Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 129: Thực Lực Chân Chính

Chương 129: Thực Lực Chân ChínhChương 129: Thực Lực Chân Chính
         Oanh!
Lôi kiếp trên trời đánh xuống, cả người Trần Trầm nháy mắt đen kịt, bị đánh văng ra xa bảy, tám mét.
Còn chưa hoàn toàn ngã xuống đất, thân thể hắn giữa không trung đột nhiên chấn động, lộn ngược ra sau 360 độ, vững vàng rơi xuống đất.
Mà lúc này, thương thế trên người nhờ có sinh cơ chi lực cường đại cùng Bất Diệt Chi Thể đã triệt để chữa lành.
Oanh!
Từng đợt lôi kiếp đánh xuống, Trần Trầm đau đến chết lặng, cũng lười nói nhảm, chỉ là không ngừng thay đổi tư thế.
Thỉnh thoảng dùng tay phải tiếp, có khí lại dùng tay trái kiếp, khi thì trồng chuối, rồi lại chống đẩy, lắm lúc còn tập dưỡng sinh.
Hết cách rồi, nếu cứ để lôi kiếp bổ vào một chỗ, hắn nhất định không chịu nổi.

Năm phút sau.
Sắc mặt Trần Trầm tái nhợt, giờ phút này hắn đã tập thể dục theo đài đến lần thứ hai, ngoại trừ chỗ nào đó không thể đụng, toàn thân cao thấp đều bị bổ một lần, năng lượng trong cơ thể cũng tiêu hao không còn bao nhiêu.
Nhưng đại kiếp nạn trên bầu trời cũng không có ý định tiêu tán, dường như không đánh chết hắn tuyệt không bỏ qua.
- Ta cũng đâu phải trở thành Nguyên Anh, tại sao hả?
Trần Trầm thầm mắng, hắn từng thấy sư phụ Tiêu Vô Ưu độ Nguyên Anh. Kiếp nạn kia tuy có uy lực không nhỏ, nhưng tuyệt đối không dai như vậy, sư phụ cứng rắn chịu hơn mười đạo lôi kiếp xem như xong.
Mà kiếp nạn trên đỉnh đầu hắn hiện tại liên miên không dứt, cho dù là Kim Đan đỉnh phong, chịu liên tiếp mấy trăm đạo như vậy, không lạnh cũng không được.
Nếu không phải hắn có Bất Diệt Chi Thể cùng đại lượng thiên tài địa bảo, đoán chừng sống không qua mười đạo lôi đình.
- Nếu lúc trước để sư phụ độ kiếp nạn cỡ này, có khi bây giờ ta đã là Thiên Vân Tông tông chủ rồi.
Trần Trầm lầm bầm, cùng lúc đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Vô Tâm Tông chỉ còn là một mảnh hỗn độn.
Không có biện pháp, hắn phải tự cứu mình thôi!
Không bao lâu sau, cách đó vài trăm mét, một trưởng lão Vô Tâm Tông đang đả tọa chữa thương hấp dẫn lực chú ý của Trần Trầm.
Một giây sau, hắn bay thẳng đến trước mặt vị trưởng lão kia.
- Trưởng lão, hỏi ngươi chút chuyện, Vô Tâm Tông các ngươi… A, Vô Tâm Tông chúng ta giấu thiên tài địa bảo ở đâu?
Nghe vậy, Vô Tâm Tông trưởng lão lập tức mở mắt, nhìn kiếp vân dày đặc trên đỉnh đầu, hắn bị dọa nhảy dựng lên, tức giận quát:
- Chính là vì tên trời đánh ngươi! Hại cơ nghiệp Vô Tâm Tông ta hủy hoại trong thoáng chốc.
Ầm Ầm!
Một đạo kinh lôi xẹt qua, Vô Tâm Tông trưởng lão đen kịt, ánh mắt bắt đầu tan rã.
Sóng xung kích vừa này vốn đã khiến hắn bị trọng thương, hiện tại lại bị lôi kiếp tai bay vạ gió, khiến hắn trực tiếp tiến vào trạng thái hấp hối.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm cả kinh, dùng sức lắc lắc hắn, cao giọng hô:
- Trưởng lão, ngươi đừng chết, tỉnh dậy nói một tiếng, nói cho ta biết đi hướng nào???
Ầm Ầm.
Vô Tâm Tông Kim Đan trưởng lão… Xong!
Trần Trầm không biết nói sao, thu hồi nhẫn trữ vật của hắn, nhìn vào trong thì thấy trống rỗng, đành lau nước mắt chua xót.
Tên này trước đó bị thương, thiên tài địa bảo cùng đan dược đều đã dùng hết rồi…
- Hệ thống, gần đây có bảo khố gì không?
Nhân cơ hội lôi kiếp đang tích súc năng lượng, Trần Trầm điên cuồng bay quanh đống phế tích của Vô Tâm Tông, nhưng vẫn không tìm thấy vị trí bảo khố.
Bất quá, không bao lâu sau, hắn lại thấy một cái Vô Tâm Tông trưởng lão.
Phục sức của tên này nhìn cao cấp hơn tên mới nãy, tu vi ít nhất là Kim Đan hậu kỳ.
Nhìn thấy hắn ta, hai mắt Trần Trầm sáng ngời, lập tức bay qua “chào hỏi”.
- Ngươi đừng đến đây!
Nhìn kiếp vân trên trời bay về phía mình, trưởng lão kia bị dọa mất hồn, nộ quát một tiếng.
Nhưng Trần Trầm căn bản không quan tâm, trực tiếp bay về phía hắn.
- Trưởng lão, hôm nay Vô Tâm Tông đại loạn, những nơi khác coi như bỏ đi, nhưng bảo khố không thể mất. Thỉnh trưởng lão nói cho ta biết bảo khố ở đâu, đệ tử đến thủ hộ.
- Ngươi…Cái tên đáng chết ngàn đao!
Trưởng lão còn chưa nói hết, Trần Trầm đã trực tiếp khoác tay lên vai hắn.
Kiếp vân trên trời cuồn cuộn, dường như lôi đình lại sắp bổ xuống.
Ánh mắt trưởng lão vô cùng hoảng sợ, tâm thần nháy mắt sụp đổ, cuống quít nói:
- Cụ thể ở đâu thì ta không biết… Ta chỉ biết là ở phương Bắc. Ngươi đừng đụng ta! Đi mau!
- Đa tạ!
Trần Trầm nói tạ, sau đó nhanh chóng bay về phương bắc, trong đầu không ngừng dò hỏi hệ thống: Phụ cận có bảo khố hay không?
Một lát sau, hắn không còn hỏi nữa, bởi vì hắn đã tìm được chỗ mình muốn.
Đó cũng là một tòa phế tích, cấm chế đã sớm sụp đổ. Bên cạnh còn có mấy vị Kim Đan trưởng lão khẩn trương thủ hộ.
- Vô Tâm Tông trưởng lão vừa nãy là người thành thật!
Trần Trầm thầm cảm thán một câu, sau đó nhanh chóng bay về phía bảo khố.
- Mấy vị trưởng lão khổ cực, ta đến mượn ít đồ!
Hạ xuống, Trần Trầm thuận miệng bắt chuyện một câu, sau đó chui tọt vào bảo khố. Lúc này, lôi vân trên bầu trời đã tích súc đủ, mấy đạo lôi đình liên tiếp đánh xuống, nổ trên người hắn, đám người xung quanh cũng bị đánh văng.
Trần Trầm hộc ra một ngụm máu, lảo đảo ngã xuống đất.
Nhưng hắn vẫn gian nan bò xuống đáy phế tích.
- Hệ thống, quanh đây đồ quý giá nhất ở đâu?
“Phía dưới năm mét có trung đẳng linh thạch…”
“Phía dưới năm mét có pháp bảo…”
“Phía dưới năm mét có thiên tài địa bảo…”
“Phía dưới năm mét có đan dược…”
“Phía dưới năm mét…”

Nhìn một hàng nhắc nhở dài vô cùng vô tận, tựa như suối phun, Trần Trầm như đánh máu gà, không nói hai lời lập tức lấy ra một bình Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, uống cạn.
Kiếp nạn lần này tiêu hao một nửa Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch của hắn. Thiên tài địa bảo ngoại trừ giải độc cùng hạ độc, còn lại đều dùng hết. Nếu không bơm thêm chút máu, hắn coi như lỗ lớn.
Ầm Ầm!
Bên người lôi đình cuồn cuộn, ngẫu nhiên còn vang lên tiếng kêu gào, tiếng hét phẫn nộ, ngoài ra còn có tiếng phế tích nổ mạnh.
Cái này khiến Trần Trầm có cảm giác mình đang ở trên chiến trường ác liệt.
Nhưng trong đầu liên tục hiện lên nhắc nhở đã cho hắn động lực vô cùng vô tận. Khiến hắn có loại ý chí tráng sĩ chặt tay, không ngừng bò vào trong bảo khố.
Phù phù!
Một lát sau, Trần Trầm đã bò vào một căn hầm.
Nhìn một lượt, xung quanh là vô số linh thạch, đẽo gọt chỉnh tề, mà hắn đang nằm trong đống linh thạch.
- Hí! – Trần Trầm hít một hơi khí lạnh, linh khí toàn thân bỗng nhiên bộc phát. Bảy cái nhẫn trữ vật trên người hắn bay ra, vô tận linh thạch điên cuồng chui vào nhẫn trữ vật.
- Mấy trăm vạn linh thạch! Trung phẩm linh thạch cũng có mười vạn!
Trần Trầm vừa lấy đồ vừa cảm thán, không bao lâu sau, hắn đã vét sạch linh thạch.
Lúc này, toàn thân Trần Trầm thủng lỗ chỗ, vậy là hắn lại như chẳng có việc gì, theo như hệ thống nhắc nhở, đi sang cái hầm kế tiếp.
Trong này chứa Linh Khí Pháp Bảo cùng với đủ loại khoáng thạch trân quý!
Mang hết!
Trong đầu Trần Trầm hiện tại chỉ còn hai chữ này, thuận tiện còn lấy đi mấy trăm cái nhẫn trữ vật trong bảo khố.
Cái hầm tiếp theo chứa đan dược, có gần mấy ngàn bình.
Không quan tâm là đan dược gì. Mang đi hết!
Đến hầm tiếp theo, tất cả đều là thiên tài địa bảo, đủ loại, có gần vạn gốc.
Lấy đi, đừng khách khí!

Linh khí, pháp bảo, bí tịch, toàn bộ mang đi.

Một phút sau.
Từ dưới phế tích, Trần Trầm toàn thân kim giáp tựa thiên thần hạ phàm chậm rãi đi ra, ánh mắt trở nên vô cùng thâm thúy, trần đầy cảm giác cao thủ thật tịch mịch.
Trên bầu trời, lôi vân vẫn còn mờ mịt.
Cảm nhận được chấn động trên không, Trần Trầm nhếch miệng, liếc xéo lôi vân, sau đó vươn ra một bàn tay, khinh thường “hừ” một tiếng.
- Hửm?
Bàn tay kia ánh vàng rực rỡ, lóe ra hào quang chói mắt. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mỗi ngón tay đeo ít nhất mười cái nhẫn trữ vật. Thế cho nên cả bàn tay nhìn như đang đeo bao tay bằng kim loại vậy.
Thấy vậy, lôi vân trên trời khựng lại trong chốc lát, sau đó ầm ầm tiêu tán.
Trần Trầm thỏa mãn thu tay về, đeo hết lên cổ, đúng chất dùng nhẫn trữ vật xỏ thành vòng cổ đeo, trong mắt tràn đầy hào khí bễ nghễ thiên hạ.
- Hừ, đây mới là thực lực chân chính!
Bạn cần đăng nhập để bình luận