Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 88: Muốn Chơi Không Ta?

Chương 88: Muốn Chơi Không Ta?Chương 88: Muốn Chơi Không Ta?
         Nghe đến đó, không chỉ riêng Lâm Tiến, sắc mặt phần đông Thánh tử, Thánh nữ đều trầm xuống.
Vô Tâm tông đã mưu đồ chuyện này bao lâu rồi?
Lại có thể bồi dưỡng được một đám thiên kiêu tu luyện công pháp khắc chế tất cả các tông.
Mưu đồ nhiều năm như vậy… Có thể vì một buổi thương nghị của bọn họ mà sụp đổ sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng mỗi người đều phủ kín một tầng sương mờ.
Chỉ có Diệp Vô Sinh toàn thân khải giáp là không nhìn rõ biểu lộ, và Trần Trầm không tim không phổi, một bộ thản nhiên.
Trong đám người kia, hắn cũng cảm nhận được tồn tại công pháp khắc chế lôi pháp, thế nhưng người nọ không dám đối mặt hắn.
Chịu thôi, hắn ta chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực cách hắn một đoạn. Hơn nữa, lôi pháp không thuộc ngũ hành, không cách nào khắc chế tuyệt đối, cho nên nếu tên kia thật dám khiêu chiến…
Sợ là cũng bị hắn đấm phát chết luôn.
- Ai nha, Thiên Vân tông chỉ đứng thứ mười ba, không có tư cách để Vô Tâm tông bồi dưỡng ra một cái Trúc Cơ đỉnh phong khắc chế…
Trần Trầm cảm thấy buồn vô cơ, Thiên Vân tông của hắn vậy mà bị người ta xem thường.
Trái lại, lúc này U Lan Tâm bên cạnh đã nắm chặt nắm đấm, hai mắt phiếm hồng.
Bởi vì đối diện có một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tu luyện thổ hệ công pháp đang nhìn chằm chằm nàng, hắn ta còn không ngừng thè lưỡi ra liếm môi, bộ dạng muốn bao nhiêu khiêu khích liền có bấy nhiêu khiêu khích.
- Ai cũng có đối thủ cả, thật tốt! – Trần Trầm lẳng lặng ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Liếc nhìn Tề Bất Phàm, Lâm Tiến lên tiếng, ngữ khí âm hàn cực điểm:
- Đến lúc đó ngươi có thể thử xem.
Nói xong lời này, hắn cũng ngồi xuống.
Đám người thấy vậy nhao nhao ngồi xuống, vờ như không thấy đối phương.
Tề Bất Phàm dẫn người của mình sang một bên khác, không kiêng nể gì, thản nhiên uống rượu đàm tiếu.
Vì vậy, trong Tử Khí Các xuất hiện một màn quái dị.
Dùng đầu cầu thang làm đường ranh giới, bên trái trò chuyện vui vẻ, sung sướng đến cực điểm.
Bên phải trầm mặc ít nói, hào khí ngưng trọng.

Trở lại Di Nhiên cư, Trần Trầm đem mấy thứ loạn thất bát tao mình nhặt được trên đường bỏ vào nhẫn trữ vật.
Hắn còn nhớ lúc trước, hệ thống có một thành tựu, truy tung được 100 kiện vật phẩm sẽ nhận được một lần cơ hội truy tung trong phạm vi vạn mét.
Cho nên hiện tại, hễ có dịp là hắn sẽ dùng hệ thống, vạn nhất truy tung 1000 lần sẽ được tăng một lần truy tung đặc biệt cũng không chừng?
Nói thật, không có cơ hội truy tung ở phạm vi lớn, hắn cảm thấy không cam tâm.
Trong Di Nhiên cư, đám cô nương đang tiếp khách, thái độ vô cùng nhiệt tình.
Từ khi hắn đến đây, sinh ý của Di Nhiên cư ngày càng tốt hơn, ngay cả Cửu Nương cũng khó có khi lộ ra tươi cười.
Mà Trương Kỵ thì đang núp trong góc tường xem sách, cười đến thập phần vui vẻ.
- Xem cái gì đó? Cho đại ca xem thử! – Trần Trầm tò mò bước tới.
Liền thấy trong sách viết một đoạn cố sự, cái gì mà một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết bỗng một ngày nhận ra hai người là huynh muội thân sinh.
Mà nhân vật chính của câu chuyện này là…
Cố Khuynh Thành cùng Tề Bất Phàm!
- Cmn! Cái quỷ gì?
Trần Trầm đoạt lấy sách trong tay Trương Kỵ, cẩn thận xem. Hắn kinh ngạc cũng không phải câu chuyện có bao nhiêu cảm động hay có bao nhiêu máu chó. Mà là vì danh tự nam chính rõ ràng là bị xóa, sửa lại.
Mà trước khi xóa, mấy chữ kia… Hình như là tên của hắn!
- Đậu xanh rau má, xóa sửa có thể có tâm một chút không hả? Hai chữ Trần Trầm chỉ che được một nửa, đây là có ý gì?
Nghe vậy, Trương Kỵ cười nói:
- Đại ca, ta sẽ coi ngươi là nhân vật chính để xem, rất thú vị nha!
- Mua quyển sách nát này ở đâu? – Trần Trầm bình tĩnh hỏi.
- Mấy cô nương ở đây đều có.
Nghe Trương Kỵ đáp, Trần Trầm tùy tiện hỏi mượn một quyển, phát hiện giống hệt với cái của Trương Kỵ, nhân vật chính từ Trần Trầm bị sửa thành Tề Bất Phàm, hơn nữa còn sửa không hết, người sáng suốt nhìn vào liền biết vốn dĩ nam chính là Trần Trầm.
- Cái này là đang cọ nhiệt độ của ta? Định chơi không ta? – Trần Trầm lộ vẻ kinh ngạc.
Cửu Nương bên cạnh thấy vậy có chút xấu hổ nói:
- Sách này là do Phi Hồng thư viện phát hành, các cô nương trong Quốc đô đều thích xem sách chỗ bọn họ… Gần đây lưu hành nhất chính là quyển này.
- Cái này do ai viết? – Trần Trầm hỏi.
- Không biết, bất quá… Cố Khuynh Thành đã là nữ nhân vật chính trong bảy, tám quyến sách gì rồi. Mỗi một quyển, nam chính dều là nhân vật danh tiếng đương thời.
Nghe Cửu Nương nói, Trần Trầm sao không đoán được do ai giở trò.
Không ngờ Cố Khuynh Thành còn là một đại lão marketing, khó trách có thể yên ổn ngồi ở vị trí hoa khôi đệ nhất Quốc đô.
- Cố Khuynh Thành… Người này vô cùng lợi hại, nếu như ta có một nửa lợi hại như nàng, Di Nhiên cư hiện tại đã không thành như vậy.
Nhắc đến Cố Khuynh Thành, trong mắt Cửu Nương thậm chí có mấy phần sùng bái.
Không có biện pháp, Hoa Nguyệt lâu cùng Di Nhiên cư chênh lệch quá xa, muốn ghen ghét cũng không đến phiên nàng ghen ghét, nên chỉ có thể sùng bái.
Nnàng vừa dứt lời, bên ngoài Di Nhiên cư vang lên một hồi huyên náo.
- Mau nhìn! Đó là Cố Khuynh Thành!
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên đường cái, một đôi nam nữ chậm rãi đi qua.
Nam một thân bạch y, phe phẩy quạt giấy, tiêu sái tự nhiên, đúng là Tề Bất Phàm mà trước đó Trần Trầm đã gặp ở Tử Khí Các.
Chỉ có điều so với bộ dạng điên loạn lúc trước, hiện tại thần sắc hắn cực kỳ ôn hòa, phong độ phiêu nhiên.
Về phần nữ nhân, đương nhiên chính là Cố Khuynh Thành. Nàng mỉm cười nhu hòa, mỗi bước đi đều lộ ra tư thái tuyệt thế mỹ nhân.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện, tựa như tình nhân.
- Không ngờ lại đi ngang Di Nhiên cư. – Cố Khuynh Thành lẩm bẩm nói, vẻ mặt phiền muộn.
- Sao nào? Cái chỗ nhỏ bé này thì có gì đặc biệt?
- Đó là đương nhiên. Nơi này chính là chỗ Thiên Vân tông Thánh tử ở. Hắn là vị Thánh tử đầu tiên nguyện ý ở lại kỹ viện, đối với hắn, Khuynh Thành vẫn luôn thập phần sùng bái.
Nghe được mấy lời của Cố Khuynh Thành… Trong mắt Tề Bất Phàm lóe lên tia đố kị, thản nhiên nói:
- Thiên Vân tông Thánh tử kia so với ta thì thế nào?
- Đương nhiên là kém Thánh tử ngài rồi, Thánh tử tuổi còn trẻ đã đứng hàng thứ ba thiên kiêu, hơn nữa, luận phong độ, Thánh tử cũng hơn xa vị Thiên Vân tông Thánh tử kia.
Nghe xong, đố kị trong mắt Tề Bất Phàm biến mất, chuyển thành hưng phấn.
Bất quá, chỉ là thoáng qua.
- Kỳ thật, ngay cả Thanh Long môn Lâm Tiến cũng chưa hẳn là đối thủ của ta, có lẽ ngươi cảm thấy ta nói khoác, nhưng hai ngày nữa ngươi sẽ biết lời này là thật hay giả.
- Khuynh Thành đương nhiên tin, Thánh tử không phải loại người thích nói khoác.

Trần Trầm đứng trong Di Nhiên cư nghe được nhất thanh nhị sở, Cố Khuynh Thành chắc chắn là cố ý đi ngang Di Nhiên cư đấy.
Không phải là vì chọn hắn hay Tề Bất Phàm, mà đơn thuần là muốn chạy đến trêu chọc hắn.
Không phải ngày đó chỉ uổng phí nói mấy lời hay ho thôi sao? Lại còn chạy đến chọc giận hắn?
Trong thiên hạ còn có loại người hẹp hòi vậy à?
Hơn nữa, nữ nhân này không chỉ muốn chọc ghẹo hắn, mà còn muốn dùng thoại bản cọ nhiệt độ của hắn… Chơi không hắn một trận!
Chậc chậc chậc.
Bản thân đã khi nào chịu thiệt thòi như vậy?
Cửu Nương bên cạnh thấy sắc mặt Trần Trầm âm trầm, vội bước đến an ủi an ủi. Là một người có tu vi, đương nhiên nàng cũng nghe được lời của hai người kia.
- Thánh tử, Cố Khuynh Thành bụng dạ hẹp hòi có tiếng, ngươi chớ để nàng chọc giận, cũng chỉ là một cái tiểu nữ tử mà thôi.
Nói đến đây, Cửu Nương đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Kỳ thật, Cửu Nương thấy luận về phong độ, Tề Bất Phàm kia so ra kém Thánh tử ngài đấy. Hơn nữa Thánh tử là người rất thú vị, có cảm giác… không giống với những Thánh tử khác.
- Thật tinh mắt! – Trần Trầm nhàn nhạt nói, chợt, hắn chuyển chủ đề.
- Cửu Nương, ngươi có muốn chấn hưng Di Nhiên cư không? Ta có thể giúp ngươi một tay?
- Hả? Thánh tử còn hiểu kinh doanh? – An Cửu Nương thập phần khiếp sợ.
Trần Trầm nhìn bóng lưng Cố Khuynh Thành xa xa, nhếch môi cười.
- Ta có gì không biết? Thủ đoạn của Cố Khuynh Thành bất quá chỉ là tiểu đạo trong mắt ta mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận