Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 37: Nghĩ Cũng Hay Lắm

Chương 37: Nghĩ Cũng Hay LắmChương 37: Nghĩ Cũng Hay Lắm
         Trần Trầm phảng phất như không nghe thấy, xuất ra Tử Chi nuốt vào bụng, kế đó lại lấy ra một sợi dây mây.
Dây mây này chính là Trói Yêu đằng, sinh trưởng tại nơi ánh mặt trời đầu tiên chiếu sáng thiên địa, bên trong nó ẩn chứa một ít Thái Dương chân lực, bẩm sinh đã có thể khắc chế yêu tà.
Cái gì gọi là thừa dịp ngươi bệnh muốn lấy mệnh ngươi? Chính là đây! Trần Trầm xuất ra Trói Yêu đằng, không chút chần chừ bay thẳng về phía yêu hồ.
BA~!
Một âm thanh giòn vang, Trói Yêu đằng hung hăng quất lên người song vĩ yêu hồ.
Yêu hồ rên lên một tiếng, khắp người toát ra một đoàn khói trắng.
- Quả nhiên hữu dụng!
Hai mắt Trần Trầm sáng ngời, Trói Yêu đằng trong tay bắt đầu bay múa.
Ba ba ba ba ba ba BA~!
Song vĩ yêu hồ bị quật chết đi sống lại, đau đớn không thôi, thậm chí nó đã bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Thượng tiên, thỉnh tha cho tiểu yêu một mạng! Tiểu yêu không dám nữa!
- Tiểu yêu nguyện ý làm trâu làm ngựa!
Thanh âm mang theo đau đớn lộ ra môt cỗ điềm đạm đáng yêu, nhưng Trần Trầm cứ như bị điếc vậy, càng không ngừng quật roi.
- Thượng tiên... Thủ hạ...
Vốn dĩ hồ yêu còn muốn tiếp tục xin tha, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt “Không quật ngươi chết thề không bỏ qua” của Trần Trầm, nó đã hoàn toàn từ bỏ, thanh âm đáng thương nháy mắt trở nên hung tàn.
- Cmn! Xú tiểu tử, là ngươi bức lão nương đấy!
Song vĩ yêu hồ nổi giận gầm lên, trực tiếp há to miệng, một viên ngọc màu đỏ bay ra, mang theo khí thế mạnh mẽ khôn cùng đánh về phía Trần Trầm.
- Yêu thú nội đan!
Trần Trầm liếc mắt nhận ra viên ngọc kia là gì, hắn cả kinh, nhanh chóng vứt bỏ Trói Yêu đằng trong tay, lập tức lấy ra bé bự Hàng Long mộc.
Vừa thấy Hàng Long mộc, trong mắt yêu hồ lộ ra hoảng sợ cực điểm, tựa như nhìn thấy chuyện vô cùng kinh khủng.
- Đừng!
Nhưng Trần Trầm nào rãnh quản nó, bày ra tư thế đánh bóng chày, “bịch” một tiếng, Hàng Long mộc đập thẳng vào viên ngọc kia.
Một kích này khiến nội đan của yêu hồ nháy mắt bay cao và bay luôn.
Còn song vĩ yêu hồ đang nằm trên mặt đất thì chẳng khác nào bị sét đánh, nằm xụi lơ, ngay cả kêu rên cũng không làm nổi nữa.
Đợi nội đan từ không trung rơi xuống, Trần Trầm thò tay bắt lấy, lúc này, yêu hồ to lớn đã biến thành một tiểu hồ ly, nằm rạp trên đất không nhúc nhích.
Chỉ còn lại đôi mắt vẫn đang chớp chớp, cho thấy nó còn chưa chết.
- Muốn à? - Trần Trầm quơ quơ yêu đan đã mất đi ánh sáng trước mặt yêu hồ, mỉm cười nói.
Trong mắt song vĩ yêu hồ lộ ra một cỗ khát vọng, bất quá khát vọng nhanh chóng thay thế bằng phẫn nộ.
Tiểu tử trước mặt thoạt nhìn rất tùy tiện, thế nhưng trên thực tế tay hắn nắm vô cùng chặt, căn bản không hề buông lỏng dù chỉ một chút.
Cái này thuần túy là hỏi chơi cho vui mà!
- Hôm nay lão nương nhận thua, ngươi muốn chém muốn giết thì tùy, ta sao cũng được!
Nói xong câu đó, song vĩ yêu hồ liền nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận cái chết.
Thấy vậy, Trần Trầm nhíu mày, chân thành nói:
- Đại tỷ, ngươi có thể biến lại như lúc trước không? Với cái hình thể này mà lột da cũng chỉ làm được một cái khăn choàng cổ, dạng vừa rồi ít nhất làm được ba cái ga giường nha!
Song vĩ yêu hồ nghe hắn nói mà giận đến toàn thân run rẩy, nếu như hiện tại còn có một chút khí lực, nó khẳng định sẽ nhảy lên cắn tên tiểu tử trước mắt một ngụm cho hả giận.
...
- Thượng tiên thật bản lãnh!
Ngay khi Trần Trầm còn đang tự hỏi nên xử trí yêu hồ này như thế nào, cách đó không xa vang lên tiếng tán thưởng, chính là của tên thủ lĩnh đám kỵ sĩ.
So với bộ dạng hung thần ác sát lúc trước, giờ đây mặt mày hắn tươi như hoa mới tưới phân ấy, cứ như gặp được bằng hữu xa cách nhiều năm.
Trần Trầm liếc mắt nhìn hắn, không có phản ứng.
Tên thủ lĩnh kia từ từ chạy qua đây.
- Thượng tiên, chẳng hay có thể giao yêu vật này cho ta không? Để chúng ta có thể thay công tử báo thù, có câu trả lời cho chủ nhân?
Nghe hắn nói, Trần Trầm cười lạnh một tiếng, nhìn đám xa phu cùng bảo tiêu nhà mình vẫn còn bị trói, nói:
- Dựa vào cái gì?
Vẻ mặt thủ lĩnh kỵ sĩ cứng đờ, gượng cười, nói:
- Chủ nhân nhà ta là Đốc Quân Phi Hổ thành, cũng là người trong tiên gia, kính xin thượng tiên nể mặt ngài ấy…
- Đốc quân Phi Hổ thành? - Trần Trầm cau mày.
Phi Hổ thành cũng là một thành thuộc Ký Châu, luận về đẳng cấp có thể tương đương với Phi Vân thành phía trên Thạch Xuyên huyện.
Ngay cả huyện lệnh Thạch Xuyên huyện còn có tu vi, vị Đốc Quân đứng đầu bộ máy hành chính kia chắc chắn tu vi rất cao.
Nhưng Trần Trầm cũng không định cho hắn ta mặt mũi.
Đám người này khí thế hung tàn, muốn tìm người chịu tội thay, hôm nay yêu hồ bị hàn phục lại chạy đến đòi cho Đốc Quân bọn họ mặt mũi?
Nghĩ cũng hay lắm!
- Ta không biết hắn, hơn nữa tặng chiến lợi phẩm của mình cho người lại không phải phong cách của ta. - Trần Trầm mở miệng cự tuyệt.
Nghe xong, trong mắt thủ lĩnh kỵ sĩ lóe lên tía giận dữ, nhưng hắn không dám phát tiết. Một lát sau, hắn “phù phù” một tiếng quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn:
- Thượng tiên, van cầu ngươi thương xót cho những… phàm nhân chúng ta, nếu quay về không cách nào giải thích rõ, chủ nhân sẽ giết chết chúng ta.
Nói xong lời này, hắn lập tức quay sang liếc nhìn đám kỵ sĩ còn may mắn sống sót một cái.
Mấy tên… kỵ sĩ thấy vậy đều quỳ xuống, bắt đầu cầu khẩn.
- Thượng tiên, ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có còn nhỏ 3 tuổi!
- Cầu thượng tiên khai ân!
- Đại ca… Hay là cho bọn họ đi? - Trương Kỵ vốn bị trọng thương, nghe bọn họ nói vậy không khỏi mủi lòng, nhìn sang Trần Trầm.
- Cho bọn họ? Không thể nào, Trương Kỵ, ngươi có từng nghĩ đến nếu chúng ta cũng là phàm nhân, nếu bọn họ không phát hiện yêu hồ, vậy thì kết cục của chúng ta là gì không?
- Ta dám đánh cuộc mấy tên này sẽ cắt đầu chúng ta về chịu tội đấy.
- Bọn họ có quan tâm cảm nhận của chúng ta à? Có quan tâm chúng ta trên có mẹ già dưới có con thơ sao?
- Nói cho ngươi biết, không có chuyện đó đâu, cho nên ta cũng sẽ không đồng tình bọn họ.
Nói xong câu đó, Trần Trầm không thèm nhìn tên thủ lĩnh kỵ sĩ kia, mà đi đến cạnh đám xa phu nhà mình, cởi trói cho bọn họ.
Nhìn tình trạng của đám xa phu cùng bảo tiêu, Trương Kỵ thầm hiểu rõ, một tia thương cảm vừa nãy cũng biến mất vô tung.
- Các ngươi cứ trở về báo tình hình thực tế cho chủ nhân, nếu hắn thật sự không tin, vậy chỉ có thể trách các ngươi thờ sai chủ rồi.
Nghe được lời Trương Kỵ nói, đám kỵ sĩ hai mặt nhìn nhau, trong mắt thủ lĩnh kỵ sĩ càng lộ ra hận ý.
Tiên Nhân sẽ không để tâm đến sống chết của phàm nhân, chủ nhân là vậy, đám người trước mặt cũng thế thôi.
Nếu như hắn thật sự tay không mà về, đám thủ hạ của hắn không biết sẽ bị xử trí thế nào, nhưng người làm thủ lĩnh như hắn tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới có thể sống sót?
Tâm tư xoay chuyển, trong đầu hắn nảy ra một độc kế.
Đó chính là giết hết tất cả thủ hạ, sau đó một mình vào rừng làm cướp.
Như vậy chủ nhân hẳn sẽ cho rằng hắn đã chết trận.
Nếu như có thể, hắn cũng muốn cùng đám thủ hạ vào rừng làm cướp, thế nhưng hắn biết rõ chuyện này là không có khả năng. Bởi vì mấy tên thủ hạ này vẫn còn thân nhân tại Phi Hổ thành, hơn nữa, chỉ là đám tay chân, tội của bọn họ cũng không đáng chết, không cần thiết phải đi đến tuyệt lộ.
- Ta là bị buộc, các ngươi đừng oán ta!
Thủ lĩnh kỵ sĩ thì thào, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận