Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 323: Ăn một đấm của ta!

Chương 323: Ăn một đấm của ta!Chương 323: Ăn một đấm của ta!
         Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong bí cảnh Ma Môn vang một chuỗi tiếng nổ, toàn thân Trần Trầm phình to ra.
Không phải đang lâng lâng mà thật sự sưng to.
Vì khiến thân thể trở lại màu da bình thường, mỗi phần thân thể của Trần Trầm điên cuồng công kích một đợt màn sáng trong suốt.
Mùi vị trong đó chỉ có hắn tự mình biết.
Dù cho hắn tu luyện Cửu Chuyển Kim Thân Quyết đến Nguyên Thần cảnh, nhưng cứng đấu cứng, chỗ nào nên sưng vẫn phải sưng.
Có lẽ đây là quy luật tự nhiên mà thân xác không thể trốn thoát.
Tuy thành đầu heo nhưng tâm tình của Trần Trầm siêu tốt, vì màu vàng tươi trên người hắn đã nhạt bớt nhiều, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra khác lạ.
Trần Trầm lấy gương ra tự soi:
- Đau dài không bằng đau ngắn, như vậy cũng tốt.
Trần Trầm không vội vận dụng thể chất chữa lành các vết thương, một người khi đã dẹp trai quá lâu thì thời gian biến xấu trở nên quý giá hiếm hoi.
Đời này có lẽ hắn chỉ xấu lúc này đây, bởi vậy Trần Trầm cho rằng mỗi giây phút hiện tại đều đáng giá về sau cố gắng hồi ức.
Trần Trầm cười tự giễu với mặt gương:
- Ai có thể ngờ ngay cả ta cũng có lúc xấu xí như vậy?
Trần Trầm cảm giác càng hiểu sâu hơn về sinh mệnh.
Mỗi người đều có mặt chưa biết, cho nên xem một người, không thể chỉ xem bề mặt.
. . .
Những ký hiệu trên di tích đã khác hẳn lúc mới bắt đầu, Trần Trầm do dự một chút, lại hỏi hệ thống một lần:
- Hệ thống, xung quanh có cạm bẫy hoặc nguy hiểm nào không?
[Không có.]
Được đến đáp án này, Trần Trầm thở ra, bắt đầu tiếp tục công kích màn sáng trong suốt kia.
Rất không dễ dàng được đến cơ hội an tâm Luyện Thể giống như bây giờ, Trần Trầm không có lãng phí, mỗi khi công kích như vậy một lúc sẽ lấy một món thiên tài địa bảo cực phẩm ra bôi lên người.
Dù sao giờ này khắc này hắn cũng không cần lo lắng lôi kiếp uy hiếp, chỉ cần tu vi Luyện Thể không đột phá đến Nguyên Thần đỉnh là không thành vấn đề.
. . .
Chớp mắt Trần Trầm đã ở trong bí cảnh ba ngày.
Hôm nay, Thiên Tà đạo chủ đột nhiên truyền mệnh lệnh:
- Trần Trầm, hai ngày này ngươi hãy ở trong Vô Phong Thành, đừng đi lung tung. Trong vòng một, hai ngày, kẻ trốn chạy kia sẽ đi ngang qua Vô Phong Thành, khi đó ngươi đi ra làm con tin cho hắn, để hắn thuận lợi tiến vào lãnh thổ yêu tộc ta. Còn về an toàn thì ngươi không cần lo, tuy hắn và ngươi từng có xích mích nhưng ta bảo chứng hắn sẽ không đụng vào ngươi.
Nhìn truyền tấn của Thiên Tà đạo chủ, cơ mặt Trần Trầm co giật.
Bắt hắn làm con tin giúp bán yêu Luyện Hư kia chạy trốn, trong có của Thiên Tà đạo chủ sao toàn là mấy thao tác lòe loẹt này?
- Có nên trở về hay không?
Trần Trầm do dự giây lát, sau đó bỏ lệnh bài truyền tấn vào sâu trong trữ vật giới.
Hắn coi như không biết chuyện này.
Kêu hắn làm con tin? Còn lâu.
Hắn không thể nào giao mạng của mình vào tay người từng có xích mích với hắn.
Lỡ như bán yêu Luyện Hư đến lãnh thổ yêu tộc rồi đột nhiên thấy hắn gai mắt, một bàn tay đập chết hắn thì sao?
Hơn nữa về sau bán yêu Luyện Hư sẽ lăn lộn trong yêu tộc, không chừng cần giao ra lập công đầu, hắn là lựa chọn tốt nhất.
Còn về bảo chứng của Thiên Tà đạo chủ.
Nói thật, Trần Trầm không muốn tin tưởng nữ yêu tinh cực kỳ khôn lõi kia.
Trần Trầm không nghĩ nhiều, tiếp tục công kích màn sáng trong suốt, bất giác độ cứng thân thể tăng thêm nhiều.
Còn về chuyện Thiên Tà đạo chủ dặn hắn làm thì đã bị hắn ném ra sau đầu.
. . .
Đợi đến buổi tối, Trần Trầm nằm ngrhi trên di tích, trong lòng bỗng do dự.
Lúc trước hắn không suy nghĩ chu đáo, nghĩ quá đơn giản.
Nếu hắn không về Vô Phong Thành, khi bán yêu Luyện Hư đi ngang qua Vô Phong Thành, có khi nào bực quá hủy luôn tòa thành không?
Cảnh giới Luyện Hư không đùa được, dù là phòng ngự của Vô Phong Thành cũng không thể ngăn cản.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm không kìm được lo lắng.
Dù sao Tích Sương, Lão Chu, Viên Kình Thiên, Tiêu Vô Ưu đều ở trong Vô Phong Thành.
Muốn dời Vô Phong Thành thì chỉ có thành x0 Trần Trầm mới làm được.
Càng nghĩ Trần Trầm càng lo nhiều hơn.
Nếu có thể, Trần Trầm rất muốn kêu đám cao tầng nhân tộc sắp xếp cho một địa năng Luyện Hư ẩn trong Vô Phong Thành.
Nhưng nhân tộc chỉ có bấy nhiêu Luyện Hư, thiếu một người rất nhanh sẽ làm bán yêu Luyện Hư cảnh giác, khi đó hắn nói cho Thiên Tà đạo chủ biết, với tính tình của nàng e rằng lập tức liều mạng cá chết lưới rách với hắn.
Phải biết rằng, không nghe mệnh lệnh và cố ý quấy rối là khái niệm khác nhau.
Trần Trầm không nghe mệnh lệnh, có lẽ Thiên Tà đạo chủ còn nhịn được, nhưng nguy hại đến tổ chức Thiên Tà, thậm chí hố một Luyện Hư, phỏng chừng Thiên Tà đạo chủ sẽ không nhịn được nữa.
- Tổ cha nó! Thiên Tà đạo chủ, hãy đợi đấy! Sớm muộn gì cho ngươi biết sự lợi hại của ta!
Trần Trầm càng nghĩ càng giận, đấm mạnh vào màn sáng trong suốt ở bên cạnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, những phù văn khắc trên di tích bỗng phhát sáng.
Trông thấy cảnh này, mắt Trần Trầm sáng ngời, bật người dậy.
- Hệ thống, trong phạm vi năm trăm thước có cơ duyên gì?
[Khống Giới Châu ở trước mặt kí chủ.]
Nghe được đáp án này, vẻ mặt của Trần Trầm trở nên siêu hưng phấn.
Nếu hệ thống đã nói Khống Giới Châu là cơ duyên, vậy chẳng phải nghĩa là hắn có cơ hội lấy được nó?
Nhớ lại cảnh vừa phát sinh, óc Trần Trầm lóe tia sáng, chốc lát sau vẽ một bức tranh Thiên Tà đạo chủ dán lên màn sáng trong suốt.
Nhìn bức tranh này, Trần Trầm thầm giận, tung cú đấm.
- Thiên Tà đạo chủ, bà nội nó!
Binh!
- Nữ yêu tinh, suốt ngày che mặt chắc chắn là vì xấu xí!
Bốp!
- Cho ngươi uy hiếp ta này! Yêu tộc thực vật đúng không? Sớm muộn gì sẽ ăn ngươi! Một nửa luôc, một nửa nướng ăn! A, Tiểu Hoa, Sinh Phàm, Tiểu Hoàng, ta sẽ không ăn các ngươi, chủ yếu là nữ yêu này có xích mích với ta.
Bùm!
Mỗi khi Trần Trầm đấm một cú là phù văn xung quanh sẽ sáng hơn, một lát sau, những phù văn đã sáng chói mắt, hình thành từng luồng sáng dung hợp vào màn sáng trong suốt.
Trần Trầm thấy vậy bỗng nhiên chợt quát một tiếng:
- Nữ yêu, chịu chết đi! Ăn cú đấm chính nghĩa của ta đây!
Nắm đấm đánh vào bức tranh, đập nát tranh ra.
Giờ phút này, trong lòng hắn thoải mái rất nhiều.
Dù sao không có người nhìn thấy, dù hắn hơi khác thường ngày một chút cũng không sao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ trầm đục, màn sáng trong suốt từ từ mở ra, lộ Khống Giới Châu ra ngoài.
Nhìn hạt châu màu trắng, cổ họng Trần Trầm rung nhẹ, trong lòng không kìm được thầm nghĩ, không lẽ màn sáng trong suốt này là thử thách, phải bị đánh đến một mức nhất định mới mở ra?
Trần Trầm cẩn thận cầm hạt châu màu trắng trong tay, nguyên bí cảnh đột nhiên bắt đầu kịch liệt chấn động.
Trần Trầm nắm chặt Khống Giới Châu, bí cảnh ngừng chấn động.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm sực tỉnh ngộ.
Tuy rằng hắn xem không hiểu sách hướng dẫn thứ ày, nhưng hắn có trí thông minh cao.
Không lâu sau, Trần Trầm hoàn toàn hiểu rõ nguyên lý của Khống Giới Châu, và dùng thần thức kết nối với Khống Giới Châu.
Đúng như suy nghĩ của Trần Trầm, báu vật cấp bậc cỡ này không phải dùng máu nhận chủ mà là dựa vào thần thức.
Nếu hắn không đoán sai, bí cảnh này ban đầu hẳn là thế lực Luyện Thể nào đó dùng để rèn luyện đệ tử, sau này không biết vì sao biến thành bộ dạng như vậy.
Trần Trầm cất Khống Giới Châu vào, tâm tình hơi vui sướng.
Đây là thứ tốt, đơn thuần lấy ra đựng đổ không biết bằng tổng số bao nhiêu trữ vật giới, nhưng hắn sẽ không dùng thứ này chứa thiên tài địa bảo, bởi vì làm như vậy là không có linh hồn.
Ngẫm nghĩ, Trần Trầm trục xuất mấy kẻ bị nhốt trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung vào Khống Giới Châu.
Còn về sau này nên dùng Khống Giới Châu như thế nào thì hắn còn cần suy nghĩ.
Nhưng có một điều có thể xác định.
Từ đây về sau, nếu Trần Trầm muốn thì có thể tùy thân mang theo một số lớn tu sĩ!
Nếu đánh nhau thật sự, trực tiếp gọi ra một đám người là đánh hội đồng kẻ địch đến chết trong tích tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận