Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 180: Cả Một Đời Khó Có Thể Với Tới

Chương 180: Cả Một Đời Khó Có Thể Với TớiChương 180: Cả Một Đời Khó Có Thể Với Tới
         - Sao vậy? Môn chủ? Xảy ra đại sự gì?
Trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, Trần Trầm nằm trên xích đu, giả vờ không biết, sốt ruột hỏi.
- Không sao cả, lại tới thêm một cái cái Nguyên Thần cảnh Yêu Hoàng, Ma Môn ta coi bộ sắp bị diệt thôi mà!
Chu Nhân Long một bộ vò mẻ không sợ nứt, cứ như chết hay không chết đã không còn quan trọng nữa.
Thấy vậy, Trần Trầm cả giận nói:
- Ma Môn đối mặt với sinh tử tồn vong? Môn chủ, lúc này mà ngài còn kiu ta tiếp tục trốn, ngài xem Trương Thần ta là người nào!?
Đầu dây bên kia của thông tin lệnh bài thoáng cái đờ ra.
Trần Trầm tiếp tục nói:
- Trương Thần ta sinh là người Ma Môn, chết là quỷ Ma Môn! Môn chủ, xin cho ta được tồn vong cùng tông môn!
Tin này truyền đi, mãi một lúc lâu sau mới nhận được hồi âm từ Chu Nhân Long.
- Tiểu tử ngươi có lòng… Không người ngươi lại là kẻ có tình có nghĩa như vậy! Tốt! Tốt! Ta không nhìn nhầm ngươi, nếu ngươi thật muốn hỗ trợ, lập tức quay về tổng bộ Ma Môn, ta trúng kế điệu hổ ly sơ, e là tổng bộ đã nguy trong sớm tối!
Nghe vậy, Trần Trầm thiếu chút rớt xuống xích đu, Chu Nhân Long này đúng là lớn gan mà, tổng bộ nguy cơ sớm tối mà còn rãnh nói nhãm với hắn nhiều như vậy.
. . .
Bất quá, hắn quả thực nghĩ chạy đến giải quyết khó khăn của Đại Chu trước.
Một mặt, quốc thổ Đại Chu cùng Đại Tấn tương liên, nếu như Đại Chu rơi vào hãm cảnh, chắc chắn mục tiêu kế tiếp sẽ là Đại Tấn.
Mặt khác, nếu như không có Chu Nhân Tông ngăn chặn hai tên Nguyên Thần cảnh cường giả, chỉ sợ Thiên Vân Tông đã sớm diệt vong trước khi Hạ Tích Sương đến.
Nghiêm chỉnh mà nói, Ma Môn đã trả lại ân tình viện trợ thủ đạo phòng tuyến thứ hai trước kia.
Tất nhiên, trong lòng hắn còn có một chút mưu kế.
Nếu như lúc này đây hắn còn không xuất hiện, vậy thì Ma Môn cùng hắn coi như không còn liên hệ, đó chẳng phải uổng phí công sức ẩn nấp ở Ma Môn, kiến tạo lực ảnh hưởng lâu như vậy?
Trần Trầm là người luôn cân nhắc cẩn thận.
Hạ Tích Sương thân phận cao quý, mà hắn chỉ là Thiên Vân Tông Thánh tử, dù cho nàng không để tâm, nhưng khó đảm bảo Hạo Nhiên Kiếm Tông không để tâm.
Hắn cũng không muốn diễn một vở kịch cẩu huyết khổ tình giữa tú tài nghèo cùng tiểu thư khuê các đâu!
Khiến nhà mẹ đẻ người ta ghét bỏ, khiến Hạ Tích Sương khó xử, vậy chẳng bằng lúc này đây cố gắng, nắm giữ thế lực thuộc về mình.
Mà muốn có được thế lực của mình, phương pháp đơn giản nhất hiện tại chính là nhất thống Đại Chu cùng Đại Tấn.
Dù chỉ là ngầm nhất thống, nhưng nếu nắm được cỗ lực lượng này, tương lai phân lượng của hắn trong Nhân tộc chắc chắn sẽ gia tăng một lượng lớn.
Trong nội tâm đã quyết định chủ ý, Trần Trầm liền lấy ra hai cái mặt nạ từ trong nhẫn trữ vật ra, đeo lên.
Kế đó, Vạn Hóa Thần Phong cũng thoát ly khỏi thân thể, biến thành một thanh cự kiếm hồng sắc.
Một người một kiếm yên lặng nhìn nhau, cứ như đã lâu không gặp vậy.
. . .
Một lát sau.
Lão Hắc mang theo hơn ngàn Yêu tộc hạ xuống một ngọn núi có linh khí tương đối nồng đậm.
- Hắc Trư Hoàng đại nhân, trước tiên chúng ta công kích nơi nào? – Kiến tạo xong động phủ, Cẩu tinh liền xông tới hỏi.
Hiện tại nó ước gì mau mau khai chiến, chỉ có khai chiến, trí tuệ của nó mới có đất dụng võ.
Lão Hắc xoa xoa đầu chó của nó, bày ra bộ dáng trầm tư, qua một lúc lâu sau mới nói:
- Chớ vội, xem tình hình thực tế trước đã, tốt nhất có thể trai còn tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
- Cái gì tranh? Cái gì đắc lợi? – Cẩu tinh phát ngốc, với trí tuệ của nó, hoàn toàn không hiểu được Hắc Trư Vương đại nhân vừa phán cái gì.
- Nhị Cẩu à, ngươi vẫn nên học tập nhiều một chút, thành ngữ này có ý nghĩa là…
Lão Hắc nghiêm túc giải thích, hiện tại, trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung có mấy đầu sách Trần đã biết trong lúc nhàn rỗi.
Tỉ như “Luận mười tám loại phương pháp tẩy não”, “Làm thế nào chỉ huy một tên đần”, “Làm sao gạt người mà không bị nhìn thấu”,…
Xem xong số sách này, Lão Hắc tự nhận bản thân là một đầu heo rất có văn hóa.
Chí ít, trong hơn một ngàn Yêu tộc, nó cảm thấy bản thân là thông minh nhất.
Hơn nữa, mấy thứ Trần Trầm viết quả thực dùng rất tốt, nó làm theo phương pháp trong đó, trên đường đi đã phân hóa hơn một ngàn Yêu tộc thành mấy phái, các phái kiềm chế lẫn nhau. Làm như vậy, nó không cần lo lắng đám Yêu tộc này rủ nhau tạo phản.
Bởi nếu ai có ý định này, những phe cách khác sẽ lập tức bắt đám yêu đó ra.
Nghe nửa ngày, Cẩu Tinh cũng không hiểu mô tê gì, bất quá không ảnh hưởng nó cảm động, bởi lẽ Hắc Trư Hoàng đại nhân vậy mà lại ban tên cho nó.
Đây là bực nào vinh quang chứ hả!?
Đợi lát nữa, ra ngoài nó nhất định phải thông báo cho chúng yêu, để bọn hắn biết nó mới là thân tín của Hắc Trư Hoàng đại nhân.
Ngay thời điểm hai yêu đối thoại, Trần Trầm đã rời khỏi Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
. . .
Tổng bộ Ma Môn lúc này đã hoàn toàn luân hãm, nhìn thấy tình hình ác liệt kia, đám Yêu tộc cũng có chút ghét bỏ.
Bảy tám tên Nguyên Anh Yêu tộc đứng đầu nhìn lướt qua bảo khố trống rỗng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Lần đầu tiên bọn hắn thấy một cái tông môn nghèo như vậy đó!
- Đuổi theo cho ta! Đem đám tu sĩ Ma Môn đáng hận kia đuổi tận giết tuyệt!
Ra lệnh một tiếng, hơn trăm tên Yêu tộc bay vọt lên trời, truy kích tu sĩ Ma Môn đang chạy trốn phía trước.
Về phần cái tổng bộ Ma Môn hoang tàn này, đương nhiên bị bọn hắn bỏ qua.
Nhìn mây đen che kín trời phía sau, đám tu sĩ Ma Môn vội vàng tăng nhanh cước bộ.
Tác chiến ở Đại Chu, đương nhiên bọn hắn sẽ không ngu ngốc thủ vững không lùi, đánh không được thì bỏ chạy, lợi dụng địa hình quen thuộc ở Đại Chu chơi du kích, đó mới là sở trường của bọn hắn.
- Tám tên Nguyên Anh yêu tu? Có cần vậy không? Một cái tổng bộ mà thôi, muốn lấy thì lấy đi…
Viên Kình Thiên vừa mắng vừa điên cuồng phi hành, hiện tại hắn đã là Kết Đan trung kỳ.
Mà toàn bộ đám thiếu môn chủ của Ma Môn cũng đã đạt đến tu vi Kết Đan.
Tuy rằng thời điểm trấn thủ đạo thứ hai phòng tuyến, Ma Môn từng thất thủ một lần, nhưng nói gì thì trận đó cũng có sự tham gia của Bất Tử Yêu Hoàng, chính vì lẽ đó nên bọn hắn không bị trừ bao nhiêu công tích.
Lúc Yêu Tộc giả bộ lui quân, Ma Môn cũng nhận được không ít ban thưởng từ Hạo Nhiên Kiếm Tông, mà toàn bộ số phần thưởng này đều được bọn hắn chuyển hóa thành sức chiến đấu.
Không chỉ nhóm thiếu môn chủ tăng mạnh tu vi, ngay cả đám Nguyên Anh môn chủ cũng tăng thực lực không ít.
Nhưng chỉ như vậy, đối mặt với trùng trùng điệp điệp Yêu tộc cũng không tính là gì.
Mắt thấy hắc vân phía sau ngày càng gần, Viên Kình Thiên không nhịn được nhớ đến sư huynh.
Nếu như sư huynh ở đây, chắc chắn sẽ một mình lưu lại kiềm chế quân địch, yểm hộ đồng môn rút lui?!
Lúc này đây, hắn mới biết được trước đây, để đưa ra quyết định như vậy, sư huynh phải đối mặt với áp lực tâm lý khổng lồ mức nào.
Oành!
Ngay khi hắn còn đang nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao, sau lưng đột nhiên có một đạo kình khí đánh tới, hiển nhiên, bọn hắn đã sắp rơi vào phạm vi công kích của Yêu tộc.
Phát giác được điểm này, đột nhiên, thần sắc Viên Kình Thiên trở nên dứt khoát, kiên quyết, hướng về phía chúng tu sĩ Ma Môn phía trước hô:
- Các ngươi đi mau! Ta chặn bọn hắn! Nói thêm một câu nói nhảm, ta đánh chết các ngươi!
Nói ra câu này, Viên Kinh Thiên có cảm giác cả người đều thăng hoa.
Ở thời khắc này, hắn cảm thấy mình đang kế thừa ý chí của sư huynh!
Ý chí này khiến toàn thân hắn tràn đầy lực lượng.
- Sư huynh đã chết, ta liền trở thành sư huynh của mọi người, ta có nghĩa vụ bảo vệ bọn hắn.
Lẩm bẩm một câu, Viên Kinh Thiên đột nhiên dừng bước, quay mặt nhìn hắc vân trùng trùng điệp điệp, trong mắt lóe lên một tia giải thoát.
Hắn có thể tưởng tượng được ánh mắt của các huynh đệ đang nhìn mình lúc này, tựa như ánh mắt mà hắn đã nhìn sư huynh lúc trước.
Có luyến tiếc, còn có sùng kính…
- Không biết sau khi ta chết sẽ có người khóc vì ta hay không… Sư huynh, ta tới giúp ngươi!
Khẽ quát một tiếng, hắc y của Viên Kình Thiên không gió mà bay, kế đó, hắn điên cuồng phát động công kích về phía hắc vân.
Một đạo kình khí cường đại dâng lên, đánh thẳng vào hắc vân!
Thế nhưng hắc vân lại chẳng chút phản ứng…
- Tên ngốc từ đâu chui ra vậy?
Trong hắc vân vang lên âm thanh nghi hoặc của một Nguyên Anh Yêu tu nào đó, kế đó là một đạo công kích khủng bố bổ thẳng xuống, đánh lên người Viên Kình Thiên.
Viên Kình Thiên vốn dĩ không có sức chống trả, cả người tựa như mũi tên bay thẳng ra ngoài, bất quá, trong nháy mắt, đã vượt qua đám người Ma Môn, bay đến phía trước nhất.
Mà hắn cũng nhìn thấy vẻ mặt đám sư đệ nhà mình.
Tất cả… Đều là chấn kinh, chấn kinh vì sao hắn bay nhanh như vậy…
- Ta không có… Ta không có…
Viên Kình Thiên muốn giải thích, nhưng hắn không ngừng thổ huyết. Muốn nói mình không bỏ trốn, nhưng lại không cách nào nói ra miệng được.
Giờ phút này, hắn khóc không ta nước mắt.
Hắn kế thừa ý chí sư huynh nhưng lại không kế thừa được lực lượng của sư huynh, căn bản không ngăn được đám Yêu tộc kia dù chỉ một chút.
Ầm!
Mãi đến khi thân thể Viên Kình Thiên cắm vào đất, vẻ mặt chấn kinh của hắn mới hoàn toàn biến mất.
Mặt úp sấp xuống đất, nội tâm hắn cực kỳ bi thương, lúc này đây, trong lòng hắn chỉ có một nỗi nghi hoặc.
Vì sao hắn lại không chết?
Bị thương, tâm cũng chết, hắn muốn cứ như thế vùi đầu vào đất cho chết ngạt luôn.
Sư huynh quả là tồn tại mà đời này hắn khó có thể với tới, cho dù chỉ muốn học tập một thoáng… Cũng không được.
Ngay thời điểm Viên Kình Thiên nhắm mắt chờ chết, bên tai đột nhiên vang lên từng tiếng kinh hô chấn động thiên địa.
- Sư huynh!
- Sư huynh! Ngươi không chết!
. . .
- Bản thiếu môn chủ trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận