Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 78: Có Gì Không Dám

Chương 78: Có Gì Không DámChương 78: Có Gì Không Dám
         Gió nhẹ thổi qua, hiện trường một mảnh yên tỉnh.
Qua một lúc lâu sau, Hàn trưởng lão Vô Tâm tông mới hít sâu một hơi:
- Thiên Vân Thần Lôi Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, Thánh tử Thiên Vân tông cũng không phải thế hệ tầm thường.
Giờ phút này, tất cả lực chú ý của hắn đã dồn lên người Trần Trầm, vị Thánh tử tân nhiệm này của Thiên Vân tông.
Phải biết Đoạn Băng có được tư cách tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo, đó chính là đệ tử được Vô Tâm tông đánh giá thuộc hàng tối đỉnh tiêm trong chúng đệ tử.
Tám tông phương bắc, có tư cách giao thủ cùng Đoạn Băng cũng không nhiều, chớ nói chi là đánh bại hắn.
Như vậy xem ra, vị Thánh tử Thiên Vân tông này không đơn giản…
- Ngươi tên là gì?
Xa xa, Đoạn Băng đứng lên, lau đi vết máu nơi khóe miệng, thập phần không cam lòng nhìn Trần Trầm.
- Thiên Vân tông, Trần Trầm.
Trần Trầm bình thản đáp lại một câu, sau đó cũng không nói gì thêm.
Trước mặt người ngoài, Thánh tử như hắn nhất định phải bảo trì phong độ, duy trì cao độ hình tượng cao lãnh.
Mặc dù không nhìn ra phía sau, nhưng hắn có thể cảm nhận được không ít ánh mắt hâm mộ.
Đó… đều là nữ đệ tử Thiên Vân tông! Cái này khiến hắn có chút mừng thầm.
Mị lực chết tiệt mà… Cứ thích phóng lung tung!
- Hôm nay bại trận, Đoạn Băng ta nhớ kỹ! Ngày sau nhất định ta sẽ đánh bại ngươi!
Bên kia, Đoạn Băng ngoan độc nói, trong đầu Trần Trầm lại tự lấy làm vui.
- Hệ thống, ta hỏi ngươi, phạm vi 30 mét có nữ đệ tử thầm mến ta không?
- Có, tổng cộng 18 người, phía sau 3 mét… Bên trái, phía sau 7 mét…
Nghe hệ thống trả lời, Trần Trầm mới sực nhớ ra cái gì đó, nhàn nhạt “À” một tiếng, xem như đáp lại Đoạn Băng.
Đoạn Băng đen mặt, đi đến sau lưng Hàn trưởng lão.
Trần Trầm căn bản không đem lời hắn để trong lòng, khiến hắn cảm thấy rất nghẹn khuất.

- Chúc mừng Tiêu sư đệ tìm được cái hảo đồ đệ.
Hàn trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Trần Trầm này tuy là cái Hậu Thiên Lôi Linh Thể, thực lực cũng cường, nhưng nói gì đi nữa thì cũng chỉ mới Trúc Cơ.
Trúc Cơ không nhấc nổi cơn sóng gì.
Trái lại, Trần Trầm càng lợi hại càng có thể khiến Tiêu Vô Ưu coi trọng.
Người được Tiêu Vô Ưu coi trọng tiến đến Quốc đô mới có ý nghĩa.
- Hàn sư huynh chê cười. – Tiêu Vô Ưu lạnh lùng đáp.
Thấy Tiêu Vô Ưu vẫn còn tức giận, Hàn trưởng lão cũng không tiện thăm dò tiếp.
Căn cứ theo nhãn tuyến hồi báo, Thiên Vân tông coi như trung thực, có lẽ hắn nên đặt tâm tư nhiều hơn vào mấy cái tông môn không thành thật kia.
Nghĩ đến đây, hắn cười nói:
- Đã Tiêu sư đệ không chào đó, chúng ta đành phải đi vậy. Vô Tâm tông ta cũng không phải không biết nói đạo lý, Thánh tử quý tông ngoại trừ có thể mang theo một Kim Đan trưởng lão, còn được phép mang theo hai đệ tử chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của mình.

- Triệu trưởng lão tông ta sẽ đi theo, về phần hai đệ tử…
Nói đến đây, Tiêu Vô Ưu có hơi do dự.
Chuyến này thế nhưng là đầm rồng hang hổ, cực kỳ nguy hiểm, Trần Trầm là Thánh tử, thực lực cường đại, dưới sự bảo hộ của cường giả Kim Đan kỳ còn chưa chắn có thể toàn thân trở ra.
Chớ nói chi là những đệ tử khác.
Người theo Trần Trầm đi lần này chỉ sợ là cửu tử nhất sinh,
Tiêu Vô Ưu không phải người vô tình, cho dù là đệ tử yếu nhất, hắn cũng không đành lòng phái đi chịu chết.
Đang lúc hắn chần chừ, trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm.
- Đại ca! Ta đi với ngươi!
Dứt lời, Trương Kỵ cũng bước ra từ trong đám người, đi đến bên cạnh Trần Trầm.
Cách đó không xa, Luyện Đan trưởng lão điên cuồng nháy mắt với đồ đệ nhà mình, thế nhưng Trương Kỵ lại giả bộ không thấy.
Nhìn Trương Kỵ vẻ mặt chân thành, Trần Trầm vỗ vỗ vai hắn, nói khẽ:
- Hảo huynh đệ!
Thấy Trần Trầm không cự tuyệt mình, Trương Kỵ lập tức nở nụ cười.
Đại ca chính là đại ca, không chỉ hiểu hắn, hơn nữa cũng không thích nói nhiều.
Nhưng hắn không ngờ là mình vừa đứng ra, cách đó không xa, một đám đệ tử nhao nhao hô lên.
- Thánh tử! Ta đi với ngươi!
- Thánh tử, ta không chỉ chiếu cố sinh hoạt hằng ngày, còn có thể làm ấm giường.
- Thánh tử, ta tu vi thấp nhưng rất chịu khó! Ta hiểu rõ phải trải qua khổ đau mới là người trên người!
Nhìn một đám đồng môn cái sau nối tiếp cái trước, Trần Trầm vô cùng cảm động.
Đám ngốc này, chẳng lẽ không biết chuyến đi này phi thường nguy hiểm sao?
Xem ra trong khoảng thời gian này, hắn bơm năng lượng tích cực hơi lố tay, khiến cho chúng đệ tử không tự biết mình có bao nhiêu cân lượng rồi.
Thấy vậy, ánh mắt Tiêu Vô Ưu phức tạp, thầm cảm thấy vui mừng. Hắn có thể tưởng tượng được, chờ đến khi hắn thoái vị, Trần Trầm trở thành tông chủ, Thiên Vân tông sẽ hưng thịnh đến mức nào.
Đáng tiếc, thời gian không đợi người.
- Nếu cho Thiên Vân tông thêm mười năm nữa thì tốt rồi.
Thầm thở dài, Tiêu Vô Ưu nhìn về phía Trần Trầm.
- Đồ nhi, tất cả mọi người đều nguyện ý theo ngươi đến Quốc đô, ngươi tự chọn một người đi.
Nghe vậy, Trần Trầm có hơi bất đắc dĩ, nếu có thể, hắn mang theo một mình Trương Kỵ làm cá chép là đủ, đầu cần phải dẫn theo những đệ tử khác?
Nhưng nhìn ánh mắt trưởng lão Vô Tâm tông bên cạnh, coi bộ không mang theo đủ số là không được.
- Thánh tử, mang ta đi!
Lần lượt nhìn từng khuôn mặt chân thành, Trần Trầm cảm thấy rất khó nghĩ.
Lúc này, hắc sắc cự châu trên không chậm rãi hạ xuống, dừng trước sơn môn Thiên Vân tông.
Trên boong cự châu, có sáu người yên lặng dứng dựa sát thành tàu, lạnh lùng nhìn một màn này.
- Ta đã từng gặp nữ nhân mang theo hắc sa kia, đó chính là Thánh nữ U Châu U Thủy môn U Lan Tâm!
- Năm người còn lại chắc là Thánh tử, Thánh nữ của những tông môn khác rồi!
Có mấy tên đệ tử nội môn xì xào bàn tán, nhao nhao nhìn về phía sáu người trên cự châu.
Đối lập với đệ tử bình thường, luận về khí chất hay khí thế, sáu người này đều mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ đứng đó thôi cũng thấy được chênh lệch giữa bọn họ.
Lại nói, đến Quốc đô, Thánh tử Thánh nữ 36 tông tề tụ, thiên kiêu song hành, đó là cảnh tượng bực nào?
Đệ tử bình thường lẫn vào đó chỉ sợ thở cũng không dám thở mạnh một cái?
Nghĩ đến đây, không ít đệ tử thực lực kém nhịn không được chột dạ.
Bọn họ cũng không sợ nguy hiểm, chỉ là sợ không khống chế nổi tình huống lúc đó.
Ngay cả Tiêu Vô Ưu cũng nhịn không được lo lắng, Trần Trầm tuy cường, nhưng chung quy vẫn chưa từng trải qua cảnh tượng hoành tráng.
Không bao lâu sau, đám đệ tử nhao nhao đòi đi theo Trần Trầm tiến về Quốc đô cũng chỉ còn lại Triệu Tiểu Nhã cùng mấy cái nội môn đệ tử Trúc Cơ kỳ.
Trần Trầm liếc nhìn Triệu Tiểu Nhã, trên mặt cô nương này tràn đầy mong chờ.
Bất quá, hắn vẫn quay đầu đi, nhìn về phía nhìn những người khác, cuối cùng dừng lại trên người Tôn Thiên Cương, nhoẻn miệng cười.
- Tôn sư đệ, chuyến này vạn dặm, tiền đồ xa xăm, những sư đệ, sự muội khác đều không đủ tu vi, sợ có sơ xuất, còn ngươi…
Nghe vậy, Tôn Thiên Cương lộ vẻ kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ là Trần Trầm lại muốn tuyển mình.
Theo lý mà nói, với tư cách là người đầu tiên khiêu chiến Trần Trầm, từ đầu đến cuối hắn đều cho rằng mình là địch thủ của tên này.
Nhưng hiện tại xem ra, dường như hắn đã lầm, ở đâu có chuyện đi xa lại mang theo địch thủ chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của mình?
Chẳng lẽ cho đến nay, Trần Trầm vẫn xem hắn là tiểu đệ?
Giờ phút này, Tôn Thiên Cương có hơi mờ mịt.
Bên kia, Trần Trầm nhìn thoáng qua sáu người đứng trên cự châu, ánh mắt ngả ngỡn, sau đó mới quay đầu nói:
- Trong hàng đệ tử tông môn, tu vi ngươi gần với ta nhất. Ta hỏi ngươi, ngươi có dám theo ta tiến về Quốc đô, đi xem một chút những thiên kiêu khác của Đại Tấn đến cùng là có gì khác với thường nhân?
Nghe nói thế, Tôn Thiên Cương nhiệt huyết dâng trào, vô thức hô:
- Có gì không dám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận