại bóng ma trong lòng lão.
- Muốn chạy? Tuyệt đối không thể nào!
Ô Linh nghiến răng nghiến lợi, thân thể trực tiếp trốn vào hư không, chớp mắt lao đi mấy chục dặm, tốc độ không chậm hơn thuyền nhỏ bao nhiêu.
Một người một thuyền liên tục lấp lóe trên bầu trời, chớp mắt bay xa mấy nghìn dặm.
Trần Trầm vừa thúc đẩy thuyền nhỏ vừa kinh thán, thứ này không hổ là chí bảo của Linh Hư Khí Tông, tốc độ không chậm hơn cường giả Luyện Hư là bao.
Nhưng rất hao linh lực, cho dù hắn là Tiên Thiên Linh Thể sợ rằng cũng không cách nào khống chế thuyền nhỏ quá lâu.
Trần Trầm nói vọng vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung:
- Tiểu Hoa, bổ sung ít thiên tài địa bảo cho ta!
Hiện giờ tất cả linh lực trong người hắn đều bỏ vào thuyền nhỏ, không rảnh tay, vào lúc như vậy đành nhờ Tiểu Hoa hỗ trợ.
Trần Trầm vừa dứt lời, một gốc hải sâm tràn ngập linh lực đã đến bên miệng của hắn.
Trần Trầm không chút suy nghĩ nuốt vào ngay, linh lực dày đặc liền tràn ngập toàn thân.
Nhưng nhai hải sâm xong Trần Trầm mới phát hiện thứ lấy linh tham không phải cành cây của Tiểu Hoa mà là bàn tay ngọc ngà trắng nõn, Phá Ách Ấn trên bàn tay đó bắt mắt như vậy, khiến hắn không kiềm được hút ngụm khí lạnh.
- Ngươi . . . Sống?
Trần Trầm giật mình kêu lên, ngước đầu nhìn về hướng chủ nhân của bàn tay.
Nàng không mặc áo đỏ, cũng không đeo mạn che mặt màu đen, trường bào màu xanh nhạt tựa như tơ lụa tùy ý quấn toàn thân.
Giờ phút này, Trần Trầm cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt thật của Thiên Tà đạo chủ.
Mái tóc đen xõa vai, xen lẫn lọn tóc đỏ, khuôn mặt thì tinh xảo như tập hợp tinh hoa thiên địa, Trần Trầm thậm chí nghi ngờ khi ông trời nặn người thì lấy nữ yêu trước mặt mình làm bản gốc.
Trần Trầm thầm nghĩ:
- Tiên Thiên Chi Linh quả nhiên không tầm thường! Có lẽ đây là thẩm mỹ của ông trời.
Trần Trầm quay đầu đi, không nhìn nữ yêu này nữa, hắn sợ xem nhiều dễ bị phân tâm.
Nhưng Trần Trầm nhìn qua đuôi mắt chú ý trên trán của nữ yêu này tựa hồ có một dấu ấn hình hoa, giống hệt bản thể của nàng ta.
Thiên Tà đạo chủ nhẹ giọng hỏi, ngữ khí có chút phức tạp:
- Ngươi tại sao muốn cứu ta?
Trần Trầm câm nín, đang bận chạy trốn đây, ngươi chặn tầm mắt của ta cũng đành thôi, có thể làm ơn đừng hỏi vấn đề không quan trọng này được không?
Cố nén cảm xúc nóng nảy, Trần Trầm nặn ra nụ cười nói:
- Đạo chủ, thực lực của người khôi phục được vài phần? Có thể diệt tên theo đuôi ở đằng sau không?
Thiên Tà đạo chủ cảm ứng một chút, nhíu mày nói:
- Ta tên Yêu Khanh, còn về thực lực, đại khái khôi phục đến trình độ Kết Đan.
Nàng vừa dứt lời, Trần Trầm lập tức đưa nàng vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, bổ sung thêm:
- Đạo chủ, Kết Đan Kỳ thì làm ơn đừng thêm phiền cho ta.
Kỳ thực nghe thấy Thiên Tà đạo chủ không khôi phục thực lực, Trần Trầm trong lòng không có bao nhiêu thất vọng.
Nếu nữ yêu này thật sự khôi phục đến tình trạng đỉnh cao thì Trần Trầm e rằng không hỏi ra tăm tích của Huyết Mạch Yêu Thần được.
Còn về bán yêu Luyện Hư ở phía sau, có thể đuổi đi càng tốt, không cắt đuôi được cũng không ảnh hưởng lớn gì.
Tốc độ của đối phương dù rượt theo đến lãnh thổ nhân tộc cũng không bắt kịp được hắn.
- Trần Trầm, chịu chết!
Trong đầu Trần Trầm vừa nảy ra ý tưởng này thì sau lưng chợt vang tiếng quát lớn, nhìn lại thì bán yêu Luyện Hư Ô Linh mọc đôi cánh to màu xám, tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp ba lần trở lên.
Trần Trầm bị hù sợ giật nảy mình! Ai mà ngờ được huyết mạch yêu tộc trong người Ô Linh có nguồn gốc từ yêu tộc loài chim!
Trong đầu Trần Trầm vang vọng giọng nói nhìn thấu sống chết của Thiên Tà đạo chủ, làm hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, sự tình rõ ràng như vậy chẳng lẽ hắn không thấy rõ ràng sao?
Trần Trầm tức giận hỏi:
- Vậy đạo chủ nói xem phải làm sao?
Trần Trầm vừa dứt lời, Thiên Tà đạo chủ lại chui ra, lần này mặc đồ màu đỏ, giống hệt lúc trước.
Một tiếng quát khẽ:
- Ô Linh, ngươi to gan!
Ô Linh mọc cánh đuổi theo phía sau sợ tới mức lảo đảo suýt rớt từ trên trời xuống.
- Đạo . . . đạo chủ?
Khuôn mặt già của Ô Linh nhìn bóng dáng áo đỏ quen thuộc kia bị sợ tới mức một mảnh trắng bệch.
Nữ yêu này! Không ngờ nàng thật sự chưa chết!
Trần Trầm thì thừa dịp Ô Linh rung động tâm thần nhanh chóng lại kéo giãn khoảng cách với lão.
Mắt thấy Trần Trầm càng bay càng xa, Ô Linh lộ vẻ mặt kiềm nén nỗi sợ trong lòng:
- Nàng nhất định phát huy không được toàn bộ thực lực! Nếu không thì đã chẳng nói nhảm nhiều với ta!
Nghĩ thông điểm này, Ô Linh phớt lờ Thiên Tà đạo chủ, lại tăng tốc độ đến cực độ.
. . .
Thấy Ô Linh lại đuổi theo, Thiên Tà đạo chủ nhìn về hướng Trần Trầm, giọng điệu bình tĩnh như lúc trước:
- Ô Linh này quyết tâm giết ta, ngươi bỏ lại ta đi, hắn sẽ không đuổi theo ngươi nữa.
- Đạo chủ nói có thật lòng không?
Thiên Tà đạo chủ nhấn mạnh:
- Ta tên Yêu Khanh.
Trần Trầm nghiêm nghị nói:
- Tốt, đạo chủ, ngươi hãy nói cho ta biết Huyết Mạch Yêu Thần ở đâu trước đã. Chỉ cần ngươi nói, ta bảo chứng sẽ bỏ ngươi lại ngay, tuyệt đối không quay đầu!
Nữ yêu này tuy rằng bộ dạng đẹp đẽ, nhưng ở trong mắt của hắn thì nàng chết là tốt nhất.
Nghe lời Trần Trầm nói, Yêu Khanh khóe môi cong lên, thản nhiên nói:
- Vậy thì ta không nói.
Trần Trầm chửi thầm trong bụng:
- Tổ cha nó!
Sau đó hắn tập trung tinh thần vào thúc đẩy thuyền nhỏ.
Nhưng chưa đầy nửa khắc đồng hồ, phía sau truyền đến gió rít siêu khủng bố, hất Trần Trầm và thuyền nhỏ rớt xuống.
Mắt thấy thuyền nhỏ sắp va chạm mặt đất, Trần Trầm trong lòng luyến tiếc, nhanh chóng thu về thuyền nhỏ, bản thân rớt xuống đất.
Rầm!
Một tiếng nổ trầm đục, phạm vi vài dặm nổ ra hố to, mắt Trần Trầm mơ hồ nằm giữa hố.
Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng, Sinh Phàm, ba tiểu yêu quái lập tức chui ra khỏi Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, tra xét tình trạng vết thương của Trần Trầm.
Trần Trầm quay sang nhìn Yêu Khanh, thê lương nói:
- Đạo chủ, đã đến lúc này rồi, có thể nói cho ta biết Huyết Mạch Yêu Thần rốt cuộc ở đâu không? Để ta chết yên lòng?
Yêu Khanh nhìn Ô Linh vừa chạy tới nơi, lơ lửng trên bầu trời, người đầy sát khí, nàng cười khẽ:
- Nói cho ngươi cũng không sao, cái gọi là Huyết Mạch Yêu Thần kỳ thực chỉ là người trẻ tuổi của ta.
Trần Trầm nghe vậy giật mình trợn mắt há hốc mồm, trong đầu nhanh chóng hỏi thăm hệ thống:
- Hệ thống, Huyết Mạch Yêu Thần ở đâu?
[Cách trước mặt kí chủ hai thước.]
Ôi mợ, là thật rồi!
Đây đúng là đi mòn gót giày không tìm thấy, lấy được không tốn sức chút nào!
Được đến hệ thống chứng thực, Trần Trầm hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định vô cùng.
Sau đó Trần Trầm móc ra Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan mà sư tổ tặng cho hắn, nuốt cái ực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận