Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 321: Quang minh chính đại đi trên thế gian

Chương 321: Quang minh chính đại đi trên thế gianChương 321: Quang minh chính đại đi trên thế gian
         Hai ngày sau.
Trần Trầm thuận lợi trở lại lãnh thổ nhân tộc, còn Anh Vũ Yêu Vương thì bị hắn đánh ngất đưa vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Về sau không chừng hắn còn phải đi lãnh thổ yêu tộc, hắn đã quen cưỡi Anh Vũ Yêu Vương, cho nên không thả nó về.
Còn về Thôn Sơn Yêu Hoàng của tộc Thần Giao và nữ yêu kia thì Trần Trầm cũng giữ lại, không chừng ngày sau còn có thể phát huy một ít tác dụng.
Dù sao mấy yêu tu không chiếm quá nhiều không gian, nếu không nghe lời, trực tiếp đánh ngất liền xong việc.
Nhìn hảo Tiểu Vô Ưu Tiên Cung dần biến thành lồng giam nhốt người, Trần Trầm cười cười lấy ra lệnh bài truyền tấn:
- Lão Chu, trong mấy ngày ta vắng mặt, Vô Phong Thành vẫn ổn chứ?
Chu Nhân Long nhanh chóng trả lời:
- Tốt lắm, không có ngươi ở, mọi người bớt áp lực tâm lý hơn nhiều.
Trần Trầm đen mặt, Lão Chu nói vậy là sao? Nếu không có hắn cung cấp tài nguyên, tu sĩ trong Vô Phong Thành có thể giỏi lên được sao?
Bây giờ thì hay lắm, nói như thể hắn là dư thừa!
Quả thực là vong ân phụ nghĩa!
- Như thế nào? Trần Trầm, ngươi muốn trở về à?
Trần Trầm nhìn da vàng tươi trên người, cắn răng nói:
- Tạm thời . . . Tạm thời còn chưa trở lại.
- Không trở lại thì tốt.
Trông thấy tin nhắn này, Trần Trầm thở hắt ra một hơi bức bối:
- Phù!
Chợt trong óc Trần Trầm lóe tia sáng:
- Lão Chu, ta đột nhiên nghĩ đến một việc.
- Chuyện gì?
- Về bí cảnh Ma Môn! Hiện giờ Ma Môn đã nhập vào Vô Phong Sơn, vậy bí cảnh làm sao bây giờ?
Chu Nhân Long đã mơ hồ cảm giác được không ổn:
- Làm sao? Còn làm sao nữa, đương nhiên đặt ở chỗ đó, đợi khi chiến tranh kết thúc thì ta sẽ trở về lấy.
Phát hiện tâm lý của Chu Nhân Long thay đổi, Trần Trầm nhanh chóng đổi xưng hô:
- Môn chủ, không ổn! Đó là tinh hoa của Ma Môn ta, ta cảm thấy nên thừa dịp này trở về nhìn xem.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Trần Trầm ngẫm nghĩ, dùng cách nói hơi khoa trương:
- Môn chủ, ngươi không biết đâu, bí cảnh của Ma Môn thật ra không bình thường, nói thật, một năm nay ta biết bí cảnh của nhiều tông môn nhưng không cái nào bằng Ma Môn nhà mình. Ta cảm thấy trong bí cảnh Ma Môn chúng ta ẩn tàng bí mật lớn! Không chừng liên quan đến phi thăng!
Trần Trầm nói mà không chút chột dạ.
Nói chính xác ra thì hắn không lừa người, hắn còn nhớ khi tại được đến Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, một trùm Thượng Giới còn giáng xuống ảnh chiếu, dặn hắn khi phi thăng nhớ đi tòa thành nào đó.
Nên xem như có liên quan đến phi thăng, đúng không?
Chu Nhân Long bị Trần Trầm hù sợ:
- Thật sự có việc này?
Dù sao phi thăng có thể nói là mục tiêu cuối cùng của đa số tu sĩ trong giới này.
Trần Trầm nói thấm thía, có thể nói là có lớp có lang, khiến người tin phục:
- Đương nhiên rồi môn chủ, ngươi nói xem với địa vị tài sản của ta bây giờ chẳng lẽ sẽ nhìn trúng truyền thừa ở trong đó sao?
- Không được! Ma Môn ta có quy định, bất cứ ai cả đời chỉ có thể đi vào hai lần.
- Vậy ta còn một lần vào, hơn nữa môn chủ à, chúng ta là người trong Ma Môn, giữ quy củ làm quái gì? Chuyện đó không phù hợp tư tưởng ma đạo của chúng ta.
- Vậy cũng không được, lần thứ hai hẳn là trước khi chết.
- Về sau ta không nhắc đến Huyết San Hô trăm vạn năm nữa.
- Khẩu lệnh đi vào là . . .
. . .
Được đến khẩu lệnh, Trần Trầm bay nhanh về phương hướng Đại Chu.
Lần này, hắn đơn giản bao kín toàn thân, đỡ khỏi phải bị người hiểu lầm.
Lại bay suốt hai ngày, Trần Trầm rốt cuộc đến đại chỉ ban đầu của tổng bộ Ma Môn ở Đại Chu.
Nơi này vẫn hoang vắng như trước kia, núi trụi lủi, linh khí khô cạn.
Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh nồng nặc, trong khe hở đá núi ngoan cường mọc một ít cỏ độc.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Trần Trầm trong lòng buồn bã, bất giác đã qua gần hai năm.
Thiếu niên mơ hồ như hắn giờ đã trưởng thành.
Gần dó chợt vang lên giọng con nít non nớt:
- Sư huynh, sao trở lại rồi?
Trần Trầm quay đầu nhìn lại, một tiểu hài nhi đập vào mắt hắn.
Cậu bé vẫn giống như hai năm trước, áo xanh mũ nhỏ. Nhưng Trần Trầm hiện giờ nhìn thấu thân phận yêu tộc thực vật của cậu bé.
- Sinh Phàm, ngươi vẫn luôn ở chỗ này?
Trần Trầm bước qua, cúi người bế Sinh Phàm lên.
Nhân Sâm Oa Nhi Sinh Phàm là thiếu môn chủ của Y Bộ, nếu không phải lúc trước Oa Nhi này vạn dặm đưa kiếm thì không chừng Trần Trầm đã lên bàn thờ ngồi.
Sinh Phàm nhỏ giọng đáp, ánh mắt có chút phức tạp:
- Đúng vậy, sư phụ nói ta không thích hợp đi chiến trường hai tộc người, yêu, dặn ta canh giữ chỗ này.
Trần Trầm thầm thở dài, dịu dàng nói:
- Sư phụ của ngươi nói đúng, ngươi thật sự không thích hợp đi chiến trường hai tộc người, yêu. Nhưng chỗ này cũng không phải nơi để cho ngươi ở, có muốn đi với sư huynh không?
Sinh Phàm nghe vậy cúi đầu, không nói chuyện.
Trần Trầm thấy trong mắt Sinh Phàm tràn đầy u buồn không xứng đôi với khuôn mặt, hỏi tiếp:
- Sinh Phàm, ngươi nói cho ta biết trong lòng của ngươi có nguyện vọng gì không? Nếu sư huynh có thể giúp gì cho ngươi thì tất nhiên sẽ giúp ngươi thực hiện.
Trần Trầm nói lời này không phải gạt người, Sinh Phàm từng cứu mạng hắn nhưng từ đầu đến cuối không được chút chỗ tốt gì từ hắn, điều này khiến trong lòng hắn áy náy không yên, nếu thật sự có thể giúp hài tử này thì chắc chắn hắn sẽ dốc hết sức.
Sinh Phàm ngước đầu lên, ánh mắt sợ sệt nhìn Trần Trầm, nhẹ giọng nói:
- Sư huynh, ta muốn có một ngày được giống như sư huynh, có thể quang minh chính đại đi trong thế gian này, sẽ không bị người truy sát.
Nghe được đáp án này, trái tim Trần Trầm rung lên.
Hồi lâu sau, Trần Trầm mới hít sâu một hơi nói:
- Tin tưởng ta, một ngày nào đó, ngươi có thể làm được điều này!
Nói xong câu đó, Trần Trầm gọi ra Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng.
Tuy trình độ biến hóa của Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng kém xa Sinh Phàm, nhưng ba tiểu yêu quái gặp nhau thì rất vui vẻ.
Không lâu sau, Sinh Phàm đồng ý về sau đi theo Trần Trầm.
Trần Trầm nhìn bóng dáng của ba tiểu yêu quái, nhớ được cảnh mình gặp được trong yêu tộc, tâm tình có chút trầm trọng.
Muốn cho yêu tộc thực vật quang minh chính đại đi trên thế gian thì khó khăn biết bao?
Thở dài thườn thượt, Trần Trầm thu ba vật nhỏ vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, sau đó bước chân vào không gian trong núi.
Tượng Ma Thần dữ tợn vẫn đặt ở đó, nhưng Trần Trầm không thấy cảm giác thần bí như lúc đầu gặp.
Trần Trầm chậm rãi đến trước tượng Ma Thần nhỏ giọng niệm một câu chú ngữ mà hắn nghe không hiểu. Tượng Ma Thần bắt đầu rung rinh, không lâu sau lộ ra cửa ánh sáng ở phía sau pho tượng.
Trông thấy cửa ánh sáng kia, Trần Trầm dứt khoát đạp bước vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận