Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 126: Âm Sát Thi Khôi

Chương 126: Âm Sát Thi KhôiChương 126: Âm Sát Thi Khôi
         - Linh Mạch Tinh Phách, Đại Địa Linh Tinh!
Trần Trầm thì thào nói nhỏ một câu, cái này chỉ nhìn danh tự thôi đã thấy tràn đầy cảm giác cao cấp.
Hơn nữa đã dám gọi là Linh Mạch Tinh Phách, điều đó có nghĩa là thứ này rất trọng yếu đối với Linh Mạch.
Người không có hồn phách sẽ chết, vậy nếu Linh Mạch không có Tinh Phách thì sẽ thế nào?
Trần Trầm nghĩ đi nghĩ lại, tay bắt đầu duỗi ra phía trước, nhưng đúng lúc này, Viên Kình Thiên ở cách đó không xa đột nhiên thé lên một tiếng kinh hãi.
- Cmn! Đây là thứ quái quỷ gì! Làm ta sợ muốn chết! - Nghe thây tiếng hô, động tác Trần Trầm lập tức khựng lại.
Vừa nãy thật sự là chủ quan, chỗ của Linh Mạch Tinh Phách vạn nhất có người Vô Tâm Tông tiến vào, hơn nữa bên trong bố trí cái gì đó, vậy vừa rồi nếu hắn chạm vào, sợ là hành nguyên tô chứ đếch đùa được đâu.
- Hệ thống, quanh đây có bẫy rập gì không?
“Không có!”
Được hệ thống đảm bảo, Trần Trầm yên tâm đi đến chỗ Viên Kình Thiên.
- Ta nói cái sát thủ nhà ngươi, sao lá gan lại nhỏ như vậy?
- Sư huynh, ngươi xem! Ở đây có một cái quan tài - Viên Kình Thiên nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, tim Trần Trầm “lộp bộp” một tiếng.
Chỗ này chẳng lẽ có cái cường giả khủng bố nào đó ngủ say à? Nếu thật sự là vậy, chẳng phải xong rồi sao?
Thế nhưng đi đến trước quan tài, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Quan tài trong suốt, có thể thấy rõ thứ bên trong.
Bên trong nằm một “Người”, không, chuẩn xác mà nói là một sinh vật, toàn thân không có một mảnh vải, thân thể tản mát ra bạch sắc quang mang, tựa như Tinh Ngọc.
Hơn nữa, thân thể “Người” này vô cùng dị dạng, từng bộ phận lớn nhỏ đều không khớp với tỉ lệ bình thường.
Càng khiến người ta kinh hãi chính là mắt nó híp thành một đường thẳng, miệng rất to, tựa hồ đang cười càn rỡ.
- Đậu xanh rau má! Làm ta sợ muốn chết!
Trần Trầm thầm mắng, thứ này hắn chỉ có thể dùng hai chữ “quái vật” để hình dung.
Bất quá, bên ngoài Trần Trầm vẫn bất động thanh sắc, lạnh giọng quát:
- Một thứ hình thủ kỳ quái mà thôi, trong Ma môn ta còn thiếu sao?
Nói xong lời này, Trần Trầm thầm hỏi hệ thống:
- Hệ thống, quanh đây ai là người lợi hại nhất?
“Là Kí chủ” - Hệ thống thành thật đáp.
Nghe vậy, Trần Trầm thay đổi cách hỏi:
- Quanh đây ai sống dai nhất?
Lúc này, hắn đã thả Đậu Xanh vào túi yêu thú, trong Linh Vụ, ngoài hắn cũng chỉ có Viên Kình Thiên, cùng với quái vật trong quan tài kia.
- Trước mặt Kí chủ, cách một mét, bán thành phẩm Âm Khôi Thi Sát do oán thi hấp thụ vô tận tham, giận, si, oán, hận,… Đủ các loại cảm xúc tiêu cực tạo thành.
Nghe được đáp án này, Trần Trầm thầm kêu khổ.
Cái này có muốn không nghiêm túc cũng không được, Vô Tâm Tông tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo, không ngờ là các loại cảm xúc tiêu cực lại lén lút cô đọng trong loại tà vật này!
- Sư huynh, làm sao bây giờ? Hay là giết chết nó? - Sau khi hoàn hồn, Viên Kình Thiên lấy ra một con dao găm, trong mắt tràn đầy sát ý.
Trần Trầm vội ngăn hắn lại, đồng thời xuất từ trong nhẫn trữ vật ra một đống thứ, có Trấn Yêu Hàng Long Mộc, có Phá Tà Đồ Long Kiếm,…
- Hệ thống, quanh đây có thứ gì có thể diệt được quái vật kia?
“Bản thân Kí chủ.”
- Ta hả? Ta diệt thế nào? - Trần Trầm có chút khiếp sợ.
Nhưng vấn đề này đã vượt khỏi phạm vi quản lý của hệ thống, cho nên không có câu trả lời.
Trần Trầm đứng yên tại chỗ, bắt đầu suy nghĩ.
- Hẳn không phải máu, bằng không thì hệ thống đã trực tiếp nói “Máu của Kí chủ”, chẳng lẽ phải dùng nhiều cách khác nhau sao?
Suy tư một lát, ánh mắt Trần Trầm dần trở nên kiên định.
Thứ này để đây là chuyện xấu, đã có thể diệt, vẫn nên diệt đi thì hơn.
Bằng không đứng trước mặt nó lấy đồ, hắn vẫn luôn thấy “ngượng” thế nào đấy.
Thừa dịp nó không chú ý, giết nó!
Đã quyết định, Trần Trầm không chút do dữ, trực tiếp thả Đậu Xanh ra, phá vỡ cấm chế của quan tài.
Vừa đẩy quan tài ra một đường nhỏ, một cỗ âm khí kinh khủng từ bên trong lan ra, khiến cho Trần Trầm nhịn không được run lên.
Cùng lúc đó, một cỗ bạo ngược xông lên trong lòng, mắt Trần Trầm lập tức đỏ lên.
- Hô!
Hắn hộc ra một ngụm trọc khí, lắc đầu, mặt khác, Phượng Huyết Hải Đường Bội lừa được từ chỗ Tiêu Hoàng đeo trước ngực chợt tản ra một luồng sáng đỏ, xua tan tà khí.
- Thứ này thực dị thường!
Nội tâm Trần Trầm khiếp sợ, sau đó nhìn về phía Viên Kình Thiên ở cách đó không xa.
- Kình Thiên, tránh xa một chút, thứ này rất cổ quái, chỉ có người lòng mang chính nghĩa như ta, thanh niên tràn ngập năng lượng tích cực mới có thể thủ vững bản tâm, không bị ảnh hưởng.
Nghe vậy, Viên Kình Thiên vội lùi ra xa, trốn trong Linh Vụ.
Vừa nãy, hắn cũng hấp thu một chút âm khí, thiếu chút nữa đánh mất bản tâm, nếu không phải sư huynh hô lên một tiếng, thật không biết giờ hắn đã biến thành cái dạng gì?
Mà sư huynh chính diện bị âm khí xâm nhập vẫn có thể giữ được bình tĩnh, ý chiến cường đại bực này khiến hắn bội phục không thôi.
Thấy Viên Kình Thiên đã lùi ra xa, Trần Trầm cũng không còn gánh nặng tâm lý, đặt tay ở kẽ hở quan tài, ngay sau đó, một cổ lôi điện chi lực cường đại từ trong tay hắn bắn ra, đánh về phía quái vật trong quan tài.
Liên miên không dứt!
Lôi điện đại biểu cho thiên uy, đối với tà vật tạo thành tổn thương cực lớn, bị Trần Trầm dùng lôi điện oanh cho một tận, tươi cười trên mặt Âm Sát Thi Khôi dần vặn vẹo, hai con mắt híp lại có hơi giật giật, dường như muốn mở ra.
Rầm rầm rầm!
Theo từng biến hóa của Âm Sát Thi Khôi, vách quan tài cũng bắt đầu rung động kịch liệt, thấy vậy, Trần Trầm vội đè lại vách quan, đồng thời liều mạng phóng điện.
- Tiếp tục như vậy không được!
Mắt thấy vách quan tài ngày càng điên cùng rung động, Trần Trầm có hơi luống cuống, cắn răn, mở nhẫn trữ vật ra.
Hết thảy mấy thứ trừ tà đều thả vào.
Hóa Thi Phần của Luyện Thi bộ, rắc một chút.
Kịch độc của Độc bộ, thả hết.
Tiểu Nhân Nguyên Rủa mà Chú Vu bộ cho hắn, ném vào.
Dược thủy chuyên trị đau nhức khi tự cung của Yêu Nhân bộ, chơi hẳn nguyên bình.
Khôi lỗi tấn công hình trùng của Khôi Lỗi bộ, chơi luôn.
...
Liên miên không dứt!
Vách quan tài ngày càng rung động kịch liệt, bên trong như đang bắn pháo hoa, không chỉ có tia chớp, còn có hơi nước không ngừng trào ra.
Mồ hôi lạnh trên trán Trần Trầm không ngừng tuôn ra, hắn xem như đã xuất hết toàn lực rồi, nếu như vẫn không giết chết được thứ này, trước khi chết hắn nhất định mắng hệ thống xói đầu.
Xa xa, nghe động tĩnh, Viên Kình Thiên có hơi lo lắng:
- Sư huynh, có muốn ta hỗ trợ không? Cảm giác thật kịch liệt!
- Đừng đừng đừng… Đừng tới đây, cảnh tượng này cấm thiếu nhi, nếu ngươi nhìn thấy sẽ bị ám ảnh đấy!
Trần Trầm vội đáp, nói đùa, hắn vẫn còn phòng điện, nếu bị nhìn ra thân phận thì biết làm sao?
Mắt thấy vách quan tài sắp không chịu nỗi nữa, Trần Trầm cái khó ló cái khôn, thả Đậu Xanh ra, đặt nó cạnh bên quan tài.
Hai con mắt bé xíu của Đậu Xanh có hơi mờ mịt, mai rùa bị vách quan tài đụng kêu rôm rốp.
Thế nhưng vừa cảm giác được âm khí, đôi mắt nhỏ kia bỗng nhiên trở nên sắc bén, sau đó trên người nó tản ra ô quang dày đặc.
Phanh!
Chỉ thấy hai chân trước Đậu Xanh đạp mạnh tới, ô quang lập tức trấn áp quan tài.
Vách quan hoàn toàn khép lại, không còn lay động nữa, chỉ có điều bên trong vẫn đang bắn pháo hoa, trắng, xanh, vàng, đỏ không thiếu màu nào, tia lửa cùng khói bắn ra bốn phía.
Độ khoảng ba phút sau.
Động tĩnh trong quan tài biến mất, quái vật kia cũng biến mất, chỉ còn lại một đống dịch nhầy đọng ở đáy quan tài.
Ngay sau đó, quan tài trong suốt được chế tạo bằng tinh thể từ từ vỡ nát, cùng với đó, tinh thể cực lớn bao quanh Linh Thạch Tinh Phách cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn, cuối cùng biến thành bột mịn.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm thoáng hiểu ra.
Xem ra Âm Sát Thi Khôi kia không chỉ hấp thu cảm xúc tiêu cực, mà nó còn thông qua tinh thể không ngừng hấp thu lực lượng của Đại Địa Linh Tinh.
- Không biết động tĩnh vừa rồi có khiến người khác chú ý hay không?
Trần Trầm có hơi lo lắng, không nói hai lời, lập tức đi đến trước Đại Địa Linh Tinh, Phá Linh Nhận quét ngang.
Phanh!
Một tiếng giòn vang, Phá Linh Nhận trực tiếp gãy đi.
- ...
Trần Trầm đờ ra, dùng toàn lực nâng Đại Địa Linh Tinh, nhưng không cách nào di động được nó.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm sinh ngoan tâm, trực tiếp đặt tay lên Đại Địa Linh Tinh, thể chất Tiên Thiên Không Linh Thể phát huy đến cực hạn, điên cuồng thôn phệ lực lượng từ Đại Địa Linh Tinh.
Đại Địa Linh Tinh chứa đựng linh khí tinh thuần đến cực hạn, Trần Trầm cảm giác rất rõ tu vi của mình đang không ngừng tăng lên.
Thế nhưng, hào quang bao quanh Đại Địa Linh Tinh vẫn không có xu thế giảm đi, nhìn Viên Kình Thiên xa xa cùng Đậu Xanh còn đang ngẩn người, Trần Trầm khẽ quát:
- Đậu Xanh, Kinh Thiên, cùng đến hấp thu, hôm nay ta muốn hút sạch thứ này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận