Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 144: Kết Quả Ngoài Ý Muốn

Chương 144: Kết Quả Ngoài Ý MuốnChương 144: Kết Quả Ngoài Ý Muốn
         Hai canh giờ trôi qua, sắc tời đã hoàn toàn đen lại.
Trước sơn môn Thanh Mộc Tông, sắc mặt Thượng Quan Kiếm đã không thể dùng “khó coi” để hình dung. Hôm nay hắn coi như đã hoàn hoàn hiểu cái gì gọi là nhiều kiến cắn chết voi rồi.
Độc tố không biết tên trong thân thể càng để lâu càng nhiều hơn, khiến cho khả năng vận chuyển linh lực của hắn có chút trì trệ… Chỉ có thể phát huy được năm sáu thành thực lực.
Mà trước mặt hắn, tên tiểu tử điều khiển khôi lỗi kia dùng sợi tơ liên kết với hơn ba mươi tên khác, ngay thời khắc mấu chốt có thể kéo người gặp nguy hiểm toàn thân trở ra.
Đương nhiên, lợi hại nhất vẫn là tiểu tử đeo mặt nạ, quả thực là bất tử chi thân. Công kích của hắn nếu phóng tới tu sĩ Kết Đan bình thường, đủ cho tên Kết Đan đó chết vài chục lần đấy.
Nhưng tên này lại bất tử, không chỉ bất tử, còn có thể xuất ra đại lượng thiên tài địa bảo cung cấp cho những người khác, nội tình của hắn ta khiến một cái Bán bộ Nguyên Anh như hắn cũng phải hổ thẹn không bằng…
- Thiếu môn chủ, ta lưu lại Phá Phong Chùy, ngươi thả ta đi?
Tuy đám người trước mặt đều đã bị thương, nhưng ánh mắt tựa như sói hoang khát máu kia lại khiến Thương Quan Kiếm phát lạnh, lúc này đây, rốt cuộc hắn cũng biết thế nào là kinh sợ rồi.
- Việc đã đến nước này, còn nói nhãm nhiều như vậy làm gì?
Trần Trầm hít sâu một hơi, lạnh giọng nói. Trận chiến này, hắn đã xuất ra đại lượng tài nguyên, nếu thả Thượng Quan Kiếm đi như vậy, hắn tìm ai đền bù tổn thất?
Nghe vậy, ánh mắt Thượng Quan Kiếm thoáng cái trở nên hung tàn, kế đó, không chút do dự phóng thẳng lên trời. Lúc này, một cỗ thi thể rách bươm lại lần nữa xuất hiện dưới chân hắn, hung hăng túm lấy hắn.
Một cỗ thi sát lập tức vọt vào ót hắn, khiến ý thức hắn có chút mơ hồ.
Lúc này, Thượng Quan Kiếm đã không còn ở trong trạng thái toàn thịnh như ban đầu, đủ loại ảnh hưởng tiêu cực bắt đầu có tác dụng trên người hắn.
Ngoài ra, lão đầu xa xa đang nằm rạp trên mặt đất kia còn không ngừng đâm hình nộm, tuy không biết có thể tạo thành bao nhiêu tổn thương đối với hắn, nhưng ngay thời khắc mấu chốt, những “bộ phận mẫn cảm” bị ảnh hưởng sẽ đánh gãy quá trình vận chuyển linh lực của hắn.

Lại nửa canh giờ trôi qua.
Viên Kình Thiên từ phía sau hung hắn đâm một đao vào cơ thể Thượng Quan Kiếm.
Cả người Thượng Quan Kiếm đứng sững lại, thấy vậy, Trần Trầm lập tức vọt đến trước người hắn, đánh một quyền vào đầu hắn, những người khác cũng nhau nhau xuất một kích trí mạng.
Chỉ trong nháy mắt, Thượng Quan Kiếm bị đánh đến một chút cặn cũng không còn.
Hắn ta vừa chết, đám người như trút được gánh nặng nằm vật xuống, há miệng thở gấp, mặc dù mệt không chịu nổi, nhưng ánh mắt còn sáng hơn sao trời.
Hôm nay, đám tu sĩ Kết Đan trẻ tuổi bọn họ vậy mà có thể chém chết cường giả cấp môn chủ! Một trận này đủ khiến cho toàn bộ Ma môn chấn kinh rồi!
Trần Trầm nhặt nhẫn trữ vật của Thượng Quan Kiếm lên, hào quang lóe sáng, vật tư như núi thoáng cái chất đống trước mặt ba mươi người.
Thượng Quan Kiếm không chỉ mang theo tài nguyên từ tông môn của mình, mà còn cướp sạch mấy cái tiểu tông môn, thế nên, của cải của hắn hùng hậu là chuyện đương nhiên, dù sao vẫn hơn xa tổn thất của mọi người hôm nay.
Trần Trầm bỏ Phá Phong Chùy bạch sắc vào nhẫn trữ vật, kế đó nói:
- Dương Mạc, hôm nay ngươi tổn thất lớn nhất, ngươi lấy trước.
Dương Mạc là thiếu môn chủ Cơ Quan Khôi Lỗi bộ, hôm nay tất cả khôi lỗi đều bị phá nát, thực lực của hắn chỉ sợ giảm xuống còn tám phần.
- Thiếu môn chủ, đợi về Ma môn rồi tính, ta còn đang bận “hưng phấn” nha!
Những người khác đa phần cũng thế, chỉ có thiếu môn chủ Thẩm Lâm đang ngồi ngay ngắn tại chỗ, vận chuyển thi khí, chữa trị cho mấy cái thi thể bị tàn phá kia.
- Cần ta hỗ trợ không? - Trần Trầm bước tới, hỏi.
- Không cần, thi thể này chỉ có Luyện Thi Nhất Mạch mới có thể chữa trị, hắc hắc.
Thẩm Lâm vừa nói vừa ngây ngô cười, Trần Trầm cũng sớm chú ý đến vẻ ngoài của mấy cổ thi thể này, có vài phần tương tự với Thẩm Lâm.
Thời điểm khảo nghiệm thiếu môn chủ, Thẩm Lâm từng nói những thi thể này đều là thân nhân của hắn, lúc đó, Trần Trầm còn tưởng hắn nói đùa, hôm nay… Xem ra là thật.
- Đám quái dị này cũng không dễ dàng…
Nhìn đau lòng cùng bi thương ẩn sâu trong mắt Thẩm Lâm, Trần Trầm không tin tên thiếu môn chủ này có thể giết cả nhà, sau đó đem đi luyện thành hành thi.
Tám chín phần là người nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mới như vậy.
- Mà thôi, về sau không gọi bọn họ là đám quái dị nữa. - Trần Trầm nhìn mấy tên thiếu môn chủ nằm vật ra đất, thầm nhủ.
Trận chiến vừa rồi, không có người nào là xe tuột xích cả, cũng không một ai quay đầu bỏ chạy, tất cả mọi người đều bất kể hi sinh, cuối cùng mới có kết cục không một người hao tổn.
Đồng đội như vậy đáng để hắn tôn trọng.
Nghỉ ngơi độ khoảng một canh giờ, mấy tên cường giả Kim Đan cũng đã trở lại. Đối thủ của bọn họ, kẻ thì chết, kẻ thì bỏ trốn, Trần Trầm cũng không có tâm tư đuổi giết, lập tức hạ lệnh quay về Quốc đô Đại Tấn.
Trở lại Quốc đô, trời đã sáng rõ.
Linh thực hùng hậu thủ hộ hoàng cung đại trẫn vẫn như cũ lóe sáng hào quang, Trần Trầm giao Phá Phong Chùy cho môn chủ Cơ Quan Khôi Lỗi bộ.
Môn chủ Cơ Quan Khôi Lỗi bộ liếc nhìn đồ đệ nhà mình đang khoác lác với một đám Kim Đan, khe khẽ thở dài, sau đó vận dụng Phá Phong Chùy, công kích vào vị trí yếu nhất của linh lực đại trận.
Trong nháy mắt, hào quang linh lực bắt đầu ảm đạm.
Tu sĩ Vô Tâm Tông trong đại trận thấy một màn như vậy, quá sợ hãi, lập tức bỏ thêm linh thạch.
Trận này giằng co suốt ba ngày ba đêm.
Sau ba ngày, rốt cuộc linh lực đại trận cũng ầm ầm sụp đổ, hoàng cung đã triệt để lộ ra trong tầm mắt của đám người Ma môn.
Thế nhưng, sắc mặt Trần Trầm lại hết sức khó coi.
Vốn cho rằng trong quá trình phá trận, Vô Tâm lão tổ sẽ lộ diện, không ngờ mãi cho đến khi đại trận sụp đổ, hắn ta vẫn không một lần xuất hiện.
Chẳng lẽ Vô Tâm lão tổ thật sự muốn cá chết lưới rách với Ma môn?
Linh lực đại trận vừa vỡ, trong vương cung lần lượt bay ra sáu, bảy đạo thân ảnh. Tất cả đều là cường giả Nguyên Anh của Vô Tâm Tông.
Nhìn thấy một màn này, người Ma môn đã sớm có dự liệu, trăm tên Kim Đan kết thành đại trận, thoáng cái phong tỏa thiên địa, dù cho mấy tên Nguyên Anh này có ở trong thời kỳ cường thịnh nhất cũng không cách nào xông ra ngoài.
Nhân cơ hội, chín vị Nguyên Anh Ma môn lập tức xuất thủ, không bao lâu sau đã chộp được một tên trưởng lão đưa đến trước mặt Trần Trầm.
- Vô Tâm lão tổ đâu?
Nhìn cường giả Nguyên Anh nọ, Trần Trầm lạnh giọng hỏi.
Vừa nãy, hắn đã quan sát toàn bộ đám Nguyên Anh này, không có Vô Tâm lão tổ trong đó. Thủ đoạn Ma môn chuẩn bị để nhằm vào hắn ta cũng không thể lên tràng.
- Lão tổ… Lão tổ vẫn lạc.
Tu sĩ Nguyên Anh nọ thần sắc bi thương, đáp.
- Cái gì? - Trần Trầm cả kinh.
Vô Tâm lão tổ vẫn lạc, chẳng lẽ triệt để ngộ ra, nên tự sát? Bằng không thì trong hoàng cung này, ai có thể giết hắn?
- Chết như thế nào?
- Không biết, lúc chúng ta phát hiện, lão tổ đã bị chém thành hai đoạn, ngay cả Nguyên Anh cũng vậy. Bất quá, trước khi chết hình như hắn đã gặp một người, hiện tại, không thấy người nọ đâu cả.
- …
Trần Trầm hít sâu một hơi, ánh mắt thoáng cái trở nên ngưng trọng.
Tình huống trước mắt quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn.
Một khắc sau, đột nhiên ý thức được cái gì đó, Trần Trầm rống lên:
- Bắt sống toàn bộ tu sĩ Vô Tâm Tông! Không được giết!
Hắn vừa dứt lời, xa xa, thiếu môn chủ Luyện Thi bộ đột nhiên xách một tên thái giám tới.
- Sư huynh, người này muốn gặp ngươi.
Tiểu thái giám nhìn mặt nạ dữ tợn trên mặt Trần Trầm, nhịn không được run lẩy bẩy. Bất quá, một giây sau, hắn cố lấy dũng khí móc từ trong giày ra một cái nhẫn trữ vật, giao cho Trần Trầm.
- Đại nhân… Cái này là Vô Tâm lão tổ giao cho ta. Hắn nói nếu như hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất định phải đem thứ này đưa cho ngài, đồng thời cũng hi vọng ngày cùng Ma môn môn chủ đại nhân hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận