Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 245: Dã tâm

Chương 245: Dã tâmChương 245: Dã tâm
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
----------------------
- Đại nhân, phen này tại hạ xem như hoàn toàn đắc tội tổ chức kia, về sau không thể nào rời bến nữa, nhưng trong lòng tại hạ không cam lòng. Đêm qua trằn trọc thao thức, cảm thấy chỉ có đầu vào đại nhân mới có thể tiếp tục được một chỗ đứng trong phạm vi Vô Tận Hải này. Cho nên hôm nay mới chờ đợi gần cảng, không ngờ ngày đầu tiên đã đợi được đại nhân.
Trần Trầm thản nhiên hỏi:
- Đầu vào ta? Ngươi muốn cùng ta về đất liền sao?
Nam Bình Hải nghe vậy vô cùng khiếp sợ.
Tồn tại khủng bố có thể điều khiển đại hải yêu vậy mà không muốn phát triển trong Vô Tận Hải, chỉ muốn trở về đất liền, Nam Bình Hải không thể tin được.
Trần Trầm thấy nét mặt của gã cũng không hề ngạc nhiên, cao thâm khó dò tiếp tục nói:
- Hiện giờ đang lúc hai tộc đại chiến, ta là đệ tử môn hạ của Ngọc Đỉnh Đan Tông, đạo lữ là chưởng môn tương lai của Hạo Nhiên Kiếm Tông, huynh đệ ước chừng cũng là Ma Quân tương lai của Thất Sát Ma Đạo. Có nhân quả như vậy, sao ta có thể không trở lại tham chiến?
Nam Bình Hải nghe vậy sợ ngây người.
Gã đương nhiên biết danh tiếng bốn đại tông môn nhân tộc, tuy các đảo Vô Tận Hải không nối liền với lục địa nhưng luôn bị bốn đại tông môn ảnh hưởng.
Xét cho cùng, tu sĩ Vô Tận Hải năm bè bảy mảng, tu sĩ số lượng quá ít, không thành hệ thống, tuy có nhiều thiên tài địa bảo nhưng công pháp, Luyện Đan, Luyện Khí thua xa đất liền.
Cuối cùng thì số tài phú mà các tu sĩ Vô Tận Hải có được cũng sẽ chảy vào đất liền, đặc biệt là Ngọc Đỉnh Đan Tông thu nạp gần một nửa tài phú của Vô Tận Hải.
Vị đại nhân trước mắt không ngờ là đệ tử của Ngọc Đỉnh Đan Tông, còn có quan hệ cứng rắn như thế với tông môn khác.
Tuy rằng đại nhân không muốn gây chú ý nên không nói ra, nhưng chắc chắn vị trí của đại nhân ở trong Ngọc Đỉnh Đan Tông cũng siêu cao.
Nghĩ đến đây, nét mặt của Nam Bình Hải càng cung kính hơn:
- Tại hạ chỉ là một tán tu trong Vô Tận Hải, nội tâm quá mức hẹp hòi, khiến đại nhân chê cười. Chuyện về đất liền thì . . .
Nói tới đây, Nam Bình Hải cười gượng lắc đầu:
- Đại nhân, thứ lỗi cho tại hạ nói thẳng, trong khu vực Vô Tận Hải này tại hạ có chút quyền hành, nhưng vào đất liền thì tại hạ chỉ là một Nguyên Thần cảnh bình thường, thật sự không thể phát huy bao nhiêu tác dụng.
Trần Trầm nghe vậy nhíu mày, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý.
Nếu Nam Bình Hải chỉ làm tay đấm thì đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Ngẫm lại thế lực suýt khống chế hải yêu, trong lòng Trần Trầm hơi khó chịu.
Nếu nhớ không lầm, hình như thế lực kia thu phí bảo hộ của thuyền lớn rời bến, Nam Bình Hải không nộp đúng thời hạn nên mới dẫn đến người thần bí kia.
Đây rõ ràng là đào góc tường của hắn!
Nếu hắn thay thế lực kia thu phí bảo hộ thì . . .
Sẽ là nguồn thu nhập ổn định.
Tư duy của Trần Trầm dần phát tán, không lâu sau đã lên kế hoạch thương nghiệp hùng vĩ.
Do hắn ra mặt bảo đảm bình an của thuyền lớn, sau đó thu phí dụng.
Tu sĩ rời bến thu hoạch thiên tài địa bảo, sau đó Ngọc Đỉnh Đan Tông thu mua rồi đưa linh thạch cho các tu sĩ.
Những tu sĩ này có linh thạch sẽ phải mua đan dược, sau khi thực lực tăng lên thì tiếp tục rời bến tìm bảo bối, hơn nữa nộp phí bảo hộ cho hắn.
Vòng tuần hoàn này cho Trần Trầm thu chỗ tốt trên người một tu sĩ ba, bốn lần.
Đương nhiên, những chỗ tốt này không phải mấu chốt, quan trọng hơn là hắn có thể dần dần khống chế tu sĩ Vô Tận Hải.
Tuy Vô Tận Hải không có cường giả Luyện Hư, đa số tu sĩ là nhân khẩu lưu động, nhưng nếu muốn chỉnh hợp cũng coi như được một thế lực không nhỏ.
Dù sao mạnh hơn Đại Tấn Đại Chu gấp mấy chục lần, trong nhân tộc, trừ bốn đại tông môn và bốn đại hoàng triều, sợ rằng không có thế lực lớn như vậy.
Điểm then chốt của tất cả điều này là hắn có thể bảo hộ an toàn cho thuyền lớn rời bến.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm lặng lẽ liên hệ với Lục Đậu, xem thử nó có cách nào làm ra tín vật hoặc ký hiệu gì, để những đại yêu đáy biển trông thấy sẽ không chủ động công kích.
. . .
Giây lát về sau.
Nét mặt của Trần Trầm dần giãn ra, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Nam Bình Hải, trong ánh mắt đã tràn đầy tự tin:
- Nam Bình Hải, ta muốn chỉnh hợp các đảo Vô Tận Hải, ngươi thấy có thể thực hiện được không?
Nam Bình Hải nghe vậy trong mắt lập tức lộ ra tia sáng kích động.
Hai người ở trong phòng riêng rì rầm nhỏ to, cuối cùng đều vừa lòng trở về.
. . .
Cùng Nam Bình Hải đặt ra phương hướng đại khái xong Trần Trầm ở lại tửu lâu một đêm rồi bay về đất liền.
Sách lược đặt ra của hai người là cấu trúc một liên minh thương nghiệm.
Tranh thủ trong thời gian ngắn đặt tất cả thuyền lớn, nhỏ sắp rời bến vào liên minh thương nghiệp.
Về sau thuyền trong liên minh rời bến đều sẽ được bảo đảm an toàn, còn thuyền khác thì đành nghe theo số trời.
Ngoài ra tất cả buôn bán thiên tài địa bảo, đan dược cũng đặt vào trong hệ thống liên minh thương nghiệp.
Bán thiên tài địa bảo cho liên minh thương nghiệp, khi mua đan dược sẽ được ưu đãi nhất định.
Cứ thế mãi, tu sĩ các đảo Vô Tận Hải không thoát khỏi ảnh hưởng của liên minh thương nghiệp được.
Dù sao những đảo này phát triển toàn dựa vào Vô Tận Hải, Trần Trầm khống chế Vô Tận Hải đại biểu nắm mệnh mạch của bọn họ.
Còn về thế lực thần bí kia, không có chỗ dựa lớn nhất thì rất nhanh sẽ ngã.
Đương nhiên, dựa theo ý tưởng của Trần Trầm thì khi có cơ hội nên trực tiếp diệt.
Tuy về bản chất, thủ đoạn của Trần Trầm và thế lực thần bí không khác nhau là bao, nhưng hắn cuối cùng đưa chỗ tốt về lại cho nhân tộc, còn thế lực thần bí sẽ đưa cho ai thì không biết.
Trần Trầm vừa bay vừa tự an ủi:
- Ài, ta làm vậy cũng vì tốt cho người đời sau. Với thiên phú của ta, có thể khoe mẽ trong giới này bao lâu chứ? Cuối cùng vẫn là những người đến sau hưởng lợi.
Người trước trồng cây, Trần Trầm muốn làm người trồng cây!
. . .
Vừa đi vừa cẩn thận quy hoạch, kế hoạch dần hoàn thiện trong đầu Trần Trầm.
Hắn không thể hoàn toàn tín nhiệm Nam Bình Hải, sau này phải tìm thêm mấy người cản tay nhau.
Quanh Vô Tận Hải có nhiều đảo, thời gian ngắn hắn cũng không trông chờ có thể dựng sào thấy bóng.
Theo như quy hoạch của Trần Trầm thì liên minh có thể vươn lên trong một, hai năm đã rất tốt rồi.
. . .
Bay hơn nửa ngày, Trần Trầm nhìn thấy sơn môn Ngọc Đỉnh Đan Tông quen thuộc.
Trước khi về tông môn, Trần Trầm báo một tiếng với Ngọc Quỳnh.
Chuyến đi này Trần Trầm tìm được món thiên tài địa bảo cuối cùng mà Ngọc Quỳnh cần, có thể tưởng tượng nó mang đến ý nghĩa thế nào với nàng, nhưng hắn tuyệt đối không dễ dàng giao ra.
Trần Trầm định thừa dịp này thăm dò sâu cạn của sư phụ, nhìn xem sư phụ giàu có đến mức nào.
Lấy đồ từ tay của hắn, mất máu một chút không xem như quá đáng đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận