Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 171: Đến Phiên Ta Ra Sân

Chương 171: Đến Phiên Ta Ra SânChương 171: Đến Phiên Ta Ra Sân
         Đáy kiếm trì quả nhiên có một trận pháp phù văn loại nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Trần Trầm thấy truyền tống trận trong truyền thuyết đấy, chần chừ chốc lát, cuối cùng hắn đặt mấy khối trung phẩm linh thạch vào khe lõm của trận pháp, không bao lâu sau, trận pháp bắt đầu tỏa ra hào quang.
Cùng lúc đó, một cỗ lực hấp xả cường đại từ trong trận pháp truyền ra.
Trần Trầm biến sắc, xuất từ trong nhẫn trữ vật ra mấy cái bình linh dịch, một khắc sau, cỗ lực kia đột nhiên trở nên cường đại hơn gấp mấy lần, hoàn toàn nuốt hắn vào.

Không đợi Trần Trầm kịp phản ứng, cảnh tượng trước mắt của hắn từ Hạo Nhiên Kiếm Trì biến thành một tòa cung điện hoang phế dưới mặt đất.
Cung điện dưới mặt đất không có ngọn đèn, hư hỏng nghiêm trọng, cũng không biết đã bao lâu không có ai đến.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Trầm lục tìm bốn phía một hồi, phát hiện không có lối ra, do dự một lúc, cuối cùng, hắn dứt khoát gọi ra Vạn Hóa Thần Phong, đục thẳng lên trên.
Phanh! - Một tiếng nổ vang.
Trần Trầm trực tiếp ngự kiếm, đục ra một cái động lớn, từ cung điện dưới mặt đất chui ra ngoài.
Bầu trời vẫn một màu xanh thăm thẳm, chướng khí đã tiêu tan không ít, nhưng biểu lộ của Trần Trầm có chút xấu hổ, bởi vì hiện tại bên cạnh có khoảng trăm tên Yêu tộc đang nhìn thẳng vào hắn, thần sắc vô cùng chấn động.
Một số khác thì bị hắn đánh văng lên trời, đến bây giờ vẫn còn chưa rơi xuống.
Phù phù phù phù!
Vài âm thanh trầm đục, mấy tên Yêu tộc rơi xuống đất, đã hoàn toàn tắt thở.
- Tu sĩ Nhân tộc tập kích!
Một âm thanh tục tằng quẩn quanh trong bầy Yêu tộc, trên trăm tên Yêu tộc thoáng cái trở nên lao xao, đồng loạt hướng về phía Trần Trầm.
...
Vài đạo kiếm quang lóe lên.
Vài giây sau, tất cả Yêu tộc đều biến thành thi thể nằm trên đất.
Đám… Yêu tộc này mạnh nhất cũng chỉ là Kết Đan, trước mặt Trần Trầm chẳng khác gì thối cá nát tôm, Vạn Hóa Thần Phong tùy tiện trảm ra một kiếm liền có thể xử lý một đám.
Giết sạch đám Yêu tộc này, Trần Trầm không hề trì hoãn, bay thẳng về phía trường thành.
Vị trí của cung điện dưới mặt đất nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là đạo phòng tuyến thứ hai, cùng với Hạo Nhiên Kiếm Tông, đều là vùng đất nằm trong chướng khí.
Thực tế giống với hắn nghĩ, sau khi phi hành về hướng nam ngàn dặm, hắn liền gặp được trường thành.
Chẳng qua hiện tại nó đã trở nên đổ nát thê lương, khắp nơi đều là dấu tích chiến đấu, trên mặt đất thậm chí có không ít thi thể tu sĩ còn chưa kịp thanh lý, tản ra mùi tanh tưởi.
- Aiz…
Nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, Trần Trầm thở dài, vung tay, vài đạo hỏa linh bay ra, thiêu đột vô số thi thể tu sĩ Nhân tộc thành tro tàn.
Lúc này, xa xa có một cơn gió yêu thổi qua, cảm nhận được uy áp cường đại trong đó, Trần Trầm lập tức bay qua trường thành, hướng về phía lãnh thổ Đại Hạ.
Hiện tại, điều hắn mong muốn nhất chính là nhanh chóng quay về Đại Tấn, bất quá, phần lãnh thổ này đã không còn là ranh giới Nhân tộc, Trần Trầm biết rõ, đoạn đường này e là không bình yên.
...
Mà thực tế cũng hệt như những gì hắn nghĩ.
Phi hành chưa đến một phút, phía sau hắn đã có thêm một đám Yêu tộc đuổi theo.
- Giết tu sĩ Nhân tộc kia!
- Có cá lọt lưới, hình như là cao thủ, giết hắn!
Cảm nhận được từng đạo uy áp cường đại phía sau, sắc mặt Trần Trầm vô cùng khó coi.
Dường như Yêu tộc cực kỳ mẫn cảm với khí tức Nhân tộc, mặc dù hắn đã thu liễm khí tức, nhưng đám… Yêu tộc này vẫn nhanh chóng phát hiện ra tung tích của hắn.
Mà lúc này, phía sau hắn đã có năm, sáu tên Nguyên Anh cùng với hơn trăm tên yêu tu Kim Đan.
Hơn nữa, nghe tiếng hò hét của bọn họ, ngày càng có nhiều Yêu tu gia nhập, thậm chí, phía trước hắn đã có Yêu tu đột nhiên nhảy ra chặn đường.
- Cứ tiếp tục như vậy không được, sớm muộn gì cũng kinh động đến Nguyên Thần yêu tộc, đến lúc đó chỉ sợ ngủm.
Trần Trầm lầm bầm nói, tâm tình thoáng cái trở nên luống cuống.
Nhưng không bao lâu sau, ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng lên. Một giây say, hắn hướng xuống đất, rơi vào một chỗ sâu trong rừng rậm.
Mở ra Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, Tiểu Hoa đang luyện hát, không thấy Tiểu Hoàng đâu, chắc là đang chơi đùa trong đất, Đậu Xanh thì nằm bò bên linh tuyền ngẩn người.
Lão Hắc? Đúng rồi, nó vẫn đang trốn trên tàng cây ngủ.
Theo như lời Lão Hắc, là do khí tức trên người Đậu Xanh quá đáng sợ, quấy rầy đến giấc ngủ của nó, cho nên bất đắc dĩ nó phải leo lên cây mới ngủ được.
Quét mắt nhìn đám tiểu yêu, cuối cùng, ánh mắt Trần Trầm dừng lại trên người lão Hắc.
Hết cách rồi, ba tên kia là hàng đặc thù, lấy ra rất dễ gây chú ý, lúc này đây, bình thường như Lão Hắc mới là quý.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm trực tiếp hô:
- Lão Hắc! Cứu mạng!
Nghe tiếng hô, lão Hắc bị dọa rớt từ trên cây xuống.
- Chuyện gì? Từ khi nào đến phiên ta cứu mạng ngươi rồi?
- Đừng nói nhãm, cũng không phải ngươi chưa từng cứu! Ta tin tưởng ngươi, ngươi tuyệt đối có thể làm được!
...
Một lát sau, đoàn Yêu tộc hạ xuống đất, bắt đầu khịt mũi nghe ngóng bốn phía.
Thế nhưng người không thấy đâu, trái lại bọn họ phát hiện một đầu Trư tinh, chính là cái loại Trư tinh vừa quê mùa vừa đen đúa đấy.
- Trư tinh, ngươi có thấy tu sĩ Nhân tộc bay qua chỗ này hay không?
Nguyên Anh hậu kỳ yêu tu dẫn đầu nhìn thấy Lão Hắc liền mở miệng hỏi.
- Thấy, bay về phía kia, ta không phải đối thủ, cho nên không có chặn đường.
Lão Hắc tùy tiện quơ móng chỉ về một hướng, trong mắt toàn là chân thành tha thiết.
Nghe vậy, Nguyên Anh yêu tu cầm đầu không lập tức đuổi theo, mà lại khịt mũi ngửi, thần sắc thoáng cái trở nên rét lạnh:
- Trên người ngươi có mùi của Nhân loại.
Hắn vừa dứt lời, mấy cái Cẩu tinh trong đám Yêu tu lập tức chạy ra, ngửi loạn quanh lão Hắc một trận, nhanh chóng tìm được vị trí của Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Trần Trầm trốn trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung thấy vậy cũng có chút khiếp sợ, mũi mấy tên Yêu tộc này thật tốt, cái gì cũng ngửi được.
Quả nhiên, cẩn thận ngửi một hồi, đám Cẩu tinh thập phần xác định nói:
- Trên người Trư Tinh này có giấu trang bị trữ vật, bên trong có chứa người, hẳn là giống với túi yêu thú.
Lời này vừa ra, trên trăm đầu Yêu tu nhìn chằm chằm về phía lão Hắc, trong mắt bùng lên sát ý.
Lão Hắc không chút hoang mang, thản nhiên nói:
- Cái này cũng bị các ngươi phát hiện.
Dứt lời, nó vung móng heo lên, Trần Trầm bị ném ra ngoài.
Bất quá, lúc này Trần Trầm y phục tả tơi, bộ dạng nửa sống nửa chết, cứ như chỉ cần đá một cái là đi đời nhà ma ngay.
- Đây là…?
Đám Yêu tu hai mặt nhìn nhau, lộ vẻ khó hiểu.
Tuy đây cũng là nhân loại, nhưng không hề giống với cái tên điên cuồng chạy trốn lúc nãy.
- Đây là nhân sủng ta bắt được, dưỡng bên người thỉnh thoảng chơi đùa, ngươi xem tóc của hắn này, mềm cỡ nào nha, ta thích nhất là xoa xoa đầu chó của hắn để giải sầu đấy.
Nói xong, Lão Hắc đặt móng heo lên đầu Trần Trầm, hung hăng chà xát, lộ vẻ hưởng thụ.
- Lật trời rồi!
Trần Trầm thầm mắng, lão Hắc tuyệt đối là đang trả thù hắn! Không phải ngày thường chỉ đánh có mấy trận thôi hả? Vậy mà còn mang thù?!
Dám chà đầu ta, ngươi chờ đấy!
Thấy vậy, Nguyên Anh Yêu tu cầm đầu cũng chà theo, aiz…? Đúng thật là chà rất thoải mái nha!
Bất quá, đây không phải vấn đề cần quan tâm hiện tại, tìm ra tên tu sĩ Nhân tộc vừa mới chạy trốn quan trọng hơn, cho nên thần sắc tên Nguyên Anh Yêu tu kia thoáng cái trở nên nghiêm túc.
- Trư tinh, ngươi theo ta truy! Một cái Thổ Trư huyết mạch như ngươi có thể tu đến Kết Đan, ta tin ngươi cũng có vài phần bổn sự, lần này mặc kệ có đuổi kịp tu sĩ Nhân tộc kia hay không, ngày sau ngươi cứ theo ta lăn lộn.
Dứt lời, bất chấp Lão Hắc có đáp ứng hay không, Nguyên Anh Yêu tu đã trực tiếp phóng lên trời.
Thấy vậy, lão Hắc đành thu Trần Trầm vào, chăm chú đuổi theo sau.
Lúc mới đầu, nó còn có chút lo lắng, nhưng vừa bay lên liền cảm ứng được lực lượng cường đại mà Trần Trầm truyền đến trên người nó.
Cái này khiến lão Hắc có thêm vài phần tự tin, ánh mắt cũng lóe sáng.
- Trước kia đều nhìn tiểu tử Trần Trầm này trang bức, hiện tại đến phiên ta rồi, hắc hắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận