Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 291: Ra giá nào

Chương 291: Ra giá nàoChương 291: Ra giá nào
         Không đợi Bạch Phàm suy nghĩ sâu hơn, Trần Trầm quay đầu nhìn gã:
- Đạo hữu, ngươi vừa mới nói cái gì?
Bạch Phàm cố giữ bình tĩnh, lắp bắp:
- Tây . . . Tây Cương đi như thế nào?
Trần Trầm nghe vậy mỉm cười nói:
- Tây Cương ở phía tây mà, không lẽ đạo hữu không biết phương hướng nam bắc? Hoặc là đạo hữu có mưu tính khác?
Bạch Phàm nghe vậy tim đập dồn dập, lúng túng ấp úng:
- Đạo hữu có điều không biết, ta từ nhỏ đã hay lạc đường, đoạn thời gian trước lại bị thương, cho nên mới đi lạc đến khu vực này, cũng không biết đây là nơi nào? Còn về có ý đồ khác thì . . . đạo hữu đừng đùa với ta, quý tông đông người như vậy, một mình ta lẻ loi nào có mưu đồ gì?
Bạch Phàm vừa dứt lời, Viên Kình Thiên từ xa bay tới đánh giá gã từ trên xuống dưới, nói với Trần Trầm:
- Sư huynh, trong tu sĩ nhân tộc đang lẩn trốn không có người này.
Bạch Phàm nghe vậy thầm thở phào, may mắn gã không phải tu sĩ bị truy nã.
Bạch Phàm đồng ý Thiên Tà là vì đoạn thời gian trước một mớ vật tư quan trọng do gã hộ tống bị yêu tộc cướp đi, gã không ngăn được, chỉ có thể chạy trốn.
Việc này tuy rằng không đến mức bị xử quyết, nhưng cũng là tội không nhẹ, mấu chốt là gã xuất thân hoàng tộc, nếu tính nghiêm khắc thì sẽ khiến hoàng tộc hổ thẹn.
Cho nên, Bạch Phàm chỉ có thể lựa chọn tạm mất tích một đoạn thời gian, tìm cách bù đắp lại. Lúc này người của Thiên Tà tìm đến gã, đồng ý hỗ trợ bù đắp số vật tư đó.
Chỉ có một yêu cầu là giết Trần Trầm, sau đó sẽ được gia nhập Thiên Tà.
Cho nên chính xác ra Bạch Phàm là tu sĩ mất tích chứ không phải bị truy nã.
Trần Trầm nghe Viên Kình Thiên nói, gật đầu, sau đó chắp tay với Bạch Phàm:
- Đạo hữu, nơi này là Đại Tấn, tại hạ là sơn chủ tông môn Vô Phong Sơn của Đại Tấn, dám hỏi tôn tính đại danh, đến từ đâu?
Bạch Phàm lén lau mồ hôi lạnh trên trán, cười đáp:
- Khụ khụ, tại hạ tên Bạch Phàm, xuất thân hoàng thất Đại Kinh.
Nghe gã báo sinh ra từ hoàng thất, Trần Trầm có chút sửng sốt, nét mặt càng thêm cung kính:
- Không ngờ các hạ là hoàng tộc của Đại Kinh Nam Cương, thất kính thất kính!
Bạch Phàm thấy vậy trong lòng hoàn toàn thở ra.
Coi như qua mặt được rồi, có thể giữ mạng nhỏ.
- Bạch huynh, Thiên Tà phái ngươi đến giết ta, ra giá như thế nào?
Bạch Phàm bản năng trả lời:
- Không có gì, là một mớ nguyên vật liệu Luyện Đan mà thôi . . . á!
Nói xong Bạch Phàm mới ý thức được tình huống không đúng, sắc mặt bỗng nhiên đổi khác, nhìn lại Trần Trầm, nét mặt đã lạnh băng.
Gần nghìn tu sĩ ở sau lưng Trần Trầm cũng trở nên mặt mũi bặm trợn.
Bạch Phàm hoảng hốt luống cuống tay chân, chỉ vào Trần Trầm, không nói nên lời:
- Ngươi . . . Ngươi . . .
Trần Trầm ra lệnh một tiếng:
- Bắt lấy!
Bạch Phàm nháy mắt bị bao vây.
Nửa khắc đồng hồ sau.
Bạch Phàm bị phong ấn tu vi, ném tới trước mặt Trần Trầm.
Trần Trầm nghiêm khắc nói:
- Hoàng thất Đại Kinh câu kết tổ chức tà đạo, rất tốt! Việc này ta nhất định sẽ nói cho sư phụ biết, để sư phụ của ta thông báo cho hoàng thất Đại Kinh, sau đó để hoàng thất cho ta một cách nói!
Bạch Phàm sợ hãi nhũn người, điều này đối với gã khó chịu còn hơn là chết.
Nội bộ hoàng thất rắc rối khó gỡ, mỗi hoàng tử công kích nhau không ngừng nghỉ, tuy Bạch Phàm chỉ là một mạch chi nhánh nhưng cũng ủng hộ một hoàng tử.
Nếu chuyện Bạch Phàm câu kết Thiên Tà truyền về Đại Kinh thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Hoàng tử mà gã ủng hộ từ nay dính vết nhơ, e rằng hoàng tử vì chối bỏ quan hệ với gã, tự chứng minh trong sạch mà diệt luôn mạch chi nhánh của gã.
Nghĩ đến đây, Bạch Phàm trong mắt đã tràn đầy tuyệt vọng.
Cái gì gọi là một bước sai, mọi bước đều sai, giờ thì Bạch Phàm đã hiểu.
Bạch Phàm quỳ gối xuống đất, rơi lệ thành dòng năn nỉ Trần Trầm tha cho:
- Trần Trầm! Ta cầu xin ngươi đừng nói cho hoàng thất Đại Kinh, ngươi trực tiếp giết ta đi! Ta cho ngươi tất cả mọi thứ có trên người của ta!
Thấy một cường giả Nguyên Thần xuất thân hoàng thất mà có đức tính như vậy thì Trần Trầm cũng nghẹn lời, đế vương gia quả nhiên không dễ sinh sống.
Chần chừ giây lát, Trần Trầm lấy ra một trang giấy, viết chuyện Bạch Phàm câu kết Thiên Tà lên giấy rồi ném cho gã:
- Ký tên vào, để lại dấu ấn thần hồn, ta có thể suy xét tha cho ngươi.
Xem nội dung trên giấy, Bạch Phàm sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, nếu ký tên vào thì e rằng đời này gã sẽ bị khống chế trong tay Trần Trầm.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, lúc này gã đã không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Bạch Phàm bần thần lẩm bẩm:
- Ta ký . . . ta ký . . .
Bạch Phàm ký tên lên giấy, để lại dấu ấn thần hồn rồi giao cho Trần Trầm.
Trần Trầm cẩn thận cất tờ giấy tội trạng vào trữ vật giới, nụ cười dần dần trở nên tà ác.
Nếu Thiên Tà muốn giết hắn, vậy thì phải trả giá đắt.
Thủy tổ sáng lập môn phái như hắn không dễ chọc!
Sau khi khống chế được Bạch Phàm, Trần Trầm không vội vã hỏi chuyện mà là mang theo một đám tu sĩ tiếp tục tiến về phía Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trần Trầm đi Ngọc Đỉnh Đan Tông chủ yếu là thẳng tới chiến trường ngay mặt Tây Cương, nếu không vì vậy thì hắn đã chẳng dốc hết lực lượng.
Tưởng tượng chính mình mang theo trên nghìn tu sĩ chỉ huy giang sơn, tùy ý tung hoành trên chiến trường, Trần Trầm không kìm được có chút lo lắng.
Lỡ như có quá nhiều nữ tu mê mình quá thì làm sao đây? Có khi nào bị Tích Sương hiểu lầm không?
- Hay là về sau đeo mặt nạ vậy?
Trần Trầm ngẫm nghĩ, lấy ra một mặt nạ từ trong trữ vật giới.
Không phải hắn tự mình đa tình, mà là chân chính suy xét vấn đề này.
Một người, không chỉ cần học nhìn thẳng vào khuyết điểm của bản thân, còn phải nhìn thẳng vào ưu điểm của chính mình, không nên tự coi nhẹ.
Trầm mặc giây lát, Trần Trầm lại cất mặt nạ.
Mang theo mặt nạ, lúc thân thiết sẽ không tiện lắm.
. . .
Bay ra hơn nghìn dặm, Trần Trầm vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Bạch Phàm lúc này bị phong tu vi, trói chặt ném vào góc tường, bên cạnh gã còn có vài phong ấn, phong mấy vị tà tu Nguyên Thần cảnh của Thiên Tà.
Nhìn những Nguyên Thần sắp tan biến, có thể tưởng tượng áp lực tâm lý của Bạch Phàm lớn cỡ nào.
- Người Thiên Tà liên hệ với ngươi là ai? Ngươi có biết không?
Bạch Phàm yếu ớt trả lời:
- Không quen.
Trần Trầm lại hỏi:
- Làm cách nào liên hệ với người của Thiên Tà?
- Không biết, người kia nói chỉ cần ta thành công thì bọn họ tự nhiên biết.
Trần Trầm nghe vậy nhíu mày, sau đó lấy ra tờ giấy ghi tội:
- Bạch Phàm, bọn họ tùy tiện cử một người đến, không cho ngươi chút bảo đảm gì mà ngươi dám hại ta? Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Xem ra nên giao tờ tội trạng này cho hoàng thất Đại Kinh, cho bọn họ biết con cháu hoàng thất có đức tính thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận