Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 612: Từng Người Mang Ý Xấu Riêng.

Chương 612: Từng Người Mang Ý Xấu Riêng.Chương 612: Từng Người Mang Ý Xấu Riêng.
.Chương 612: Từng Người Mang Ý Xấu Riêng.
Phi chu phi hành tầng trời thấp trăm dặm, lại gặp được một vài cái xác không hồn, bất quá không phải bị Giang Hoành giải quyết liền là bị Vân Giản cư sĩ hút đi.
- Dừng một chút đi.
Trần Trầm lúc này đột nhiên mở miệng nói.
Mấy người khác nghe đến đây lập tức tỉnh táo tinh thần, dọc theo con đường này Trần Trầm cũng không được cái gì, cứ như vậy yên lặng đứng ở đầu thuyền, nếu không phải người này ra giá tiền cực cao, bọn hắn đã hoài nghi người này đến đây chỉ ngắm phong cảnh.
Giờ đây yêu cầu ngừng lại, chẳng lẽ là cảm ứng được vật liệu gì tồn tại?
Ngay tại thời điểm Giang Hoành cùng Vân Giản cư sĩ âm thầm chờ mong, một bóng người từ phía dưới mặt đất nhảy lên một cái, tựa như tia chớp lẻn đến trên phi thuyền.
Nhìn thấy người này, Lâm Tú đầu tiên là sững sờ, xong la thất thanh nói.
- Thi sư huynh!
Nghe được lời hắn nói, Giang Hoành cùng Vân Giản cư sĩ lúc này mới chú ý tới bóng người ăn mặc tương đối ngay ngắn trước mặt, thoạt nhìn cũng không khác biệt lắm với tu sĩ bình thường, chỉ là cặp mắt vô thần, trong đó tối tăm mờ mịt, hiển nhiên là tu sĩ mê thất không bao lâu.
Kết hợp với lời Lâm Tú xưng hô, bọn hắn không cần đoán cũng biết người này chính là Thi Văn, đạo lữ của Lâm Tú.
Nhưng mà Thi Văn mất phương hướng lại không có cùng đạo lữ nhận nhau, mới vừa lên phi chu xong đã xông về phía Vân Giản cư sĩ cách hắn gần nhất.
Theo gợn sóng trên người đến nhìn, Thi Văn này lúc trước cũng là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ.
Bất quá mê thất xong sức chiến đấu khẳng định giảm mạnh, tình huống giờ đây chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Lâm Tú.
Thấy Thi Văn vọt tới, thần tình Vân Giản cư sĩ chuyển sang lạnh lẽo, vừa ra tay chính là ngoan chiêu.
Hắn hàng năm đều tiến vào Lạc Tinh giản, tự nhiên biết tu sĩ mất phương hướng cơ bản không thể cứu vãn, lại thêm hắn một tu sĩ Độ Kiếp không có lý do bán mặt mũi cho một Hợp Thể tu sĩ như Lâm Tú, cho nên đối mặt tiến công, hắn phản kích không chút do dự.
- Bắt sống hắn, cũng có cái bàn giao đối với Lâm Tú đạo hữu.
Một bên Trần Trầm nhẹ nhàng lên tiếng nói.
Nghe được lời Trần Trầm nói, Vân Giản cư sĩ lập tức thu hồi động tác vừa rồi, đổi thành trấn áp, mấy chiêu xong liền hạn chế Thi Văn tại chỗ, không động đậy được.
Lâm Tú lúc này mới phản ứng lại, tranh thủ thời gian xưng một tiếng cảm ơn với Trần Trầm, tiếp đó vọt tới bên cạnh Thi Văn, một bên điều tra tình huống trong cơ thể Thi Văn, một bên lo lắng nói.
- Sư huynh, ngươi tỉnh lại đi... Là ta!
Thấy Thi Văn không có phản ứng gì, nàng lại móc ra mấy Trấn Thần Đan cho Thi Văn ăn vào, nhưng mà hết thảy cũng chỉ là phí công.
- Lâm Tú đạo hữu, đạo lữ ngươi đã không cứu nổi, xem nhẫn trữ vật hắn còn ở đó hay không a, nếu có thể kế thừa một chút tài nguyên tu luyện, ngươi chuyến này cũng không tính thua thiệt.
Bên cạnh Giang Hoành từ tốn nói.
Lâm Tú ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt chỉ chứa nhiệt lệ không ngừng lung lay Thi Văn, ý đồ đánh thức đạo lữ của mình.
Đúng lúc này, một hòn đá không đáng chú ý từ trong ngực Thi Văn rơi xuống, cạch một tiếng, đập vào boong thuyền.
Nhìn thấy hòn đá kia, mắt Vân Giản cư sĩ đột nhiên sáng lên, theo bản năng liền muốn đem hòn đá kia nhặt lên, bất quá tốc độ Lâm Tú nhanh hơn, vượt lên trước cầm hòn đá lên.
Nhìn hòn đá trong tay, nước mắt trong mắt Lâm Tú giọt lớn giọt nhỏ lăn xuống, lẩm bẩm nói.
- Sư huynh, ngươi tìm tới Lạc Tinh Thạch... Nhưng ngươi tại sao không có trở về...
- Lạc Tinh Thạch...
Nghe được cái danh từ này, Trần Trầm hơi kinh ngạc, trước khi đến hắn điều tra qua Lạc Tinh giản, thẳng đến mấy loại bảo vật Lạc Tinh giản thừa thãi, trong đó Lạc Tinh Thạch là một loại trân quý nhất.
Thứ này rất có thể là bộ phận nội hạch của ngôi sao lúc trước, có thể chữa trị thần thức tu sĩ bị thương.
Nghe nói chỉ cần còn có một chút Chân Linh trong cơ thể, dùng Lạc Tinh Thạch này là có thể chữa trị Nguyên Thần linh thức như lúc ban đầu.
Giá trị chí bảo loại chữa thương bực này có thể nghĩ mà biết, tại dưới một vài tình huống đặc biệt, còn trân quý hơn thần kim, cho dù là tu sĩ Đại Thừa cũng sẽ thèm nhỏ dãi.
Lạc Tinh Thạch chí bảo bực này xuất hiện, Trần Trầm cảm giác không khí trên phi thuyền thoáng biến đổi, trong mắt Vân Giản cư sĩ và Giang Hoành nhiều thêm một vài thứ không thể diễn tả.
Trần Trầm cảm giác nếu hắn không có mặt, hai người này chỉ sợ đã động thủ tranh đoạt.
- Thu lại đi, nếu là đạo lữ ngươi tìm được, vậy dĩ nhiên tất cả thuộc về ngươi.
Thấy không khí càng ngày càng không đúng, Trần Trầm mở miệng đánh tan.
Lâm Tú cảm kích nhìn Trần Trầm một chút, tiếp đó thu Lạc Tinh Thạch vào trong nhẫn chứa đồ.
Trần Trầm thì nắm tay ngăn tại trên người Thi Văn, cảm ứng một thoáng tình huống người này, rất nhanh đã cho ra một cái kết luận.
- Thức hải đã không, thần hồn tịch diệt, triệt để không còn cứu nổi.
Khe khẽ thở dài, Trần Trầm thu tay về.
Thực lực không đủ thì không cách nào tránh khỏi bi kịch phát sinh, nếu tương lai hắn không muốn trở thành dạng như Thi Văn, nhất định phải trở nên càng mạnh.
Nghĩ tới đây, hắn càng kiên định quyết tâm tìm tới Tiên Nhân mộ táng.
- Trần đạo hữu, Lạc Tinh Thạch kia giá trị liên thành, ngươi nếu lấy hiến cho Thiên Ma thành chủ tiền bối, lão nhân ông ta nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ!
Trong đầu vang lên tiếng Vân Giản cư sĩ truyền âm, Trần Trầm quay đầu nhìn hắn một cái, trả lời.
- Trừ phi yêu cầu thực tế, nếu không ta sẽ không làm sự tình giết người đoạt bảo.
- Trần đạo hữu không hổ là đệ tử đại tông môn, tính cách cao thượng, tại hạ khâm phục.
Trên mặt Vân Giản cư sĩ lộ ra vẻ vui mừng.
Đây là vui vẻ xuất phát từ nội tâm, hắn đúng là sợ Trần Trầm lên lòng xấu xa, tiếp đó giết người đoạt bảo, tiện thể tiêu diệt luôn cả hắn.
Cho nên vừa rồi nói lời này cũng là mong Trần Trầm này thật giết người đoạt bảo, có thể tha hắn một lần.
Giờ đây không động tay, vậy dĩ nhiên tốt nhất, về phần Lâm Tú này, chờ mang ra Lạc Tinh giản, hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết sau.
Chỉ một rắc rối là Giang Hoành kia... Nếu như có thể, hắn muốn tìm một chỗ hố luôn cả Giang Hoành.
Nói thật, dựa vào mang người vào Lạc Tinh giản kiếm Linh Thạch, cái mua bán này thật sự là làm không lâu dài, cho dù là hắn cũng khó tránh khỏi có một ngày xảy ra chuyện.
Lần này thật vất vả gặp được người xuất thủ xa xỉ, kiếm lời xong một bút này, lại thu Lạc Tinh Thạch vào tay, hắn sẽ rửa tay gác kiếm.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
...
Trần Trầm quay đầu, tiếp tục nhìn về phía trước, hắn làm sao không biết rõ vì một kiện bảo vật, hai người phía sau đã bắt đầu từng người mang ý xấu riêng?
Nhưng lúc này trong đầu hắn lại không muốn quan tâm việc này, mà chỉ nghĩ đến cái khác.
Trước khi đến bên trong thư tịch giới thiệu, Lạc Tinh Thạch chỉ có bên trong Lạc Tinh giản mới có.
Lạc Tinh giản này là chỉ Lạc Tinh giản thật, cũng chính là bên trong hố to bị tinh thần đập ra kia, mà không phải một mảng khu vực lớn không rõ ràng này.
Hố to tự nhiên là địa phương nguy hiểm nhất toàn bộ khu vực Lạc Tinh giản, nơi đó cũng là địa phương Tam Tuyệt đạo quân có khả năng mai táng Tiên Nhân nhất.
Như thế thì có thể nhìn ra, nơi đây cách hố to kia không xa.
...
Tiếp theo một đường, Vân Giản cư sĩ rõ ràng đang cùng Giang Hoành cướp sinh ý.
Phía trước hắn chỉ vận dụng túi pháp bảo kia hấp xả một vài thi thể tu sĩ cùng xác không hồn tu vi yếu kém, hiện tại một khi hắn nhìn thấy có hư ảnh nhân hình, tốc độ xuất thủ còn nhanh hơn Giang Hoành mấy phần.
Khoảng cách gần trăm dặm gặp được bảy tám cái xác không hồn sống sót, trong đó hơn phân nửa bị Vân Giản cư sĩ đoạt mất.
Giang Hoành thấy vậy cũng không tiện oán trách cái gì, không thể làm gì khác hơn là tập trung tất cả lực chú ý, tranh thủ phát hiện những xác không hồn trước Vân Giản tu sĩ.
Bất tri bất giác, phi chu lại phi hành hơn mười dặm.
Một bóng người thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện tại trong sương mù chỗ không xa, nhìn thấy bóng người cao lớn này, Vân Giản cư sĩ không vội vã xuất thủ.
Giang Hoành không để ý tới nhiều như vậy, hắn thậm chí cũng không kịp nhìn Vân Giản cư sĩ một chút, cả người như điều kiện phản xạ hướng về bóng người kia kích xạ mà đi.
Oanh!
Ngay tại nháy mắt hắn gần đến bóng người kia, bóng người kia đột nhiên quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt đáng sợ tràn đầy bạch cốt, ngay sau đó uy áp khủng bố có thể so với tu sĩ Đại Thừa liền từ trên người nó tán phát ra.
Vân Giản cư sĩ thấy vậy cực kỳ hoảng sợ, lên tiếng kinh hô nói.
- Bực tồn tại này không thể trêu chọc! Mau bỏ đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận