Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 116: Sư Đồ Tương Kiến

Chương 116: Sư Đồ Tương KiếnChương 116: Sư Đồ Tương Kiến
         Rời khỏi chỗ Chu Nhân Long, Trần Trầm thầm thở dài.
Đi khu trục sư phụ Tiêu Vô Ưu cũng là một lần khảo nghiệm của Chu Nhân Long.
Nếu như mình có liên quan đến Vô Tâm Tông, lúc này nhất định sẽ kiếm chuyện quấy rồi, ngăn cản Thiên Vân Tông quay về Đại Tấn, vậy mới phù hợp với lợi ích của Vô Tâm Tông.
Thế nhưng Chu Nhân Long có thế nào cũng không ngờ tên đệ tử mà người của hắn nhặt về từ vương thành lại không có một xu quan hệ với Vô Tâm Tông, trái lại, là người của Thiên Vân Tông.
Ở một góc độ nào đó, có lợi ích nhất trí cùng Ma môn.
- Trương Thần, môn chủ tuy không tín nhiệm ngươi, nhưng cũng không nhỏ nhen đến mức phái hai gã Nguyên Anh cường giả theo giám sát ngươi. Nói cho ngươi biết, ta cùng Chu Sơn hiện là hai Nguyên Anh duy nhất của đệ nhất phân bộ, môn chủ phái chúng ta theo bên cạnh ngươi, phần lớn là vì lo lắng cho an nguy của ngươi.
Thấy thần sắc Trần Trầm có phần nặng nề, Chu Phong sâu kín nói.
Trần Trầm hơi khựng lại một chút, khẽ nói:
- Luyện Thể Nhất Mạch có đại địch gì à? Bằng không sao phải như vậy?
- Đúng là có đại địch, cho nên ngươi ra ngoài phải cẩn thận một chút. – Chu Sơn bên cạnh chen miệng nói.
Trần Trầm trầm mặc, quả nhiên là lên nhầm thuyền giặc.

Đến lãnh địa đệ nhị phân bộ Ma môn, đoàn người Trần Trầm được tiếp đãi vô cùng nhiệt tình.
Hiện tại, công việc của môn chủ đều do Ám Ảnh cùng Ám Trần, hai vị trưởng lão Kim Đan đỉnh phong, đảm nhiệm.
Với thực lực của hai người họ, hiển nhiên không làm gì được một Nguyên Anh trung kỳ như Tiêu Vô Ưu, cho nên cả hai thập phần ưu sầu.
Ngược lại, Viên Kình Thiên chẳng lo gì cả, thấy đám người Trần Trầm quay đi, hắn lại quay vào tường vẽ vòng tròn, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Trần Trầm vụng trộm nghe thấy có tên mình, khóe mắt co giật liên hồi, nhìn sang hai vị trưởng lão Ám Ảnh cùng Ám Trần, hỏi thẳng:
- Tiêu Vô Ưu đang ở đâu?
Nghe vậy, Ám Trần lấy ra một tấm bản đồ, đặt trước mặt Trần Trầm.
- Ám Châu, lãnh địa của Ám Bộ, có tổng cộng 16 tòa thành, hiện tại hắn đã xuất hiện tại 15 tòa thành, mỗi một thành đều giết mấy tên đệ tử Ma môn cho hả giận.
- Nói thật, thiếu môn chủ biến thành như vậy đều do tên Trần Trầm kia ban tặng, Trần Trầm vẫn lạc, chúng ta đương nhiên vui mừng, thế nhưng hắn chết chưa hẳn liên quan đến Ám Bộ ta.
- Tiêu Vô Ưu chạy đến Ám Bộ phát tiết oán khí, rõ ràng là khi dễ Ám Bộ ta không người, nếu như lão môn chủ vẫn còn…
Nói đến đây, Ám Trần trưởng lão thương tâm, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Ma môn đệ nhị phân bộ chưa từng chịu uất ức như vậy?
Một trận chiến tại vương thành, Vô Tâm Tông đương nhiên không dễ chịu, nhưng đệ nhị phân bộ bọn họ cũng tổn thất thảm trọng.
Nghe nói thế, ánh mắt Trần Trầm rét lạnh, nặng nề vỗ vỗ vai Ám Trần, nghiêm túc nói:
- Yên tâm, Ta sẽ không để bất kỳ một người nào vì Ma môn hi sinh phải chịu thất vọng đau khổ. Tiêu Vô Ưu nếu như không thối lui, vậy hắn cũng đừng nghĩ trở về nữa.
Nghe vậy, Ám Trần quỳ một gối xuống, thanh âm nghẹn ngào.
- Đa tạ thiếu môn chủ!
Bị xưng hô như vậy, Trần Trầm có hơi xấu hổ.
Hắn mà thiếu môn chủ gì chứ, Luyện Thể Nhất Mạch chỉ có mình hắn, tự làm thiếu môn chủ tự vui sao?
- Việc này không nên chậm trễ, ta mang theo hai vị tiến bối Chu Sơn cùng Chu Phong đến tòa thành cuối cùng.
Trần Trầm đứng dậy nói, một bộ lôi lệ phong hành (1).
(1) Nói là làm ngay.
- Thiếu môn chủ, làm phiền! – Ám Ảnh, Ám Trần đồng thời khom mình hành lễ.
Trần Trầm thấy vậy không nói tiếng nào, quay người rời đi, để lại một bóng lưng lãnh khốc.

- Hệ thống, Thiên Vân Tông có ở đây không?
Bay đến trên không Hắc Vân Thành, một thành của Ám Châu, Trần Trầm không ngừng hỏi hệ thống.
Một cường giả Nguyên Anh trung kỳ muốn ẩn mình, cho dù là Chu Phong, Chu Sơn cũng rất khó tìm được.
Nhưng Trần Trầm lại khác, hắn có hệ thống trên người, chỉ cần phi hành phía trên Hắc Vân Thành, đồng thời liên tục hỏi hệ thống, chỉ sợ Tiêu Vô Ưu không ở Hắc Vân Thành, nếu có, chắc chắn hắn sẽ tìm được.
Tìm trọn vẹn một canh giờ, rốt cuộc hệ thống cũng cho ra đáp án khác biệt.
“Bên trái, phía dưới hai mươi tám mét.”
Nghe được đáp án này, Trần Trầm lập tức dừng lại.
Bên trái, phía dưới chính là một cái tửu quán, không quá cao cấp, nhưng khách nhân bên trong lại không ích, giữa đám người có một nam nhân trung niên toàn thân bạch y, thân hình đơn bạch, ngồi một mình một bàn, yên lặng uống rượu, không có mảy may linh khí chấn động.
Thoạt nhìn chẳng khác gì phàm nhân.
- Sư phụ, quả nhiên ở trong thành! – Trần Trầm thầm cảm động.
Ám Ảnh, Ám Trần không rõ dụng ý của Tiêu Vô Ưu, nhưng người làm đệ tử như hắn sao có thể không biết?
Tiêu Vô Ưu trên danh nghĩa là đi phát tiết, nhưng thực tế, hẳn là sư phụ đoán được hắn thân hãm Ma môn, cho nên mới lần lượt tìm kiếm khắp Ám Châu.
Tuyên bố với bên ngoài rằng hắn vẫn lạc cũng là vì bảo vệ hắn.
Bằng không, nếu nói hắn mất tích, Ma môn đột nhiên lại có thêm một cái thiên kiêu, với tâm trí của Chu Nhân Long đương nhiên sẽ hoài khi hắn có liên quan đến Thiên Vân Tông Thánh tử đã mất tích.
Chỉ cần điều tra một chút liền có thể tra ra vô vàn sơ hở, đến lúc đó, e là hắn phải… lạnh!
- Sư phụ dụng tâm lương khổ…
Nhìn xem bóng lưng cô đơn kia, Trần Trầm trăm mối ngổn ngang, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Vị sư phụ tiện nghi này tuy không dạy hắn được bao nhiêu, nhưng lại đối xử với hắn vô cùng tốt, thời điểm nguy cấp như vậy mà sư phụ còn phân tâm đi tìm hắn.
Cảm giác của Tiêu Vô Ưu thập phần nhạy cảm, đột nhiên, hắn giật mình một cái, sau đó lập tức quay đầu nhìn, liền thấy Trần Trầm đeo mặt nạ dữ tợn lơ lửng trên không.
Sư đồ mặt đối mặt, cả hai đều không nói lời nào.
Diện mạo sẽ thay đổi, vóc người cũng có thể thay đổi, nhưng ánh mắt thì không.
Trong mắt Tiêu Vô Ưu lóe lên kinh ngạc cùng mừng rỡ, bất quá, những cảm xúc này nhanh chóng bị hắn che giấu, chuyển thành rét lạnh.
- Người Ma môn! Đáng chết!
Một tiếng quát chói tay, một thanh khoát kiếm vấn vít lôi đình bay vọt về phía Trần Trầm.
Con đường huyên náo nháy mắt đại loạn, dân chúng bỏ chạy tứ tán.
Oanh!
Một tiếng bạo nổ!
Chu Phong cùng Chu Sơn không biết từ đâu xuất hiện, chặn lại lôi đình chi kiếm kia.
- Tiêu Vô Ưu, ra tay với một hậu bối, uổng cho người là nhất tông chi chủ.
Chu Phong lạnh giọng quát.
Trần Trầm nhanh chóng lui về sau, sau đó lạnh lùng nói:
- Tiêu tông chủ, nội thành đa phần là phàm nhân, có dám ra khỏi thành đối chiến?
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu cười lên ha hả:
- Hai gã Nguyên Anh trung kỳ, lại còn muốn ta ra thành đại chiến, tiểu tử, mệt cho ngươi nghĩ ra được!
Trần Trầm nín thinh.
Nhân sinh như trò đùa, toàn bộ nhờ vào diễn kỹ (2), đừng nhìn Tiêu Vô Ưu ngày thường ngốc ngốc, đến thời khắc mấu chốt, hắn diễn rất tốt.
(2) Kỹ thuật biểu diễn.
Trong lúc nói chuyện, lôi đình chi kiếm của Tiêu Vô Ưu đã bay thẳng về phía Chu Phong, Chu Sơn, quét ngang mà đi.
Do đang ở trong thành, Chu Phong, Chu Sơn sợ ném chuột vỡ bình, cho nên không dàm dùng toàn lực, đành phải cẩn thận ứng phó.
Tiêu Vô Ưu cũng không có ý chèn ép, ba người cứ thế đánh một trận qua loa.
Trần Trầm ở đằng xa quan khán trận chiến, cao giọng nói:
- Tiêu tông chủ, hiện tại Đại Tấn phân loạn, Thiên Vân Tông nguy trong sớm tối, cớ gì không quay về trủ chì đại cục!
- Ái đồ đã chết, nộ khí khó bình! – Tiêu Vô Ưu cả giận nói.
- Người chết không thể sống lại, Thiên Vân Tông truyền thừa đã lâu, Tiêu tông chủ nhẫn tâm để Thiên Vân Tông cứ thế bị hủy diệt sao? Huống chi thiếu môn chủ đệ nhị phân bộ Ma môn ta, Viên Kình Thiên, cũng bị Trần Trầm đệ tử ngươi đánh sụp thức hải, nếu muốn tính sổ, Ma môn ta mới là người nên tìm Thiên Vân Tông ngươi tính sổ!
Lời này vừa ra, bên kia, Tiêu Vô Ưu không nói gì thêm.
Thấy vậy, Trần Trầm tiếp tục nói:
- Tiêu tông chủ nếu như nhất quyết quấy rối Ma môn, vậy thì đừng trách cường giả Ma môn ta trực tiếp chạy đến Thiên Vân Tông! Ta nghĩ lúc đó chắc Vô Tâm Tông sẽ thích ý lắm?
Động tác của Tiêu Vô Ưu thoáng trì trệ.
Trần Trầm rèn sắt khi còn nóng:
- Nếu Tiêu tông chủ chịu trở về, Ma môn ta nguyện ý xuất lực, kiềm chết Vô Tâm Tông, vì Thiên Vân Tông, Bạch Hổ Tông, Chu Tước Môn tranh thủ thời gian!
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu đột nhiên nổi giận, quát:
- Ngươi muốn Thiên Vân Tông ta hợp tác cùng Ma môn các ngươi?
- Nói cho ngươi biết, Thiên Vân Tông dù có bị tiêu diệt cũng sẽ không mảy may quan hệ với Ma môn.
Nghe vậy, Trần Trầm nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Cái gì mà hợp tác? Ma môn ta sao lại hợp tác cùng các ngươi, chỉ có điều gần đây chúng ta muốn tấn công Vô Tâm Tông. Tiêu tông chủ, ngươi có làm gì cũng chẳng liên quan đến Ma môn ta.
- Ai nha, không cẩn thận để lộ tình báo trọng yếu, Tiêu tông chủ, ngươi coi như chưa nghe gì hết nhé!
- Hừ!
Tiêu Vô Ưu “hừ” lạnh một tiếng, ngự kiếm bay đi, không bao lâu sau đã biến mất ở phương xa.
Thấy vậy, Chu Phong cùng Chu Sơn đều lui trở về, kinh ngạc nhìn Trần Trầm.
- Thiếu môn chủ, không ngờ tư chất luyện thể của ngươi tốt, mà ngôn từ cũng sắc bén không kém.
Nghe vậy, Trần Trầm định ngưu bức một phen, thế nhưng nhớ đến thân phận của mình, ánh mắt hắn lập tức trở nên rét lạnh:
- Ngôn từ bất quá chỉ là trò vặt thôi, hai vị tiền bối chớ để trong lòng. Tuy nhiên, kiềm chế Vô Tâm Tông là chuyện cấp thiết mà chúng ta cần làm, kính xin hai vị tiền bối theo ta đến Đại Tấn một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận