Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 160: Quấy Rầy! Cáo Từ!

Chương 160: Quấy Rầy! Cáo Từ!Chương 160: Quấy Rầy! Cáo Từ!
         Không biết qua bao lâu, tiếng kèn hùng hồn lại lần nữa vang lên, khiến kim giáp tướng lãnh bừng tỉnh.
Nghe được tiếng kèn quen thuộc, kim giáp tướng lãnh khóc không ra nước mắt.
Nhân sinh khốn khó đã hoàn toàn vượt quá trí tưởng tượng của hắn, thật sự sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó mà…
Bên ngoài vang lên âm thanh tập kết của chúng tướng sĩ, kim giáp tướng lãnh hít sâu một hơi, thần sắc trở nên nghiêm nghị, gian nan bước xuống giường.
Đã là mệnh, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.
Biên quân Đại Hạ nào có đạo lý e sợ đối chiến! Quá lắm thì chết trận thôi!
- Người đâu, mau mang ta ra tiền tuyến!
Nghe lệnh, hai gã quân sĩ vội chạy vào, nhìn thấy bộ dạng tướng quân nhà mình, một trong hai người khó xử nói:
- Đám tu sĩ Đại Tấn nói tướng quân ngài trọng thương chưa lành, tốt nhất không nên tham chiến, hết thảy cứ giao cho bọn họ là được.
Kim giáp tướng lãnh nghe vậy, một cổ lửa giận trực tiếp xông lên đầu.
Hắn vốn cũng không muốn tham chiến đâu, nhưng đám tu sĩ Đại Tấn kia có chỗ nào đáng tin chứ hả? Giao cho bọn họ? Trừ phi heo mẹ leo cây!
Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng nghiên lợi nói:
- Mang ta ra trận! Hôm nay ta muốn để mấy tên tu sĩ Đại Tấn kia nhìn xem cái gì mới chân chính là khí khái biên quân!
Hai tên quân sĩ nghe vậy lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ đành mang kiệu ra, khiêng tướng quân đi đến trước thành thứ mười sáu, đồng thời bày trận.
Đến trước trận, kim giáp tướng lãnh lấy ra bổn mạng chi bảo của mình, là một thành trường thương, dùng thương chống xuống đất, thần sắc nghiêm nghị.
Hiện tại, hắn cũng chỉ còn thanh trường thương này cùng với kim giáp mặc trên người mà thôi.
...
Thiên Mạc đại trận lần nữa xuất hiện.
Chúng tu sĩ Đại Tấn tập kết trên tường thành, nhìn bóng lưng bất khuất kiên nghị của kim giáp tướng lãnh bên dưới, không lộ cảm xúc.
Lúc này, Trần Trầm cũng xuất hiện trên tường thành, mắt nhìn về phía xa xăm.
Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, lộ ra vài phần u oán.
Lúc này đây, bọn họ đã xác định được mình bị Thiên Vân Tông thánh tử lừa.
Cái gì mà thành thứ mười lăm, thứ mười bảy gặp hơn mười lăm vị Nguyên Anh, tất cả đều là dối trá.
Bất quá, hiện tại kết cục đã định, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận, cùng lắm thì thầm mắng tên Thiên Vân Tông Thánh tử xảo quyệt kia vài câu.
Không bao lâu sau.
Âm thanh chấn động vô cùng quen thuộc lại lần nữa vang lên.
Cùng lúc đó, xa xa có mấy trăm đạo lưu quang đánh úp lại.
Trần Trầm nhìn mấy trăm đạo lưu quang kia, diện vô biểu tình, đợi đến khi chúng đến gần, đồng tử của hắn đột nhiên co lại.
Vãi! Mười bảy tên Nguyên Anh yêu tộc!
Tên đầu lĩnh Nguyên Anh trung kỳ lần trước vậy mà giờ lại là tiểu đệ.
Ngoài ra còn có gần trăm tên Kết Đan yêu tu.
- Đây là muốn diệt sạch thành thứ mười sáu chúng ta à?! - Trần Trầm không biết nên nói gì.
Những tu sĩ khác cũng chấn kinh đến á khẩu.
Vậy mà thực sự có hơn mười lăm tên Nguyên Anh đến công thành.
Đây chẳng phải nói… Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm đã dự đoán đúng?
Chẳng lẽ trước kia bọn đã hiểu lầm Thiên Vân Tông Thánh tử?
Nghĩ đến đây, đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía thân ảnh cao ngạo đứng trên tường thành kia.
Chẳng biết sao, hiện tại bọn họ có cảm giác thân ảnh kia vô cùng cao lớn, đến nỗi có chút không dám nhìn thẳng.
Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Trần Trầm không quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Trên chiến trường, nếu như ngay cả đồng bào Đại Tấn còn không thể tin, thử hỏi còn ai đáng tín nhiệm?
Lời này vừa ra, hai tên Kim Đan làm nhiệm vụ thám thính lúc trước thiếu chút nữa khóc lên, trong mắt tràn đầy ủy khuất, cứ như hai ngày trước bọn họ không hề nói láo vậy.
Thấy thế, đám tu sĩ Đại Tấn vô cùng xấu hổ, chủ động bước đến gần, nói:
- Huynh đệ, là chúng ta nghĩ oan cho ngươi, chúng ta không nên dễ dàng tin mấy lời ma quỷ của đám người thành mười sáu cùng thành mười bảy.
- Không sao, chúng ta chỉ là chân chạy mà thôi, hiểu lầm một chút có là gì, nói rõ ra là được, thế nhưng Thánh tử… Hai ngày này Thánh tử chịu đủ ánh mắt nghi vấn, tại hạ thật sự cảm thấy không đáng cho hắn!
Đám tu sĩ bán thân Đại Tấn nghe thế càng thêm xấu hổ, muốn nói lại không biết nói gì, chỉ có thể đem áy náy chuyển thành lực lượng chiến đấu, nhìn về phía mấy trăm đạo lưu quang xa xa.
Bất quá, giờ khắc này bọn họ đều cảm thấy mình nợ Trần Trầm một lời xin lỗi.
Nếu không phải Trần Trầm nhìn xa trông rộng, hôm nay chỉ sợ bọn họ phải táng thân tại đây.
Suốt mấy ngày bị mọi người nghi ngờ, Trần Trầm lại không hề giải thích một câu, càng không lên tiếng phàn nàn, chỉ một mình yên lặng gánh lấy tất cả, hôm nay hiểu lầm được hóa giải, hắn cũng không chế nhạo mọi người…
Phẩm hạnh tốt như thế… Tấm lòng bao la như thế…
Không hổ là thiên kiêu đương thời.
Mắt thấy mấy trăm đạo lưu quang ngày càng đến gần, Trần Trầm lạnh nhạt ra lệnh:
- Khởi trận.
Vừa dứt lời, trước tường thành, bình chướng linh lực siêu dày liên tục sáng lên, không chỉ che chắn trăm dặm phòng tuyến, mà ngay cả bầu trời cùng mặt đất cũng bị hoàn toàn phong tỏa.
Dưới ánh sáng của mười tòa Nguyên Cương trận, Thiên Mạc đại trận thoạt nhìn có vẻ ảm đạm không ít.
...
Nhìn đại trận trước thành thứ mười sáu, thần sắc Yêu tu Nguyên Anh hậu kỳ cầm đầu lạnh như băng, thanh âm khàn khàn nói:
- Hổ Uy! Cái này là phòng ngự bạc nhược mà ngươi nói?
Hổ Uy chính là thủ lĩnh Yêu tộc tiến công thành thứ mười sáu lần trước, nhìn thấy màn sáng còn dày hơn so với tường thành kia, hắn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói:
- Đại ca, lần trước ta đến không phải như thế…
- Mẹ nó chứ, vất vả lắm mới đột phá được phòng tuyến của Hạo Nhiên Kiếm Tông, giờ ngươi bảo chúng ta tiến công cái tường đồng vách sắt này hả? Hổ Uy, ta thấy xương ngươi cũng cứng lắm đấy!
Nghe mấy tên Nguyên Anh yêu tu khác giận giữ mắng, Hổ Uy thập phần hổ thẹn.
Lần này bọn họ tập kích không ít lực lượng, không nói đến Kim Đan cùng Trúc Cơ, chỉ riêng Nguyên Anh đã có 17 tên, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, không có tên nào là yếu kém cả.
Thế nhưng hắn cũng không nói dối, lần trước phòng ngự ở đây thật sự rất yếu…
Thời điểm lũ yêu còn đang chần chừ không biết có nên tiến không hay công, đàn yêu thú phía dưới đã điên cuồng vọt vào Hùng Hồn trận.
Mắt thấy đám yêu thú sắp đánh vào trận pháp, tên tường thành, một thiếu niên phong thần tuấn lãng đột nhiên vung tay lên, 50 khẩu linh pháo vừa thô lại vừa cứng chỉnh tề xếp trên tường thành.
Rầm rầm rầm!
Ba tiếng pháo nổ! Kinh thiên động địa!
Nhìn xuống, đàn yêu thú đã biến mất vô tung, trước trận pháp chỉ còn lại một cái hố to khổng lộ sâu mấy chục mét, bán kính có hơn trăm mét.
Thấy một màn như vậy, khóe mắt Yêu tu cầm đầu run rẩy không thôi, chữ “Vương” trên trán đã xoắn thành chữ “Thổ”, giờ phút này hắn có loại xúc động muốn chụp chết Hổ Uy.
Thấy 50 khẩu linh pháp nhắm về phía mình, Yêu tu cầm đầu không chút do dự, lập tức xoay người bỏ chạy.
- Quấy rầy! Cáo từ!
Bất quá chỉ trong chốc lát, mấy trăm đạo lưu quang đã biến mất vô tung.
...
Mà lúc này, dưới trường thành, kim giáp tướng lãnh còn chưa lấy lại tinh thần.
Nhìn trận pháp khủng bố cùng hố to kinh thiên gần trong gang tấc, hắn cứ ngỡ là mình đang nằm mơ.
Móa nó, đây thật sự là thành thứ mười sáu lúc trước sao?
Hay là hắn đang bị ảo giác?!
Phanh!
Thời điểm hắn còn đang kinh nghi bất định, một đầu Hổ yêu từ trên trời rớt xuống, rơi phía ngoài trận pháp khoảng năm mét, rõ ràng là vừa bị bắn cho một phát, nên mới rơi xuống đấy.
Nhìn Hổ yêu vẫn còn chưa hết hoảng sợ, kim giáp tướng lãnh mới giật mình hoàn hồn.
Con mẹ nó! Thành thứ mười sáu không còn là thành thứ mười sáu nữa rồi!
Nếu như không phải hắn nhìn lầm, mười bảy tên Nguyên Anh là bị dọa bỏ chạy?!
Toàn bộ trường thành kéo dài vô định, có hơn trăm thành trì, thế nhưng còn chỗ nào an toàn hơn chỗ này?
Kim giáp tướng lãnh mừng rỡ không thôi, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Bất quá, tưới cười thoáng cái cứng lại, hắn dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay móc một khối thông tin lệnh bài từ trong ngực ra!
- Dương Khai! Dương Khai! Sự tình xử lý thế nào rồi?
Một lát sau, thông tin lệnh bài phản hồi.
- Đại nhân xin yên tâm! Của cải của ngài, ta đã an toàn giao qua rồi! Trong vài ngày nữa điều lệnh sẽ xuống tới! Chúng ta không cần phải nơm nớp lo sợ ở thành thứ mười sáu nữa rồi!
Nghe vậy, thông tin lệnh bài trong tay kim giáp tướng lãnh cạch một tiếng, rơi xuống mặt đất. Khóe mắt hắn ngấn lệ.
- Ta….
Không biết mắng câu gì, kim giáp tướng lãnh ném trường thương trong tay, nằm vật ra đất.
Nhìn bầu trời bao la, hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Từ khi đi đến thành thứ mười sáu, rốt cuộc hắn đã làm được gì?
Sao lại táng gia bại sản thế này? Táng gia bại sản thì thôi đi, vấn đề là táng gia bại sản để đổi được gì?
Nhân sinh… Vì sao cứ mãi gian nan như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận