Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 130: Tức Chết Lão Phu

Chương 130: Tức Chết Lão PhuChương 130: Tức Chết Lão Phu
         Lôi kiếp tán đi.
Trần Trầm dần thanh tỉnh, không chút do dọ, hắn lập tức thu hồi toàn bộ nhẫn trữ vật, hơn nữa còn cởi Tị Lôi Giáp tỏa ra kim quang xuống, sau đó thi lễ với thiên khung.
- Lão thiên gia, lúc trước là ta bị ép quá, nói điên nói khùng, hai ta ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, chớ để trong lòng. Về sau ta sẽ không thương thiên hại lí, ngài cũng đừng có huy động nhân lực như vậy…
- Nhìn xem, ngộ thương nhiều người như thế, làm mất hòa khí lắm đấy!
Trần Trầm thấm thía nói, lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng hô.
- Đó là Vô Tâm Tông bảo…
Hắn còn chưa dứt lời, thần sắc Trần Trầm chợt biến, điểm một ngón tay, lôi quang ầm ầm nổ vang, kết thúc tánh mạng Vô Tâm Tông trưởng lão kia.
- … Một lần cuối! – Thì thào một câu, Trần Trầm bay lên trời, vọt đi.
Theo lý thuyết, Vô Tâm Tông phát sinh động tĩnh lớn như vậy, đám đại lão nhi Vô Tâm Tông cũng nên trở về rồi, nếu hắn không đi nhanh, chỉ sợ đi không được nữa.
Bay ngang qua tiểu viện kia, Trần Trầm nhìn thấy Thanh Thiển cùng Thanh Hành hôn mê bất tỉnh trong đống phế tích, thầm thở dài, bới hai người bọn họ ra, tiện tay lấy ra hai viên đan dược chữa thương, đút vào miệng… Sau đó mỗi bên khiêng một người, bay khỏi phạm vi Vô Tâm Tông.
Là một tân tấn tu sĩ Kim Đan, hắn cũng nên tích chút đức.

Đợi bay thẳng ra ngoài trăm dặm, Trần Trầm mới hơi buông lỏng, cứu tỉnh hai người kia.
- Đây là… Đâu? Đã xảy ra chuyện gì? – Thanh Thiển lúc này vẫn còn mơ màng.
Ngược lại, Thanh Hành dường như nhớ rõ Vô Tâm Tông đã xảy ra chuyện, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Toàn bị Vô Tâm Tông bị hủy.
Vô Tâm Tông lão tổ có bao nhiêu tức giận? Đó thế nhưng là mấy ngàn năm cơ nghiệp…!
- Trần sư đệ, là ngươi mang chúng ta ra ngoài? – Thanh Thiển lúc này đã tỉnh táo, nhìn về phía Trần Trầm, trong mắt có vài phần phức tạp.
Thấy vậy, Trần Trầm thở dài, khẽ nói:
- Vô Tâm Tông phát sinh chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha bất kỳ ngoại nhân nào, aiz, hiện tại các ngươi đều là ngoại nhân, ta không mang các ngươi ra, chỉ sợ tánh mạng khó bảo toàn.
- Thế nhưng… Tu vi của ngươi không phải… - Thanh Thiển có hơi khó hiểu.
- Ta học được một chút bổn sự từ Ma môn, thời khắc mấu chốt có thể bảo mệnh. – Trần Trầm thuận miệng đáp.
Thanh Thiển một lời bừng tỉnh đại ngộ, muốn tiềm phục ở Ma môn, đương nhiên phải học bổn sự của Ma môn rồi.
Thế nhưng Trần sư đệ mạo hiểm cứu nàng cùng phụ thân, hắn… Còn có thể quay về Vô Tâm Tông được sao?
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được lo lắng, vô thức nhìn Trần Trầm:
- Trần sư đệ, mang chúng ta đi, ngươi cũng không cách nào nói rõ được, sắp tới dự định thế nào?
Nghe đến đây, Trần Trầm lộ ra một tia phẫn nộ, chỉ hận rèn sắt không thành thép:
- Thánh nữ, Vô Tâm Tông đã không còn là Vô Tâm Tông lúc trước, không lo chống lại Ma môn thì thôi đi, bầu không khí trong môn lại còn trở nên táo bạo, thậm chí có đệ tử độ kiếp ngay trên linh mạch, cho nên mới dẫn đến đại họa hôm nay.
- Một Vô Tâm Tông như vậy không đáng ta ra sức, ta muốn đi những tông môn khác, tiếp tục xuất lực vì sự nghiệp chống lại Ma môn.
Nói xong câu đó, Trần Trầm biến sắc, vội quay đầu đi.
Thấy động tác đột ngột của hắn, Thanh Thiển ngẩn ra vài giây, sau đó, nàng lập tức hiểu ra.
Trần sư đệ đang khóc sao?
Cũng đúng, tông môn yêu quý bị hủy, rời khỏi tông môn, nội tâm có bao nhiêu thống khố có thể hiểu.
Nghĩ đến đây, Thanh Thiển muốn mở miệng an ủi vài câu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc này, Trần Trầm lại đưa lưng về phía nàng, khoát tay.
- Thánh nữ không cần nhiều lời, cả đời này ta đều cống hiến cho công cuộc chống lại Ma môn, một chút ngăn trở có tính là gì.
Nghe đồn thái độ chống đối Ma môn của Thiên Vân Tông thập phần kiên quyết, chuyến này rất có thể ta sẽ đầu nhập vào Thiên Vân Tông, cũng không biết bọn họ có cần một phế nhân như ta hay không?
- Ha ha, giang hồ lộ viễn, Thánh nữ, ta và ngươi hữu duyên gặp lại.
Nói xong câu đó, Trần Trầm đứng lên, đi về phía mặt trời.
Nhìn bóng lưng kiên định âm thầm nuốt lệ dưới vầng thái dương, Thanh Thiển cảm thấy chua xót.
Thế gian này, anh hùng vô danh còn nhiều lắm, đó mới thật sự là bậc kỳ tài chân chính.

Trần Trầm đi xa mấy trăm mét, tốc độ cũng bắt đầu nhanh hơn, không bao lâu sau đã hoàn toàn cách xa hai ngươi.
Nhìn chiếc mặt nạ vỡ nát trong tay, hắn có hơi im lặng.
Lễ vật sư nương ban tặng, trải qua một phen giày vò, cuối cùng cũng hỏng rồi.
May mà hắn cơ trí, bằng không e là bại lộ thân phận.
Phải biết, khuôn mặt soái ca của hắn cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, e là sẽ bị Thanh Thiển nhận ra.
- Hiện tại, bên cạnh không có người của Ma môn, cũng nên đi tìm sư phụ.
Trần Trầm thầm hạ quyết tâm.
Sư mẫu là ái nhân của sư phụ, chắc chắn nàng cho hắn không ít mặt nạ, mình phải xin một tấm mới được.
Mặt khác, Trần Trầm hắn cũng phải phân một phần bảo khố của Vô Tâm Tông cho sư phụ.
Thiên Vân Tông muốn trưởng thành đến trình độ có thể chống đối Ma môn còn là một quảng đường rất dài, trong suốt quá trình cần một lượng lớn tài nguyên.
Mà đại đa số tài nguyên trong tay hắn vốn không có tác dụng, nhưng… nếu như cho các sư đệ, sư muội Thiên Vân Tông… thì có thể giúp bọn họ mau chóng tiến bộ.
Ngoài ra, sư phụ tuy là tu vi Nguyên Anh trung kỳ nhưng xem ra vẫn còn hơi thấp, cách một khoảng xa so mới đạt đến cái gọi là một phương đại lão nhi.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm tăng tốc, hướng Bạch Hổ Tông bay đi.
Bạch Hổ Tông là chiến trường tam tông đối kháng Vô Tâm Tông, hiện tại có lẽ sư phụ đang ở đó.
Về phần Nguyên Anh Vô Tâm Tông… Hẳn là về nhà cả rồi!
Chỉ không biết sư phụ thấy nhiều tài nguyên như vậy sẽ có phản ứng gì?

Sự thật không khác so với tưởng tượng của hắn là bao.
Vô Tâm Tông… Di chỉ trên không.
Mấy tên lão giả tóc bạc nhìn một màn phía dưới, trong mắt tràn đầy không dám tin.
Bọn họ sao có thể tin được đây là Vô Tâm Tông?
Cả người Vô Tâm Tông lão tổ run bần bật, khí tức cường đại bạo phát, trực tiếp lật tung phế tích bên dưới.
- Là ai! Rốt cuộc là ai! - Vô Tâm Tông lão tổ ngửa mặt lên trời gào thét.
Không ai đáp lời, chỉ có vài tiếng kêu rên vụn vặt nói cho hắn biết trong đống phế tích vẫn còn một số người kéo chút hơi tàn.
Không quan tâm đến đám người này, Vô Tâm Tông lão tổ nhanh chóng bay về phía Vô Tâm Cung. Trên đường đi ngang qua bảo khố, nhìn bên trong trống rỗng, ngay cả con chuột đi ngang qua cũng muốn cúi đầu rơi lệ, mặt của hắn co rúm lại, nghiến răng ken két.
May mà hắn tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo, nếu không thì có bay đến Vô Tâm Cung cũng tẩu hỏa nhập ma.
Một lát sau.
Hắn đi đến Vô Tâm Cung trong trí nhớ.
Lúc này, ở đó đã là một cái hố kinh thiên, sâu hơn ngàn mét, rộng chừng trăm mét, cứ như bị thiên thạch từ trên trời rơi xuống đục cho một phát vậy.
Bên trong không có vật gì, đừng nói là linh mạch, ngay cả một khối linh thạch cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn linh khí dày đặc lưu lại trong không khí nói cho hắn biết nơi đây đã từng là linh mạch.
- Căn cơ Vô Tâm Tông đã hủy…
Mặt Vô Tâm Tông lão tổ đỏ bừng, khóe miệng rỉ máu tươi.
Đám Nguyên Anh xung quanh thấy vậy vô cùng hoảng sợ.
- Lão tổ! Bình tĩnh!
- Cút!
Vô Tâm Tông lão tổ phun ra một ngụm máu tươi, gào lên, chấn cho đám Nguyên Anh văng ra, sau đó không cam lòng vọt vào cái hố kia.
Nửa canh giờ trôi qua.
Hắn tìm được trong hố một mảnh vỡ quan tài.
Nhìn thấy mảnh vỡ này, Vô Tâm Tông lão tổ phát điên, vừa khóc vừa cười, bộ dạng thống khổ kia phải gấp 10 lần so với lúc Trọng Diệp chết.
- Âm Sát Thi Khôi đã hủy… Ta… Ta phải bàn giao thế nào với vị đại nhân kia? Thật sự là tức chết lão phu mà!
Ngửa mặt lên trời gào một tiếng, Vô Tâm Tông lão tổ hoàn toàn chịu không nổi liên hoàn đả kích kiểu này, hai mắt nhắm nghiền, ngã ngửa trong hố to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận