Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 277: Người có nhân phẩm đáng tin nhất

Chương 277: Người có nhân phẩm đáng tin nhấtChương 277: Người có nhân phẩm đáng tin nhất
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Trần Trầm yếu ớt hỏi:
- Sư phụ, chỉ bằng vào bao tay này . . . Có thể dùng được không?
Phải công nhân, sư phụ của hắn xem như có nguyên tắc, nếu gặp được người không đáng tin, hiện tại một bàn tay đập chết hắn rồi.
Dù sao ở trong mắt ông trời thì đây là làm chuyện tốt lớn.
Ngọc Quỳnh nghe vậy hơi lắc đầu:
- Nguyên Thần cảnh rất khó phát hiện, nhưng cường giả Luyện Hư có thể cảm ứng thiên đạo, ngươi hơi đến gần một chút là bọn họ sẽ có khả năng phát hiện hơi thở trên người của ngươi.
Trần Trầm nghe xong cười cực kỳ cay đắng.
Không ngờ sơ sẩy bị ông trời truy nã.
Điều này chơi lớn đến mức nào?
Vạn năm qua, hắn là người thứ bốn!
Nếu đổi lại là chuyện khác thì không chừng hắn sẽ kiêu ngạo một chút, nhưng chuyện này sẽ mất mạng, hắn không kiêu ngạo nổi.
Những cự phách tà đạo ít ra có tu vi sâu, còn hắn chỉ mới bước vào Nguyên Thần cảnh.
Ngọc Quỳnh thái độ ôn hòa hỏi:
- Trần Trầm, ta hoài nghi đây là vì ngươi lấy quá nhiều chí bảo thiên địa. Ngươi hãy thành thật nói cho sư phụ, ngươi mấy năm nay rốt cuộc kiếm được bao nhiêu thứ tốt?
Nàng càng ôn hòa thì Trần Trầm càng cảnh giác:
- Khụ khụ, quả thực ta lấy rất nhiều nhưng đa số tặng cho người rồi. Sư phụ cũng biết con người của ta có cái tật là rất rộng rãi, muốn sửa cũng không được.
Ngọc Quỳnh nghe vậy cười rất bí hiểm.
Tim Trần Trầm rớt cái bịch, vội lấy ít thứ ra hiếu kính nữ nhân này.
Mặc kệ thế nào, nữ nhân này hai lời không nói tặng đôi bao tay báu vật cho hắn, còn giảng giải tri thức mới lạ cho hắn, hắn cũng nên giao một chút phí bảo hộ.
Ngọc Quỳnh nhìn trữ vật giới trong tay, cười toe toét:
- Đồ đệ, ngươi yên tâm, hiện giờ đang lúc đại chiến, cao thủ nhân tộc ta không vội vã phi thăng. Hơn nữa trong giây phút thế này, mọi người đều đoàn kết chặt chẽ, nếu ngươi thật sự gặp cường giả Luyện Hư nào làm khó dễ thì hãy nói cho vi sư, vi sư sẽ báo cho hắn một tiếng, hắn tất nhiên không dám đụng vào ngươi.
Nghe Ngọc Quỳnh bảo chứng, Trần Trầm mừng rỡ trong lòng.
Sư phụ này chung quy còn chút lương tâm, thu đồ thì làm việc thiết thực, Trần Trầm thích giao lưu với loại người như vậy.
Ngọc Quỳnh cẩn thận dặn dò:
- Ngọc Đỉnh Đan Tông ta có mặt mũi trong nhân tộc, nhưng với yêu tộc thì không, cho nên ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối tránh gặp đại năng của yêu tộc, biết chưa?
Trần Trầm ngoan ngoãn trả lời:
- Đệ tử hiểu được!
Tuy rằng hiện giờ bước chân vào Nguyên Thần cảnh, nhưng làm người tôn sư trọng đạo, dù tu vi cao bao nhiêu cũng phải giữ tôn trọng nhất định với sư phụ.
Trần Trầm có ý thức đó.
. . .
Thời gian như nước chảy.
Từ sau khi vào Nguyên Thần cảnh thì Trần Trầm ru rú trong Ngọc Đỉnh Đan Tông không ra ngoài.
Không chỉ thế, lúc bình thường không quên phát huy tinh thần vui vẻ giúp người, giúp đỡ nhiều người.
Sáng sớm hôm nay.
Trần Trầm lại đến dưới chân núi Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Bởi vì hắn bình thường làm chuyện tốt, trong khoảng thời gian này tăng nhiều người quỳ dưới chân núi xin thuốc, nhiều đến mức không có chỗ trống để quỳ.
- Luyện Đan Sư tốt bụng kia lại đến!
Cùng với một tiếng hô nhỏ, nhiều người sắc mặt nháy mắt trở nên thành kính vô cùng, có người nặn ra giọt lệ thê lương.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm cười nhạt một tiếng, ở trong đầu lặng lẽ hỏi hệ thống:
- Hệ thống, trong phạm vi năm trăm thước, trừ ta ra, ai phẩm tính tốt nhất?
[Nam nhân cách kí chủ một trăm hai mươi thước về hướng tây nam.]
Nghe gợi ý của hệ thống, Trần Trầm đi hướng tây nam.
Từ sau khi Trần Trầm bước vào Nguyên Thần cảnh thì phạm vi cố định truy tung của hệ thống cũng từ một trăm thước tăng lên tới năm trăm thước.
Ngoài ra, có thêm ba mươi lần cơ hội vạn dặm truy tung.
Nhưng Trần Trầm không định dùng ngay lúc này.
Khi biết kiếp số của mình liên quan đến việc lấy quá nhiều thiên tài địa bảo thì hắn không truy tung báu vật nữa.
Đương nhiên . . .
Chủ yếu nhất là chuyến đi Vô Tận Hải đã mang lại đủ số báu vật rồi, hiện giờ thiên tài địa bảo chứa trong trữ vật giới đủ cho hắn phi thăng mấy lần.
Một lát sau.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt một tu sĩ trung niên quỳ gối xuống đất, cúi đầu, xem không rõ mặt mũi.
Trần Trầm bình tĩnh hỏi:
- Ngươi muốn cái gì?
Tu sĩ trung niên dập đầu sát đất, nghẹn ngào nói:
- Nữ nhi của ta . . . bị tu sĩ tà đạo bị thương, thần hồn từ từ suy nhược, khẩn cầu đại nhân ban cho một viên đan dược trị thần hồn! Tiểu nhân vô cùng cảm kích! Nguyện cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp đại nhân!
Đan dược chữa trị thần hồn quý giá biết bao, dù gã là tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể đổi một viên cho mình.
Nhưng gã vừa dứt lời, một gốc Dưỡng Hồn Thảo vạn năm trở lên đặt ở trước mắt gã.
- Không cần đan dược, có linh thảo này đủ chữa bệnh cho nữ nhi của ngươi rồi, với điều kiện là nữ nhi của ngươi không phải siêu cao thủ từ Nguyên Thần trở lên.
Nghe lời Trần Trầm nói, tu sĩ trung niên mắt ứa giọt lệ nhỏ xuống đất:
- Đa tạ đại nhân! Tiểu nhân nguyện ý từ nay về sau đi theo đại nhân, không bao giờ phản bội!
Tu sĩ trung niên này tu vi đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ vậy mà nói chuyện thấp hèn như thế, khiến Trần Trầm trong lòng có chút cảm thương.
Thật lâu sau, hắn mới thở dài nói:
- Nếu thật lòng muốn báo đáp ta thì đi cửa hàng số 1005 ở Ngọc Đỉnh Thành, tìm một người tên Viên Kình Thiên.
Tu sĩ trung niên lên tiếng:
- Thuộc hạ hiểu được! Thuộc hạ đi ngay!
Gã đứng lên, xoay người rời đi.
Trần Trầm không phái người đi theo, mặc kệ người này rời đi.
Nhiều ngày qua, Trần Trầm dùng hệ thống kiếm người chưa có lần nào là cầm đồ rồi trốn mất biệt.
Nơi này có mấy trăm người quỳ, có thể xếp hạng nhất phẩm tính trong số đó thì nhân phẩm của người này đáng tin.
Nhưng nam nhân trung niên vừa đi thì có hai tu sĩ Nguyên Anh quỳ gần đó âm thầm đứng lên, lặng lẽ theo sau, trong mắt lộ rõ tham lam.
Trần Trầm nhìn bóng lưng của hai người kia, nhếch mép cười nhạt.
Cùng lúc đó, Ngưng Thần Châu ở trong đầu xoay hai vòng, hai người kia khựng lại rồi ngã cái bịch xuống đất, đã tắt thở.
Một đám tu sĩ quỳ tại chỗ sợ hết hồn, khiếp vía nhìn Trần Trầm.
Trần Trầm quét mắt đám người, lạnh lùng nói:
- Hiện giờ đang trong lúc nhân tộc ta nguy nan, ta không biết các ngươi vì lý do gì mà thành tán tu, ta cũng sẽ không cưỡng cầu các ngươi đi tác chiến với yêu tộc, dù sao gần lợi né hại là bản tính trời sinh. Nhưng nếu các ngươi muốn làm hoạt động hạ cấp giết người cướp báu thì đừng trách ta không khách khí. Ngoài ra, những người định thừa dịp tâm tình của ta tốt, đến xin thiên tài địa bảo thì ta khuyên các ngươi sớm bỏ cuộc đi, ánh mắt của ta cực kỳ chính xác, nếu bị các ngươi lừa bịp được thì ta sẽ viết ngược tên mình!
Nói xong câu này, uy áp thần thức mạnh mẽ của Trần Trầm khuếch tán ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận