Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 41: Mộ Dung Vân Lan

Chương 41: Mộ Dung Vân LanChương 41: Mộ Dung Vân Lan
         - Tiểu Uông, ta cho phép ngươi nói thêm một chữ nữa, ta hỏi ngươi, trong đại sảnh này ai có tiền đồ nhất?
Vẻ mặt Trần Trầm không cam lòng, buồn bực hỏi.
- Ngươi!
Hồ Tiên Nhi giảm thấp âm lượng đáp, sau khi nó nói ra một chữ này, cảm giác xiết chặt ở cổ tay mới nới lỏng chút ít.
- Thật tinh mắt, ngươi tuy là yêu nhưng lại là một con yêu thẳng thắn thành khẩn.
Trần Trầm hoàn toàn buông lỏng tay, nở nụ cười xán lạn.
Một lát sau, Trần Trầm cầm theo một cái ấm nước tinh xảo bước tới, tiểu nhị Xuân Phong lâu cũng bắt đầu mang thức ăn lên.
Bàn tiệc 2000 lượng quả nhiên không giống bình thường, vô cùng phong phú, sang quý, Trương Kỵ nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Trần Trầm cũng nhịn không được tán thưởng.
Loại tiệc rượu cấp bậc này, dù là hắn ở kiếp trước cũng chưa từng thấy qua.
Ở thế giới này, 2000 lượng đoán chừng tương đương mấy trăm vạn ở kiếp trước.
Tiệc rượu mấy trăm vạn… Kiếp trước hắn có thấy được cũng phải run lên.
...
Thời gian dần trôi qua, đám a dua nịnh hót kia cũng nịnh đủ, bắt đầu dùng bữa, Mộ Dung tiểu thư cũng lộ vẻ nhẹ nhàng hơn.
Đúng lúc này, phía dưới Xuân Phong lâu đột nhiên trở nên huyên náo… Trần Trầm nghiêng người nhìn xuống, liền thấy dưới lầu có một cái sân khấu cực lớn được dựng lên, có một ít lão hổ, hắc hùng bị nhốt trong lồng được mang lên sân khấu.
- Đây là gánh xiếc thú?
Mắt Trần Trầm sáng ngời, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nói thật, cái thế giới Tiên Hiệp này thật sự có rất ít hoạt động giải trí, lúc ở Thạch Đầu thôn, ngoại trừ chơi bùn thì hắn cũng chỉ biết chơi bùn, mấy hoạt động cao cấp như gánh xiếc thú đối với hài tử ở Thạch Đầu thôn quả thực là văn sở vị văn.
Mắt thấy dòng người từ hướng tây Lam Phong thành tụ về đây, trong đại sảnh, đám quý công tử, tiểu thư cũng chen ra lan can, lao xao bàn tán.
- Tiểu thư, ngươi nhìn a cẩu trong ngực người kia đi, thật đáng yêu.
- Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng ta cảm giác không giống cẩu cho lắm, trái lại có chút giống hồ ly.
Đám người vẫn luôn nịnh nọt lấy lòng Mộ Dung tiểu thư cùng nha hoàn của nàng đồng loạt nhìn về phía này, tập trung ánh mắt vào Hồ Tiên Nhi trong ngực hắn.
- Chậc, Mộ Dung tiểu thư này đúng là có vài phần kiến thức.
Nghe nàng nói, Trần Trầm thầm tán thưởng một câu, nhiều người như vậy mà chỉ có mình nàng là nhìn ra hắn ôm hồ ly chứ không phải cẩu.
Nhưng hắn không ngờ là tiểu nhị lúc trước tiếp đãi hắn bỗng nhiên chạy vội đến, sửa lời:
- Mộ Dung tiểu thư nói sai rồi, trong ngực vị khách quý này chính là A Khắc Na Liệt Tư La thần khuyển, giá trị liên thành!
- Nhân tài ah!
Trần Trầm nói thầm một câu, lúc nãy hắn bịa đại một cái tên, chính hắn cũng quên mất rồi, vậy mà tiểu nhị lại nhớ không thiếu một chữ.
Đúng lúc này, đám a dua nịnh hót kia như cá mập ngửi được mùi máu tươi, lập tức bu lại.
- Vị công tử này, ta nguyện ra 1000 lượng mua cẩu của ngươi! Tặng cho Mộ Dung tiểu thư!
- Ta ra 2000 lượng!
- Năm ngàn lượng!
- Một vạn lượng!
Đám quý công tử nhao nhao đấu giá, bên kia, nha hoàn của Mộ Dung Vân Lan thấy vậy, nhịn không được nở nụ cười giảo hoạt.
Tiểu thư nhà mình là thiên chi kiêu nữ, vừa nãy toàn bộ thanh niên tài tuấn trong đại sảnh đều quay quanh nàng, hết lần này đến lần khác đám người kia lại tỏ vẻ thờ ơ, cái này thật khiến nàng không cam lòng mà.
Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ cũng nên biết mị lực của tiểu thư đi?
...
Phanh!
Đúng lúc này, Trần Trầm hung hăng vỗ lên mặt bàn, đứng dậy, hằm hằm nhìn mấy tên trên mặt:
- Các ngươi đấu giá là sao hả? Sao hả? Nhìn ta giống loại người thiếu tiền lắm hả?
Nghe vậy, đám người nín thinh.
Mãi một lúc lâu sau mới có người nói:
- Vị công tử này, nếu ngươi đã không thiếu tiền, sao lại không tặng a cẩu này cho Mộ Dung tiểu thử?
- Tiểu Uông nhà ta rất tốt, mắc gì phải đem tặng người khác? - Trần Trầm lộ vẻ khó hiểu.
Nghe xong mọi người càng thêm im lặng.
Bọn họ nghĩ tất cả biện pháp để nịnh nọt Mộ Dung Vân Lan nhưng không được, vậy mà tiểu tử trước mặt rõ ràng là có biện pháp lại không chịu dùng.
Móa nó, người so với người giận điên người mà.
Bất quá, hiện tại không phải đang ở trên sân nhà, đám quý công tử thấy Trần Trầm không vui nên cũng không cố ép, bằng không tạo ấn tượng xấu trước mặt Mộ Dung Vân Lan, đến lúc đó xem như được không bù mất.
Ngay khi mọi người định nói vài lời hóa giải tràng diện xấu hổ, phía dưới lầu đột nhiên có một người mặc y phục bộ khoái bước lên.
- Chư vị công tử, chỗ thành vệ truyền tinh đến, hai ngày trước bảy vị thế gia công tử cùng kết bạn tiến về Ký Châu, đội ngũ có tổng cộng 200 người, đã vô cơ mất tích tại Hắc Ngưu lĩnh.
- Vậy nên, nếu chư vị muốn đến Ký Châu, tốt nhất là đổi lộ trình, hơn nữa càng đi nhiều người càng tốt.
Vừa nghe lời này, mọi người hai mặt nhìn nhau, nào còn tâm tư xem xiếc thú, cả đám gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Một đội ngũ 200 người vô cớ biến mất, đây là cái khái niệm gì chứ?
Phải biết đám người kia đều là cao thủ, muốn bọn họ biến mất toàn bộ, không trốn thoát lấy một người thì ít nhất phải có lực lượng mạnh gấp vài lần.
Còn phải là loại tổ chức có kỷ luật nữa đấy!
- Nhất định là gian tế Ma Môn của Đại Chu lẻn vào Ký Châu chúng ta, bằng không thì ai có được thực lực như vậy?
- Gian tế Ma Môn đã nhúng tay vào, chẳng lẽ Thiên Vân tông không phái người giải quyết sao?
Mọi người nhao nhao nghị luận, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Không bao lâu sau, bọn họ đem cái nồi này úp lên đầu Thiên Vân tông.
- Thiên Vân tông căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng ta.
- Tông môn như vậy, không đi cũng được, tại hạ quyết định trở về quê nhà, chư vị cáo từ!
...
Mắt thấy đồng bạn rời đi, một số người bắt đầu hốt hoảng, nhưng cũng có rất nhiều người nhìn về phía Mộ Dung Vân Lan.
So với bọn họ, Mộ Dung Vân Lan chính là đệ tử thiên tài mà Thiên Vân tông vừa ý, trên đường đi có tu tiên giả bảo hộ, nếu có thể ôm chặt cái đùi này, vậy thì…
Đám người còn chưa nghĩ xong, Mộ Dung Vân Lan đã chủ động mở miệng.
- Nếu chư vị sợ hãi, đến lúc đó cứ theo ta, Thiên Vân tông sẽ không mặc kệ sống chết của mọi người.
Nghe nàng hứa hẹn, đám người cảm động thiếu chút nữa khóc lên, cả đám liên tục cảm ơn, hận không thể quỳ xuống dập đầu bày tỏ.
Ngay cả Trần Trầm cũng phải lau mắt mà nhìn đối với nữ nhân này.
Lớn lên có đẹp hay không khoan hãy nói, miễn tâm địa thiện lương là được.
- Sao ngươi không tạ ơn tiểu thư nhà ta, chẳng lẽ các ngươi không đi Thiên Vân tông? - Tiểu nha hoàn phía sau Mộ Dung Vân Lan thấy bọn Trần Trầm vẫn mải mê xem xiếc thú dưới lầu liền lộ vẻ mặt không cam lòng.
- Hả? Ta cùng đại ca đều đi Thiên Vân tông, bất quá chúng ta không cùng đường với các ngươi.
Trương Kỵ liền giải thích. Trước khi tiến về Ký Châu, Trần Trầm đã sớm định ra lộ tuyến, đó chính là lựa đường vắng mà đi, dễ dàng tầm bảo.
Đi cùng nhiều người như vậy, bọn họ còn tầm cái rắm ấy!
- Hừ, các ngươi có bản lĩnh thì đến lúc đó chớ có đi theo! - Tiểu nha hoàn chống nạnh, vẻ mặt khinh thường.
- Tiểu Hoàn, đừng nói nữa, nói không chừng tương lai là đồng môn của chúng ta.
Mộ Dung Vân Lan ngăn tiểu nha hoàn nói tiếp.
Những người xung quanh đồng loạt biến sắc, bởi vì Mộ Dung Vân lan vừa nói là “Đồng môn của chúng ta”, cái này chẳng phải mang ý nghĩa tiểu nha hoàn sẽ có thể bước vào Thiên Vân tông hay sao? Hoặc là, nàng đã có được tín vật của Thiên Vân tông?
Nghĩ đến đây, ánh mắt bọn họ nhìn về phía tiểu nha hoàn đều thay đổi.
Phải biết trong tông môn, gia thế của bọn họ hoàn toàn không đáng nhắc đến, cho nên chỉ cần nhập Thiên Vân tông, địa vị của tiểu nha hoàn cùng bọn họ là ngang nhau.
Cộng thêm tầng quan hệ với Mộ Dung Vân Lan, tiền đồ tiểu nha hoàn này sợ là còn muốn quang minh hơn bọn họ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận