Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 330: Bản thể của Thiên Tà đạo chủ

Chương 330: Bản thể của Thiên Tà đạo chủChương 330: Bản thể của Thiên Tà đạo chủ
         - Tốc độ chậm một chút.
Mắt thấy sắp tới đích đến, Trần Trầm đột nhiên đè xuống Anh Vũ Yêu Vương, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc.
- Sao vậy đại nhân?
Trần Trầm lạnh lùng nói:
- Xung quanh có quá nhiều cường giả.
Trong phạm vi thần thức của hắn đã cảm ứng được bốn, năm Yêu Hoàng tồn tại.
Rất hiển nhiên, có một ít yêu tộc nhận được tin tức chính xác hơn hắn nhiều, sở dĩ mới tìm được bên này.
- Được . . . được.
Anh Vũ Yêu Vương run cầm cập, tốc độ thoáng chốc chậm lại, trông bộ dạng như vô tình đi ngang qua.
Nửa khắc đồng hồ sau, Trần Trầm đến địa điểm mà hệ thống chỉ định.
Nơi đây là một mảnh rừng rậm, thần thức quét hình, trừ mấy Yêu Hoàng sưu tầm khắp nơi ra không có bất cứ sinh mệnh di động nào.
Nhưng Trần Trầm vẫn nhìn thấy ngay mục tiêu mình muốn tìm.
Đó là một đóa hoa chỉ một màu đỏ thắm xen lẫn đường viền màu vàng kỳ dị, ẩn giấu trong cây cối rậm rạp, chỉ có một phần năm đóa hoa lộ ra ngoài lá cây.
Tu sĩ hoặc yêu tộc bình thường trông thấy đóa hoa này sẽ cho rằng đây là thiên tài địa bảo bình thường.
Nhưng Trần Trầm thì biết hoa này là Thiên Tà đạo chủ.
Trần Trầm thầm thở dài, rời khỏi Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, lặng yên không một tiếng động đi tới lùm cây đó, đẩy ra cỏ dại xung quanh.
Đóa hoa màu đỏ viền vàng không có bất cứ phản ứng, giống như thực vật tầm thường.
Nhưng Trần Trầm nhìn thấy bóng dáng Thiên Tà đạo chủ trên hoa, đã ra nông nỗi này mà vẫn thẳng tắp hướng lên trên, tràn ngập ý cương cường bất khuất.
Ngoài ra, trên một mảnh lá cây còn loáng thoáng có dấu vết của Phá Ách Ấn.
- Chậc chậc chậc, cảnh còn người mất, ngươi cũng có hôm nay
Trần Trầm trong lòng trào phúng một câu, tiếp đó cẩn thận dè dặt bắt đầu thanh lý đất bùn quanh hoa đỏ viền vàng này.
Thiên Tà đạo chủ biến thành như vậy, phỏng chừng yếu ớt cực kỳ, Trần Trầm không dám đối đãi với nó như thiên tài địa bảo khác, bứng tận gốc.
Nhưng mà vừa mới thanh lý một nửa, trong thần thức cảm ứng một bóng áo đen đang bay nhanh tới chỗ của hắn.
Giây tiếp theo, bóng áo đen đã đến sau lưng Trần Trầm.
Một giọng nói bình tĩnh vang lên:
- Buông đóa hoa xuống.
Trần Trầm quay người lại, trực diện bóng áo đen.
Tuy bóng áo đen mặc đồng phục Thiên Tà, không thấy rõ mặt mày, nhưng Trần Trầm biết yêu tộc trước mắt mình là ai.
- Xích Hồ Yêu Hoàng, chỉ là một gốc thiên tài địa bảo bình thường, ngươi muốn giành với ta?
Xích Hồ Yêu Hoàng bị người nhìn thấu thân phận thì giật nảy mình, theo sau đơn giản lấy xuống mặt nạ, lộ ra bộ mặt thật.
- Ngươi là ai? Tại sao biết thân phận của ta?
- Ngươi đoán ta làm sao biết?
Trần Trầm cười nhạt một tiếng, theo sau bỗng nhiên giậm chân, mấy chục thước đất đai quanh hoa đỏ viền vàng sụp xuống.
Trần Trầm động ý niệm, định thu toàn bộ đất đai vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Xích Hồ Yêu Hoàng thấy vậy giận dữ, mấy cái đuôi màu đỏ sau lưng trong khoảnh khắc dài ra mấy chục thước quét ngang hướng Trần Trầm.
Tuy Xích Hồ Yêu Hoàng không biết đóa hoa kia có gì lạ, nhưng gã có thể cảm giác được máu Yêu Thần phản tổ dường như có tia liên hệ như có như không với đóa hoa.
Nếu không phải như vậy, Xích Hồ Yêu Hoàng đã không tìm được nơi này, nói ngắn lại, gã phải lấy bằng được đóa hoa.
- Không ngờ là Nguyên Thần hậu kỳ!
Trần Trầm dừng động tác, một đấm nghênh đón đuôi Xích Hồ nhanh đến nỗi hình thành ảo ảnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nắm tay màu vàng và đuôi Xích Hồ hình thành sóng xung kích vô cùng mạnh mẽ, tàn phá bốn phía.
Một kích qua đi, một người một yêu đều không lùi lại một bước.
Trần Trầm thúc đẩy linh lực bảo vệ hoa đỏ viền vàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn Xích Hồ Yêu Hoàng.
Với thực lực hiện giờ của hắn, Nguyên Thần hậu kỳ bình thường căn bản không đánh lại hắn.
Nhưng Xích Hồ Yêu Hoàng có máu Yêu Thần phản tổ, huyết mạch đã mơ hồ vượt qua tám đại yêu tộc, trong cảnh giới Nguyên Thần hậu kỳ xứng là cường giả hàng đầu.
Trần Trầm muốn hạ được Xích Hồ Yêu Hoàng sẽ rất khó khăn.
Chỗ này không thích hợp chiến đấu, mới rồi va chạm đã loáng thoáng có nhiều Yêu Hoàng chú ý đến nơi này.
Nếu đại chiến một trận với Xích Hồ Yêu Hoàng tại đây, sợ rằng rất nhanh sẽ có cường giả Luyện Hư buông xuống.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm bỗng phát ra một thần thức công kích.
Thần thức của Xích Hồ Yêu Hoàng cũng không yếu, nhưng so với Trần Trầm thì còn kém một mảng, bỗng nhiên bị đánh trúng, đầu óc hoảng hốt giây lát.
Trong một thoáng giây đó, Trần Trầm đã thu hoa đỏ viền vàng vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
- Thứ lỗi không rảnh chơi, cáo từ!
Trần Trầm liếc Xích Hồ Yêu Hoàng một cái, hai lời không nói, trực tiếp bay lên. Còn về Anh Vũ Yêu Vương, sớm đã thấy tình thế không ổn bay khỏi đây, tốc độ đó nhanh tới nỗi Yêu Hoàng suýt không đuổi kịp.
Nhìn bóng lưng của Trần Trầm, Xích Hồ Yêu Hoàng mắt lóe tia sáng.
Xích Hồ Yêu Hoàng mơ hồ cảm thấy bóng lưng kia quen lắm, liên tưởng thần thức công kích vừa rồi, gã sực tỉnh ngộ.
Hiện giờ trên đời này, trừ cường giả Luyện Hư ra được vài người có thể đánh ra công kích thần thức công kích khiến gã hoảng hốt giây lát?
Suy đoán đến đây thì thân phận của người kia đã rõ ràng.
- Trần Trầm, không ngờ ngươi dám đến lãnh thổ yêu tộc ta, xem ra đóa hoa kia thật sự có vấn đề!
Xích Hồ Yêu Hoàng tỉnh ngộ, dần biến ra bản thể, búng tứ chi nhanh chóng đuổi theo phương hướng Trần Trầm đã đi.
Phát hiện Xích Hồ Yêu Hoàng bám theo nhưng không tuyên dương mà là lặng lẽ đuổi theo, Trần Trầm trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như Xích Hồ Yêu Hoàng này la hét ầm ĩ dẫn tới một đám yêu tộc đuổi theo thì dường như Trần Trầm sẽ chịu chút áp lực.
Nhưng Xích Hồ Yêu Hoàng muốn ăn mảnh, một mình yêu đuổi theo, vậy thì Trần Trầm chỉ còn biết cười thầm trong bụng.
Chờ tới chỗ bốn bề vắng lặng, hắn sẽ cho Xích Hồ Yêu Hoàng biết ngông cuồng là phải trả giá đắt.
Trần Trầm vừa đặt quyết tâm vừa tăng tốc độ, không lâu sau đã bay xa hơn nghìn dặm, hoàn toàn rời khỏi vùng đất nguy hiểm kia.
Cùng lúc đó, trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, ba tiểu yêu Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng, Sinh Phàm đang chăm sóc hoa đỏ viền vàng, nét mặt đều có chút bi thương.
Trần Trầm lặng lẽ quan sát cảnh này, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Hắn không phải lo lắng cho an nguy của Thiên Tà đạo chủ, mà là lo lắng lỡ như Thiên Tà đạo chủ mãi không thể mở miệng nói chuyện thì hắn sẽ không tìm được tung tích của Huyết Mạch Yêu Thần.
Phải biết rằng, hắn đến lãnh thổ yêu tộc với mục đích cuối cùng là tìm được Huyết Mạch Yêu Thần có nhiều máu phản tổ.
Do dự một chút, Trần Trầm ném một trữ vật giới vào, trong nhẫn đựng thiên tài địa bảo như linh tuyền tốt cho thực vật.
Cầm lấy trữ vật giới, ba tiểu yêu quái lập tức trở nên vui vẻ phấn chấn.
Trần Trầm lắc đầu cười khổ, hắn như vậy cũng xem như lấy ơn báo oán rồi đi?
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận