Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 314: Yêu tộc thực vật (2)

Chương 314: Yêu tộc thực vật (2)Chương 314: Yêu tộc thực vật (2)
         - Dừng lại!
Còn chưa bay đi ra ngoài vạn dặm, một tiếng quát chói tai từ trong núi truyền đến, ngay sau đó, một Yêu Hoàng gấu đen chặn ở trước mặt Anh Vũ Yêu Vương.
- Đại nhân tộc Hám Thiên Cuồng Hùng, người có chuyện gì không?
Anh Vũ Yêu Vương tâm tình phức tạp, hôm nay sao mà xui quá, liên tiếp gặp được hai Yêu Hoàng Nguyên Thần, hơn nữa gặp Yêu Hoàng này còn là đến từ tám đại yêu tộc.
Yêu Hoàng có huyết mạch như vậy tùy tay diệt nó thì cũng chỉ có thể chết vô ích.
Yêu Hoàng tộc Hám Thiên Cuồng Hùng không nhìn Anh Vũ Yêu Vương mà đặt ánh mắt lên người Trần Trầm, trong ánh mắt tràn đầy tham lam.
- Ngươi là yêu tộc hệ thực vật?
Anh Vũ Yêu Vương nghe vậy run cầm cập.
Yêu tộc hệ thực vật rất hiếm hoi trong lãnh thổ yêu tộc, nguyên nhân quan trọng nhất là vì đa số yêu tộc hệ thực vật đều là thiên tài địa bảo thành tinh, rất nhiều đều bị yêu tộc khác lén bắt lấy ăn sống.
Đặc biệt là tám đại yêu tộc, ăn nhiều nhất, quan hệ giữa hai bên có thể nói là cực kỳ tệ.
- Mắc mớ gì tới ngươi! Xéo ngay!
Trần Trầm tâm tình cực kém, hắn là yêu tộc gì thì liên quan gì tới con gấu đen yêu tộc này? Không lẽ muốn ngăn lại hắn kiểm tra thân phận?
Hám Thiên Cuồng Hùng thấy thái độ của Trần Trầm rất kém, chẳng những không giận ngược lại vui vẻ, dứt khoát cầm đại đao chém xuống đầu Trần Trầm:
- Ngươi dám nói chuyện kiểu đó với ta? Thật là tìm cái chết, ngươi biết ta là ai không?
Hám Thiên Cuồng Hùng đang lo không tìm thấy viện cớ ra tay, ai kêu yêu tộc thực vật này tự tìm đường chết.
Trần Trầm thấy vậy không tránh không né, ngồi yên trên lưng Anh Vũ Yêu Vương.
Keng!
Giây sau, một tiếng giòn vang, đại đao và đầu của Trần Trầm va chạm vào nhau, ngang sức ngang tài, ai cũng không thể làm gì ai.
Ngược lại Anh Vũ Yêu Vương ở dưới thân bị chấn lảo đảo, nhiều cọng lông chim rơi xuống.
Hám Thiên Cuồng Hùng giật mình suýt rớt quai hàm.
Yêu tộc thực vật này chẳng lẽ là hồ đào thành tinh? Nếu không thì tại sao đầu cứng như thế?
Hồ đào . . .
Nghĩ đến đây, Hám Thiên Cuồng Hùng nuốt nước miếng.
Nghe đồn thiên tài địa bảo loại hột đào có thể tăng cấp độ thần thức, cực kỳ hiếm hoi.
Không ngờ hôm nay được gặp được một yêu.
Bùm!
Không đợi Hám Thiên Cuồng Hùng nghĩ tiếp, một bàn tay vàng chóe vỗ về phía nó.
Tốc độ siêu nhanh, Hám Thiên Cuồng Hùng căn bản không kịp phản ứng đã bị một bàn tay đập rớt xuống từ bầu trời.
Không lâu sau, Hám Thiên Cuồng Hùng bị Trần Trầm trói chặt trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Trở lại trên lưng Anh Vũ Yêu Vương, Trần Trầm lạnh lùng nói:
- Tiếp tục chạy đi.
Anh Vũ Yêu Vương sợ hết hồn, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, ánh mắt tràn đầy kính sợ nhìn Trần Trầm.
Hèn gì Chanh Yêu Hoàng này dám quang minh chính đại đi ra ngoài, thì ra thực lực kinh người như vậy.
E rằng lai lịch của Chanh Yêu Hoàng này . . . bất phàm.
Nửa ngày sau.
Anh Vũ Yêu Vương thật sự không kìm được, đau khổ khuyên nhủ:
- Đại nhân, người hãy đeo mặt nạ đi, người quá bắt mắt, ta không chịu nổi!
Trần Trầm cũng không biết nên nói cái gì.
Vốn tưởng bị Hám Thiên Cuồng Hùng chặn đường chỉ là trùng hợp, ai ngờ trong vòng nửa ngày gặp bốn, năm kẻ chặn đường, có trực tiếp ra tay, cũng có giả vờ thân thiện muốn đi chung đường.
Nhưng đều không ngoại lệ, đều bị hắn xử đẹp.
Trần Trầm thì không có gì, nhưng Anh Vũ Yêu Vương bị dư ba chấn thành chim trọc lông, chỉ có một chỗ dưới mông Trần Trầm là còn nguyên vẹn lông.
Anh Vũ Yêu Vương quay đầu, lộ ra mặt mũi bầm dập, hơi méo mó:
- Đại nhân, ta cầu người! Nếu không tại hạ sợ rằng chưa đến Thiên Hồ sơn mạch đã tắt thở.
Trần Trầm bỗng nhiên vỗ đùi, tức giận quát:
- Lãnh thổ yêu tộc này còn thiên lý không?!
Hắn là nhân tộc chạy vào lãnh thổ yêu tộc, khó khăn mới có khuôn mặt giống yêu tộc, kết quả Anh Vũ Yêu Vương bắt hắn giả làm nhân tộc, nói như vậy mới ít gây chú ý.
Vớ va vớ vẩn, quả thực không thể nói lý!
Lòng đầy căm phẫn, nhưng Trần Trầm vẫn đeo mặt nạ, đổi thành khuôn mặt tuấn tú hơi yêu dị, trông giống như yêu tộc cấp cao biến hóa ra.
Anh Vũ Yêu Vương thấy vậy rối rít cảm kích, thậm chí chảy xuống hai hàng lệ.
Nó là Yêu Vương tu vi Nguyên Anh nhưng chưa từng cảm giác bất lực như thế. Giữa Yêu Hoàng Nguyên Thần đánh nhau, đương sự ngồi trên lưng mạnh khỏe, còn quần chúng vô tội như nó thì không chống đỡ nổi.
Xem ra tu vi Nguyên Anh tốt nhất đừng bước vào lãnh thổ nhân tộc, thế giới bên ngoài quá đáng sợ.
. . .
Che khuôn mặt vàng tươi kia rồi thì chặng đường tiếp theo trở nên thuận lợi nhiều, cơ bản không có cường giả chặn đường nữa.
Trần Trầm nhìn chân trời xa, rơi vào trầm tư.
Hắn không ngờ yêu tộc thực vật khó lăn lộn trong lãnh thổ yêu tộc đến vậy. Nếu không nằm ngoài dự đoán của hắn, Thiên Tà đạo chủ kia chắc cũng là yêu tộc thực vật.
Không lẽ cũng bởi vì những việc này mà nàng gia nhập Thiên Tà? Từ đó làm loạn trong yêu tộc để trả thù?
Trần Trầm càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, trong đầu rất nhanh tự tưởng tượng một câu chuyện thảm kịch chủng tộc.
Hèn gì Thiên Tà đạo chủ có thái độ tốt như vậy với Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng, thậm chí tặng hai mảnh lá cây cho hai vật nhỏ.
Vốn là sinh cùng rễ, cần gì hại nhau?
. . .
Một ngày sau.
Anh Vũ Yêu Vương chỉ hướng sơn mạch kéo dài liên miên cách mấy chục dặm:
- Đại nhân, đó là tộc địa của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, Thiên Hồ sơn mạch.
Trần Trầm gật đầu.
Sơn mạch phương xa yêu khí cực đậm, ngọn núi cao nhất càng bị linh quang bao phủ, rõ ràng là bị hoàn toàn phong bế.
Thần thức ảnh chiếu, nhiều yêu tộc hoạt động xung quanh, trong đó có ba, bốn Yêu Hoàng.
Xem tình hình thì nơi này đúng là Thiên Hồ sơn mạch đánh dấu trên bản đồ.
Anh Vũ Yêu Vương rụt rè hỏi:
- Đại nhân, ta có thể đi rồi sao?
Trần Trầm dứt khoát lắc đầu, nói:
- Không thể, chờ ta làm xong việc, ngươi phải đưa ta về. Chim già biết đường, ta không rảnh từ từ tìm đường.
Không đợi Anh Vũ Yêu Vương kháng nghị, Trần Trầm đập xỉu nó ném vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Làm xong tất cả, Trần Trầm lặng lẽ đến gần Thiên Hồ sơn mạch.
Hiện giờ trong Thiên Hồ sơn mạch không có đại yêu Luyện Hư, mạnh nhất phỏng chừng là Nguyên Thần đỉnh, Trần Trầm không lo lắng an toàn của mình.
Nhưng chuyện cứu Hồ Tiên Nhi không phải lén đi vào rồi lén đưa ra là xong việc.
Trần Trầm còn phải suy xét chuyện vùng đất hai nước.
Cho nên, Hồ Tiên Nhi không thể đánh mất địa vị trong tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận