Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 188: Ngươi Có Thể Thay Ta Giải Thích Nghi Hoặc Không?

Chương 188: Ngươi Có Thể Thay Ta Giải Thích Nghi Hoặc Không?Chương 188: Ngươi Có Thể Thay Ta Giải Thích Nghi Hoặc Không?
         - Đây là Thiên Khuyết Thần Kim, trước đó, lần đầu nhìn thấy thứ này ta liền cảm giác rất hợp với ngươi, nhưng lúc đó ngươi còn có Phá Hiểu, cho nên ta cũng không nghĩ nhiều, hiện tại xem ra từ nơi sâu xa tự có thiên ý.
Trần Trầm vừa nói vừa giao Thiên Khuyết Thần Kim cho Hạ Tích Sương.
- Thần Kim? Thứ này quá quý trọng… - Hạ Tích Sương có chút kinh ngạc, vô thức muốn cự tuyệt.
Hạo Nhiên Kiếm Tông cũng có hai ba kiện chí bảo được chế tạo từ Thần Kim, bất quá đó đều là truyền thừa từ rất lâu trước đó, hầu hết đều rơi vào tay cường giả đã vượt khỏi cấp độ Nguyên Thần.
Hơn nữa cũng không phải với tư cách là bổn mạng chi bảo.
Bởi vì trong những… pháp bảo này vẫn còn lưu lại dấu vết của cường giả trước đó, muốn đúc lại cũng không được.
Hôm nay Trần Trầm lại đưa cho nàng một khối Thần Kim còn chưa qua rèn luyện, thứ này… trân quý bực nào?
. . .
Trên bầu trời, thiếu chút nữa Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ đã tức đến phát khóc.
Tặng cho ngươi thì ngươi cầm đi, còn lăng xăng cái gì? Ngươi đã là đạo lữ của người ta rồi, còn thứ gì không thể cầm hả?
Trước kia sao nàng lại không phát hiện cái đồ đệ này ngu như vậy?!
Giờ phút này, nàng không thể lập tức bay xuống, sau đó thay đồ đệ cất thật kỹ khối Thiên Khuyết Thần Kim kia.
Bên dưới, nghe vậy, Trần Trầm nhướng mày, dường như không vui.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cuối cùng, Hạ Tích Sương cũng thu Thiên Khuyết Thần Kim vào.
Đạo lữ vốn tuy hai mà một, vừa nãy cách làm của nàng quá thật có chút kiểu cái, chuyện này khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
Thế nhưng ai bảo nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng thu được lễ vật quý trọng thế này đâu chứ?
Âm thầm quan sát, Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Xem ra, tiểu tử kia thật sự yêu thích đồ đệ nhà mình, bằng không thì không thể nào biết rõ Thiên Khuyết Thần Kim mà vẫn mang tặng cho tiểu nha đầu Tích Sương được.
- Một tu sĩ sinh ra ở tiểu quốc, không có thân gia, lại có thể bỏ ra như thế, cũng xem như khó có được.
Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ thở dài thật sâu, nhưng chính vì khó có được, lại khiến nàng thêm khó xử.
Nếu để hai người này ở cùng nhau, mỗi ngày như keo như sơn, qua một hai năm lại sinh hài tử…
Có nhiều gánh nặng như vậy, còn tu tiên kiểu gì?
Đến lúc đó đừng nói bước vào Nguyên Thần cảnh, chỉ sợ có chút thời gian tu luyện cũng là không tệ rồi.
Có điều, không biết hài tử của Tiên Thiên Linh Thể cùng Tiên Thiên Linh Thể có thể là Tiên Thiên Linh Thể hay không nhỉ? Nếu sinh ra một mớ, chả phải Nhân tộc phất lên rồi sao?
- Phi! Ta đang suy nghĩ cái gì!
Thầm mắng mình một câu, Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ lấy ra một khối lệnh bài đưa tin.
Cái lệnh bài này có thể liên hệ trực tiếp với Hạo Nhiên Kiếm Tông tông chủ, cũng chính là đại năng đỉnh tiêm của Nhân Tộc.
Loại chuyện này chỉ có tông chủ mới có thể định đoạt, nàng cũng không quyết được.
...
Một lát sau.
Sắc mặt Hạ Tích Sương đột nhiên biến đổi, ánh mắt thoáng cái trở nên khẩn trương.
- Trần Trầm, sư phụ ta ở phụ cận, nàng muốn ta đi gặp nàng.
Nghe vậy, Trần Trầm lập tức dò xét xung quanh, trong mắt tràn đầy kính trọng, thế nhưng lại không hề hướng mắt lên đỉnh đầu.
- A? Thánh nữ đại nhân ở đâu? Ta cũng muốn gặp người!
- Sư phụ không muốn gặp ngươi… Nàng còn bảo ta đừng nói với ngươi là nàng ở gần đâu… Trần Trầm, cho ta một ngày, trong vòng một ngày, ta nhất định sẽ giải thích rõ với sư phụ chuyện giữa chúng ta! - Trên mặt Hạ Tích Sương tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Thấy vậy, Trần Trầm nhẹ nhàng vén tóc nàng, hôn nhẹ lên trán, sau đó nhìn nàng thật sâu, mới mỉm cười nói:
- Ta hiểu được, đi đi!
Hạ Tích Sương khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, sau đó hướng phương xa bay đi.
...
Nhìn theo phương hướng nàng rời đi, trong lòng Trần Trầm tràn đầy xem thường đối với vị Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ kia.
Rõ ràng là âm thầm nhìn lén ngay trên đỉnh đầu, lại còn hành đệ tử nhà mình chạy xa như thế.
Lúc nãy Tích Sương nói thật cho hắn biết, chỉ sợ đến khi gặp Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ khó tránh khỏi bị mắng một trận.
Cái gì chó má Thánh nữ, thực đếch phải thứ tốt! Ta nhổ vào!
Thầm mắng vài câu, Trần Trầm liếc nhìn lệnh bài đưa tin trong nhẫn trữ vật.
Chu Nhân Long cũng đang mắng hắn máu chó lâm đầu.
- Trương Thần! Tiểu tử nhà ngươi chạy đi đâu? Ta còn nói với tên Độc Giao kia rằng hôm nay không giết được hắn ta liền mang họ hắn. Giờ hắn chạy mất rồi, ngươi nói ta phải làm sao hả?
- Việc này là ngươi cam đoan với ta đấy, về sau ngươi cùng họ với hắn!
- Mau mau quay về, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
...
Đọc đến đây, Trần Trầm có chút bất đắc dĩ, sau khi chào hỏi người Thiên Vân Tông một lượt, hắn liền hướng Ma môn bay đi.
Hiện tại tốc độ phi hành của hắn đã vượt ngoài dự đoán, muốn về đến Ma môn cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Trong vòng một ngày, hắn dư sức quay về Ma môn xử lý vài chuyện linh tinh.
Chưa đến một canh giờ, Trần Trầm đã về đến tổng bộ Ma môn.
Bên trong tổng bộ, tất cả các môn chủ phân bộ đều tề tụ, ngoài ra, hết thảy cao thủ nổi danh Ma môn cũng tập kết ở đây.
Chu Nhân Long ngồi ở vị trí môn chủ, thần sắc thập phần ngưng trọng.
Nhìn thấy một màn như vậy, thần sắc Trần Trầm thoáng cái cũng trở nên ngưng trọng.
Mình mới đi có một buổi, rốt cuộc Ma môn đã xảy ra chuyện gì? Đáng để phải nghiêm túc như thế?
- Sư huynh, rượu của ngươi!
Thấy Trần Trầm trở về, Viên Kình Thiên hấp tấp chạy tới, đưa cho hắn một ly rượu vẫn còn bốc hơi nóng.
Cứ như rượu này chưa từng lạnh qua vậy.
Thấy vậy, Trần Trầm hết sức vui mình, một hơi uống cạn, sau đó hỏi:
- Trong lúc ta ra ngoài đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt môn chủ khó coi như vậy?
Nghe hỏi, Viên Kình Thiên vậy mà lại lộ vẻ khinh thường, thấp giọng nói:
- Quỷ mới biết hắn chạm dây nào, hở chút là thần thần bí bí, hoảng hoảng hốt hốt, không có một chút khí độ của môn chú, ta thấy hắn nên sớm thoái vị, để sư huynh ngài làm môn chủ thì hơn…
Phanh!
Viên Kình Thiên còn chưa nói hết lời, một cỗ lực cực lớn đã giáng xuống người hắn, trực tiếp đánh hắn văng vào tường.
Thấy vậy, đám người chung quanh không nhịn được run rẩy.
Hôm nay môn chủ giận không nhẹ nha!
Thấy mọi người đã hoàn toàn yên tĩnh, lúc này, Chu Nhân Long mới quét mắt một lượt, lạnh giọng nói:
- Ta vừa mới nghe Yêu tộc đi ngang qua nói Thánh tử Trần Trầm đánh bại không ít thiên kiêu Yêu tộc trước sơn môn Thiên Vân Tông, thực lực thậm chí vượt qua Nguyên Anh đỉnh phong Cửu Vĩ Thiên Hồ, đối với việc này, các ngươi có suy nghĩ thế nào?
- Cái gì? So với Nguyên Anh đỉnh phong còn mạnh hơn? Hắn tiến bộ nhanh vậy sao?
- Đây chẳng phải có thể lập tức vượt qua môn chủ rồi sao?
Thấy mọi người lộ vẻ khiếp sợ, Chu Nhân Long lại thản nhiên nói:
- Không chỉ như thế, tên Trần Trầm kia còn nhận Hạo Nhiên Kiếm Tông thượng sứ là đạo lữ, ta thấy Thiên Vân Tông quật khởi đã là thế bất khả kháng rồi!
- Không thể nào! Trần Trầm kia dù có lợi hại, cũng không phải đối thủ của sư huynh! Sư huynh là thiên hạ vô địch!
Bị khảm trong tường, Viên Kình Thiên chật vật chui ra, thần sắc vô cùng phẫn nộ quát.
Hắn không chịu được người khác ở trước mặt hắn tán dương tên Trần Trầm kia!
Phanh!
Thế nhưng hắn còn chưa nói hết lời, lại một tiếng nổ vang, kế đó cả người Viên Kình Thiên lần thứ hai khảm vào tường.
- Hình như môn chủ rất có ý kiến với Kình Thiên nha…
- Còn không phải? Cũng không biết hắn đã làm nên chuyện gì khiến người người oán trách…
Nghe đến đó, Trần Trầm nhịn không được nhíu mày.
Đám Yêu Tộc kia lắm chuyện vậy à?
Việc này mới phát sinh không bao lâu, vậy mà đã truyền đến Ma môn rồi?
Không đợi hắn phát biểu ý kiến, Độc bộ môn chủ đã đứng dậy, cười “khặc khặc”, nói:
- Môn chủ, chúng ta không cần tự xem nhẹ mình, ngày đó, thiếu môn chủ dùng sức một người đánh bại mấy tên Nguyên Anh Yêu tu, kỳ thực, thực lực tuyệt đối không yếu hơn so với Trần Trầm.
- Đúng vậy, huống chi bổn mạng chi bảo của thiếu môn chủ là do ta tự tay chế tạo đấy, phẩm chất thứ kia… Khục khục! - Môn chủ Khí bộ cũng phụ họa.
Chuyện về Vạn Hóa Thần Phong thật ra cũng chỉ có vài người trong Ma môn biết rõ, cho nên lời hắn nói thập phần khó hiểu.
Nghe vậy, hết thảy chúng tu sĩ Ma môn đều vô thức nhìn về phía Trần Trầm, trong mắt tràn đầy tự hào.
Cho dù Thiên Vân Tông có Trần Trầm thì đã như thế nào? Bọn họ cũng có thiếu môn chủ nha!
- Môn chủ, hay là để thiếu môn chủ đi khiêu chiến Trần Trầm một phen? Hảo hảo dương danh Ma môn?
Môn chủ Yêu Nhân bộ đề nghị.
Đề nghị này lập tức được mọi người tán thành.
- Chủ ý này rất hay!
- Luyện Thế nhất mạch của Ma môn ta vạn phát bất xâm! Trần Trầm cũng không phải đối thủ của thiếu môn chủ!
- Thật tốt quá! Ta đợi ngày này đã lâu rồi! - Viên Kình Thiên lại chui ra, không để ý đến tro bụi trên mặt, cực kỳ hưng phấn hô lên.
Nghe vậy, Trần Trầm á khẩu không biết nói gì.
Bảo hắn đi khiêu chiến chính mình, cái này bảo hắn làm kiểu gì đây? Chẳng lẽ biến ra cái phân thân?
Không đợi hắn nói ra một phen nào là lấy đại nghiệp Nhân tộc làm trọng các kiểu, Chu Nhân Long đột nhiên cười hắc hắc.
- Ta đương nhiên biết thực lực Trương Thần, chỉ sợ cũng không thua Nguyên Anh đỉnh phong, thật ra, ta vẫn luôn hiếu kỳ một chuyện.
- Chuyện gì?
Đám cường giả Ma môn hai mặt nhìn nhau.
Chu Nhân Long ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía Trần Trầm, thập phần chân thành nói:
- Nguyên Anh sơ kỳ liền có thể đánh bại Nguyên Anh đỉnh phong, thiên kiêu bực này vốn cực hiếm thấy, vì sao trong cảnh nội hai cái tiểu quốc lại có thể đồng thời xuất hiện hai tên?
- Còn nữa, trước kia ta vẫn luôn không nhớ rõ Thiên Vân Tông, vì sao Vô Tâm Tông vừa bị diện, cái tông môn này lại không ngừng phát triển, trở thành lãnh tụ Đại Tấn?
- Trương Thần, ngươi có thể thay ta giải thích nghi hoặc không?
Nói đến đây, Chu Nhân Long dừng lại một lát, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, gắn từng chữ một:
- Hoặc là… Ta hẳn nên gọi ngươi là… Trần Trầm?
Lời này vừa ra, trong nháy mắt, đại điện Ma môn lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận