Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 140: Tiến Đến Quốc Đô Đại Tấn

Chương 140: Tiến Đến Quốc Đô Đại TấnChương 140: Tiến Đến Quốc Đô Đại Tấn
         Trời dần dần sáng.
Trần Trầm mang theo mặt nạ rời khỏi đệ nhất phân bộ Ma môn.
Phía sau hắn chính là Chu Phong, Chu Sơn cùng với bảy vị môn chủ phân bộ Nguyên Anh kỳ.
Kế tiếp là ba mươi bốn vị thiếu môn chủ, ngoại trừ tiểu oa nhi Y bộ.
Đi cuối là trăm vị Kim Đan tu sĩ của Ma môn ba mươi sáu bộ.
Hơn một trăm cường giả một bộ lục thân không nhận, thế như chẻ tre rời khỏi Ma môn.
Đã bao nhiêu năm rồi!
Đã mao nhiêu năm Ma môn không tập kết lực lượng cường đại như vậy?
Lúc này đây, tông môn Vô Tâm Tông bị hủy, nhân tâm tan rã, dù là cường giả Nguyên Anh không ít hơn, thế nhưng tu sĩ Kim Đan với tư cách là lực lượng chính yếu lại thiếu hơn phân nửa.
Tình trạng như vậy, Vô Tâm Tông tuyệt đối không phải đối thủ của Ma môn.
Cho nên trận chiến này nhất định thành công!
Nghĩ đến đó, hơn một trăm cường giả thoáng cái nâng cao sĩ khí.
Đến khi rời khỏi phạm vi đệ nhất phân bộ Ma môn, hơn một trăm cường giả đồng loạt bay lên trời, trực tiếp phi hành hướng Quốc đô Đại Tấn.
Tông môn Vô Tâm Tông bị hủy, vì ngăn ngừa bị tiêu diệt từng bộ phận, hiện tại, lực lượng còn sót lại đều tập kết tại Quốc đô.
Mục tiêu của trận này chính là tiến về Quốc đô Đại Tấn, triệt để tiêu diệt Vô Tâm Tông.
Cảm nhận được khí tức cường đại sau lưng, Trần Trầm thoáng cảm thấy nhân sinh đạt đến đỉnh phong.
Chín cường giả Nguyên Anh, hơn trăm vị Kim Đan tu sĩ đều nghe theo hiệu lệnh của hắn, thử hỏi trong hai nước, có ai còn dám không theo?
- Hệ thống, phạm vi 50 mét, ai là người oai nhất?
- Chính là Kí chủ.
- Ha ha!

Mắt thấy sắp tiến vào quốc thổ Đại Tấn, Trần Trầm bắt đầu có tính toán.
Vô Tâm Tông nên lưu lại một hơi vẫn tốt hơn.
Thiên Vân Tông cần có thời gian phát triển, nhất định phải để Vô Tâm Tông làm lá chắn.
May mà trước khi đi, Chu Nhân Long đã ra lệnh, chỉ cần Vô Tâm lão tổ nguyện ý nói ra chân tướng năm đó, vậy thì phóng cho Vô Tâm Tông một con ngựa.
Loại người như Chu Nhân Long đương nhiên khinh thường lừa gạt Vô Tâm lão tổ, cho nên hắn ta cũng không bày mưu cho Trần Trầm lật lọng.
- Chi mong chuyện này thật sự có liên quan đến Vô Tâm Tông.
Trần Trầm thầm cầu nguyện, chỉ cần Vô Tâm Tông có liên quan, bằng vào tài ăn nói của hắn, nhất định có thể thuyết phục Vô Tâm lão tổ nói ra sự thật.
Sợ là sợ Vô Tâm Tông không dính líu, nếu vậy, dù có nói thế nào cũng không moi ra được cái lông gì.

Khoảng nửa ngày sau, đám cao thủ Ma môn đã thấy được Quốc đô hùng vĩ của Đại Tấn.
Suốt đoạn đường này, đám người tựa như hắc vân, không chút kiêng nể phi hành trong lãnh thổ Đại Tấn. Cái này… Đã ghiền nha!
Nhìn Quốc đô quen thuộc, nội tâm Trần Trầm thầm cảm khái. Lần trước đến đây, hắn mười phần cẩn trọng, không ngờ hôm nay lại có thể dùng loại tư thái này tiến đến.
- Thiếu môn chủ, Vô Tâm Tông dường như từ bỏ Quốc đô đại trận, dùng toàn lực thủ hộ hoàng cung.
Chu Phong nhìn tường thành Quốc đô, nhíu mày nói.
Trần Trầm khẽ gật đầu, hộ thành đại trận của Diễn Thành kỳ thực không kém, nhưng Quốc đô lớn như vậy, thời thời khắc khắc mở ra đại trận, linh thạch tiêu hao chắc chắn không ít.
Trong tình huống đó, không bằng dùng toàn bộ linh thạch thủ hộ hoàng cung.
Bất quá, điều đó cũng có nghĩa là ngoại trừ hoàn cung, những tu sĩ khác trong Quốc đô cùng với bình dân đều bị từ bỏ.
- Vô Tâm lão tổ quả nhiên hung ác. Quốc đô mấy trăm vạn người, nói bỏ liền bỏ.
Trần Trầm thầm nghĩ, phải biết Quốc đô cũng không giống với những đại thành khác, bởi vì linh khí cực kỳ nồng đậm, cho nên tỷ lệ tu sĩ thập phần cao, chỉ có điều phần lớn đều là tu sĩ cấp thấp.
- Thiếu môn chủ, làm sao bây giờ? Hay là giết vài tên chấn nhiếp một phen?
Độc bộ môn chủ liếc nhìn đám người đang thất hồn táng đảm trong Quốc đô.
Cười quá dị, trong mắt tràn đầy sát khí.
Trần Trầm lườm hắn, sau đó bay lên bầu trời Quốc đô, cao giọng nói:
- Dân chúng Quốc đô nghe đây, lần này Ma môn ta đến là nhằm vào Vô Tâm Tông, chỉ cần các ngươi không chủ động tìm chết, ta, Trương Thần với tư cách là thiếu môn chủ Ma môn, cam đoan tuyệt sẽ không đụng đến một cọng lông của các ngươi.
Thanh âm vang xa, Quốc đô hỗn loạn thoáng cái tĩnh lại, không ít người vô thức nhìn về phía Trần Trầm.
Trần Trầm thậm chí còn thấy được vài người quen.
Chỉ có điều lúc này trên mặt tất cả đều là kinh hoảng.
- Người loạn động! Giết không tha!
Lúc này, Chu Phong cùng Chu Sơn cũng xuất hiện sau lưng Trần Trầm. Thanh âm của Nguyên Anh cường giả đương nhiên hùng hậu hơn, lần này, Quốc đô hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám lộn xộn.
- Đi đến hoàng cung, phá trận!
Trần Trầm chỉ tay về phía hoàng cung xa xa đã hoàn toàn bị trận pháp bao phủ, lạnh lùng hạ lệnh.
Đám cao thủ Ma môn nghe vậy, không nói hai lời, lập tức bay về phía hoàng cung.
Đối với mệnh lệnh của Trần Trầm, cao thủ Ma môn không chút dị nghị. Thiếu môn chủ không muốn sát thương người vô tội, bọn hắn có thể lý giải.
Tuy con dân Đại Chu không biết, nhưng cao tầng Ma môn lại rõ mười mươi, thiếu môn chủ của bọn họ vốn là người Đại Tấn đấy.
- Người nơi này tương lai đều là con dân của ta, nếu tạo thành sát thương quy mô lớn ở đây, ngày sau muốn thu phục Đại Tấn chỉ sợ không dễ, điểm ấy các ngươi có thể hiểu?
Trần Trầm quét mắt nhìn Quốc đô bên dưới, nhàn nhạt nói.
- Đã hiểu!
Sau lưng, Chu Phong cùng Chu Sơn đồng thanh đáp.
Trần Trầm nghe vậy, khẽ gật đầu.
- Hiểu là tốt, các ngươi cũng đi hỗ trợ phá trận đi, nếu như Vô Tâm lão tổ lộ diện, nhớ thông báo cho ta.
- Tuân mệnh! Bất quá an toàn của thiếu môn chủ…
- Yên tâm, ta cũng không phải bùn nhão, hơn nữa ta quen thuộc Quốc đô, huống chi bên cạnh còn có bọn họ. – Trần Trầm nhìn ba mươi bốn tên thiếu môn chủ phía sau, nhếch miệng cười.
Chu Phong cùng Chu Sơn liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng bay về phía hoàng cung.
Đợi đám cao thủ đi hết, Trần Trầm lập tức đi trang bức.
Vất vả lắm mới tới Quốc đô một chuyến, nếu không trang một trận, chẳng phải là cẩm y dạ hành sao?
Nghĩ đến đây, hắn trực tiếp bay về phía Hoa Nguyệt Lâu cách đó không xa.
So với trước kia, Hoa Nguyệt Lâu sau khi trùng kiến càng có khí khái, thoáng lộ ra tư thái đệ nhất kỹ viện Quốc đô.
Bất quá, vừa đi vào, Trần Trầm liền đen mặt.
Bởi vì ở đằng kia, ngay cửa có thêm một tấm bảng, bên trên viết: Nơi Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm từng giết Tề Bất Phàm.
Không ngờ sau khi hắn đi, Cố Khuynh Thành vẫn cọ danh tiếng của hắn.

Đám cô nương trong Hoa Nguyệt Lâu nhìn thấy đám người hình thù kỳ quái đi đến, đương nhiên là bị dọa không nhẹ, phải nói là hoa dung thất sắc, ngay cả Cố Khuynh Thành cũng luống cuống tay chân, run rẩy đứng một góc.
Người của Ma môn sẽ không nói đạo lý với các nàng, cái gì mà quốc pháp, cho dù hiện tại bị bọn họ giết chết, đó cũng chỉ là chết không công.
Ngay khi Cố Khuynh THành sợ hãi đến cực điểm, thiếu môn chủ Ma môn cầm đầu đột nhiên ngoắc ngoắc tay với nàng.
- Ngươi! Tới đây!
Bị ngoắc, Cố Khuynh Thành rùng mình một cái, cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp, nhắm mắt từ trong đám người đi ra, ôn nhu nói:
- Vị… Đại nhân này, xin hỏi ngài có gì cần phân phó?
Trần Trầm nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nàng, nội tâm cảm thấy vô cùng khoái trá.
Hừ! Nữ nhân này cũng có hôm nay.
- Ra đây, nói mấy lời hữu ích cho ta nghe! – Trần Trầm thản nhiên nói.
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành dại ra, cuối cùng, nàng vắt hết óc nói một đống lời khoa trương, nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng, thiếu môn chủ Ma môn mới thỏa mãn gật đầu.
- Muốn linh thạch không? – Trần Trầm ngồi dựa trên ghế, sau lưng đứng ba mươi bốn tên thiếu môn chủ, một bộ chỉ điểm giang sơn.
- Đại nhân… Khéo đùa! – Cố Khuynh Thành xoa xoa mồ hôi trán, ngượng ngùng đáp.
- Đấm bóp cho bản thiếu môn chủ! – Trần Trầm tiếp tục nói.
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành đành phải đi đến sau lưng hắn, bắt đầu nghiêm túc đấm bóp, không dám dùng sức quá lớn, cũng không dám nhẹ tay, sợ chọc giận vị đại nhân vật này.
Nhìn bộ dạng nhu thuận của nàng, Trần Trầm thầm sảng khoái, cuối cùng cũng báo được thù.
Cứ như vậy, Trần Trầm nán lại ở Hoa Nguyệt Lâu được một canh giờ, “chơi trắng” Cố Khuynh Thành, lúc này, Chu Phong rốt cuộc cũng từ hoàng cung quay lại.
- Thiếu môn chủ, trận pháp chưa phá, nhưng Vô Tâm Tông lão tổ đã lộ mặt.
Nghe thế, Trần Trầm đột nhiên đứng lên:
- Đi, đi xem tên Vô Tâm lão tổ kia.
Thấy thế, trong mắt Cố Khuynh Thành lóe lên tia giải thoát.
Tên ôn thần này rốt cuộc cũng chịu đi rồi, vốn cho rằng Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm đã đủ ác, không ngờ hôm nay còn gặp tên ác hơn hắn gấp 10 lần.
Thế nhưng, đám người vừa đi ra ngoài không bao lâu, ngoài cửa lại vọng vào âm thanh ác ma.
- Người vừa nãy thủ pháp không tệ, mau theo bản thiếu môn chủ đến hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận