Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 63: Vật Phẩm Đặc Thù

Chương 63: Vật Phẩm Đặc ThùChương 63: Vật Phẩm Đặc Thù
         Cùng lúc đó, Tiêu Vô Ưu đang ở trong đại điện chủ phong đột nhiên mở mắt, khẽ thở dài một tiếng.
Bởi vì có Khóa Linh trận, hắn không biết tất cả những chuyện xảy ra ở chủ phong biệt viện, nhưng một khi bước ra biệt viện, hắn lại có thể cảm ứng được nhất thanh nhị sở.
Ví dụ như lúc trước Triệu Tiểu Nhã tiến vào biệt viện, hắn biết đầu tiên.
Hôm nay Trần Trầm rời khỏi biệt viện, hắn cũng có thể cảm ứng được.
- Đệ tử này của ta quả nhiên vẫn còn quá trẻ, không cách nào tĩnh tâm tu luyện được.
Tiêu Vô Ưu nỉ non một câu, tuy nhiên, sau một lát lại lắc đầu.
Tuổi trẻ không tĩnh tâm được là chuyện rất bình thường, lúc trước không phải hắn cũng như vậy sao?
Tiểu tử Trần Trầm này giải quyết được vấn đề của Vương Phong coi như đã thay hắn phân ưu, thân là sư phụ, hắn sao có thể không biết xấu hổ để đệ tử mình gánh chịu thêm nữa?
- Một tháng sau đồ diệt Yêu Long, liền bước vào Nguyên Anh đi. Xu thế hôm nay đã chẳng thể để tâm quá nhiều, có được thực lực Nguyên Anh, nếu thật có chuyện xảy ra, chí ít ta còn có thể đứng ra tranh một chút.
Nghĩ tới đây, Tiêu Vô Ưu lại nhắm mắt lại, không có xen vào chuyện của Trần Trầm.
...
Trần Trầm đi xuống chủ phong, trước tiên đi đến vị trí Địa Hỏa Thiên Tâm Liên, sau đó buông Tiểu Hoàng xuống.
Tiểu Hoàng chính là danh tự hắn vừa đặt cho Vạn Niên Giả Hoàng Tinh trên đường đi, tiểu gia hỏa này một thân vàng tươi, chẳng khác nào củ gừng to bự, ngoại trừ cái tên Tiểu Hoàng này, hắn thật sự không nghĩ được danh tự nào hay hơn.
- Tiểu Hoàng, không phải ngươi thích đào đất à? Từ đây đào xuống cho ta, đào đến khi nào ngươi cảm thấy nóng thì thôi.
“Đầu” Tiểu Hoàng khẽ gật hai cái, sau đó chúi xuống bắt đầu đào đất, không bao lâu sau, cả người đã hoàn toàn chui tọt vào trong đất.
Đối với hành động quái dị của Trần Trầm, Hồ Tiên Nhi thấy nhưng không thể trách, bất quá nếu Trần Trầm bảo nàng đào đất, nàng nhất định không làm, dù sao thì nàng cũng là một Yêu quái thích sạch sẽ nha.
- Tiên Nhi, nếu ngươi là Xuyên Sơn Giáp tinh thì tốt rồi, ta còn có hai tòa núi muốn đào rỗng đây này. Mà thôi, đoán chừng ngươi cũng không chịu đào, ngươi cứ ở đây trong coi Tiểu Hoàng là tốt rồi, đừng để cho người khác bắt nó đi nấu canh.
Trần Trầm cao thấp đánh giá Hồ Tiên Nhi một phen, trong mắt tràn đầy tiếc hận. Cuối cùng, hắn giao thân phận lệnh bài của mình cho nàng, bảo nàng ở lại trông coi Tiểu Hoàng.
Vẻ mặt Hồ Tiên Nhi phẫn uất, dầu gì nàng cũng là một cái Hồ Ly có tư sắc, vậy mà trong mắt Trần Trầm còn thua Xuyên Sơn Giáp! Sao có thể như vậy!?
Tực giận dậm chân, Hồ Tiên Nhi nhận lấy lệnh bài, sau đó quay đầu lại, không tiếp tục nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Trần Trầm.
Trần Trầm lơ đễnh, nhanh chóng đi đến Thiên Cần Phong, trước khi đi còn không quên phân phó:
- Tiên Nhi, đợi lát nữa nếu có chim chóc bay qua, ngươi bắn xuống cho ra, buổi tối nấu cơm ăn!
...
Đến Thiên Cần Phong, Trần Trầm trực tiếp đi thẳng đến chỗ Trương Kỵ.
So với biệt viện của hắn, chỗ ở của ngoại môn đệ tử chật hẹp hơn rất nhiều, không chỉ tiểu viện có diện tích nhỏ, một cái sân như vậy còn trụ bốn gã đệ tử ngoại môn.
Gặp được đại ca, Trương Kỵ không cao hứng nổi, bởi vì thời điểm Trần Trầm đánh Vương Phong, hắn cũng có mặt.
- Đại ca, thân phận kẻ ngươi đánh không thể coi thường, ngươi không có việc gì chứ?
- Yên tâm, ta có thể có chuyện gì? Ngươi còn không biết năng lực của ta sao? Ừ, đây là cho ngươi, ngươi cũng đừng để người khác trông thấy.
Trần Trầm vừa nói vừa kín đáo đưa cho Trương Kỵ một cái túi trữ vật loại nhỏ, bên trong ngoại trừ mấy thứ thiên tài địa bảo còn có 100 khối Linh thạch.
- Đây là túi trữ vật? Đồ quý trọng như vậy, ta không thể… - Nhìn thấy túi trữ vật, Trương Kỵ vô thức muốn cự tuyệt, bất quá, bị Trần Trầm hung hăng lườm một cái, hắn lập tức nuốt suốt mấy chữ phía sau.
- Cất kỹ đi, hôm nay đại ca mang ngươi đi ra ngoài tìm thứ tốt, đêm nay ngươi cũng đừng có ý định ngủ.
Thấy Trương Kỵ tiếp nhận túi trữ vật, Trần Trầm mỉm cười, sau đó vỗ vỗ vai hắn, thần thần bí bí nói.
Bất quá, một giây sau, Trần Trầm dường như nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi:
- Đúng rồi, trong hàng đệ tử ngoại môn có người nào gọi là Lý Kiện không?
Hắn nhớ rất rõ, bên trong mấy cái cơ duyên mà hệ thống đã liệt kê, có một cái gọi là giúp Lý Kiện giải mê, sau đó nhận được vật phẩm đặc thù, nếu đã được hệ thống nhận định là vật phẩm đặc thù, vậy chắc chắn hắn không thể bỏ qua.
- Lý Kiện? Có nha, ngay ở gian phòng đối diện ta! – Trương Kỵ có hơi kinh ngạc, chỉ chỉ phía đối diện.
Chỗ ở của ngoại môn đệ tử là một cái tứ hợp viện, mà Lý Kiện vừa vặn ở cùng một sân với hắn.
- Trùng hợp như vậy?
Trần Trầm có hơi kinh ngạc, tính toán thời gian, hiện tại hắn đã đi ra ngoài đại khái được nửa giờ, nói cách khác, qua nửa giờ nữa là có thể đụng phải cái cơ duyện kia.
- Như thế nào? Đại ca, ngươi tìm hắn có việc?
- Hiện tại không có việc gì, ngươi cứ chờ ở đây, ta đi ra ngoài, một lát nữa sẽ quay lại.
Trần Trầm bỏ lại một câu sau đó rời đi cùng Trương Kỵ, nửa giờ mặc dù ngắn, nhưng hắn cũng không muốn lãng phí.
Trên đỉnh Thiên Cần Phong còn có mấy cái cơ duyên, hắn phải nhân nửa giờ này thu hoạch một chút.
...
Nửa giờ sau, Trần Trầm thỏa mãn quay về tứ hợp viện chỗ Trương Kỵ, bất quá, lần này hắn đi đến gian phòng của đệ tử ngoại môn Lý Kiện.
Xuyên qua cửa sổ, hắn chứng kiến bên trong có một nam đệ tử gầy yếu đang không ngừng đi qua đi lại, dường như gặp phải chuyện gì đó rất cấp bách.
- Hệ thống nói thật! – Trần Trầm thầm nghĩ, đồng thời giơ tay gõ cửa.
Hắn gõ cửa như vậy, bên trong Lý Kiện tựa như chim sợ cành cong, thoáng run lên, sau đó mới cẩn thận từng chút một hỏi:
- Ai?
- Mở cửa, bản Thánh Tử đến đưa than sưởi ấm.
Trần Trầm cũng lười nghĩ lý do, cứ thế nói bừa.
Trong phòng, Lý Kiện nghe được là Thánh Tử, không dám do dự, trực tiếp mở cửa, quỳ một gối xuống đất.
- Ngoại môn đệ tử Lý Kiện tham kiến Thánh Tử!
Nhìn người quỳ rạp trước mặt mình, toàn thân đều run lên, mày Trần Trầm khẽ nhíu lại.
Người này dường như là đang sợ hắn?
Thế nhưng hắn tự hỏi bản thân không hề khi dễ ai trong Thiên Vân tông nha!?
Tuy nội tâm cảm thấy nghi hoặc, nhưng Trần Trầm không hỏi, chỉ mỉm cười nói:
- Không cần đa lễ, ta tới đây chủ yếu là thăm huynh đệ Trương Kỵ của ta, thuận tiện xem bạn cùng phòng hắn là dạng người gì.
Nghe được lời Trần Trầm, Lý Kiện như trút được gánh nặng.
- Trương sư huynh có tu vi tại thân, đối với ta chiếu cố có hơn, là người tốt hiếm có.
Trần Trầm để ý lời hắn, đồng thời chú ý sắc mặt tái nhợt cùng với hốc mắt có hơi đỏ.
- Lý sư đệ, ngươi sinh bệnh à?
- Có chút phong hàn, có chút phong hàn… - Ánh mắt Lý Kiện trốn tránh, thoạt nhìn có chút kinh hoảng.
Thấy vậy, ngữ khí Trần Trầm đột nhiên trở nên nghiêm túc.
- Lý sư đệ, nếu có chuyện khó xử cứ nói cùng ta, ta nghĩ trong Thiên Vân tông này không có bao nhiêu người dễ nói chuyện hơn ra đâu, ngươi nên nắm chắc cơ hội.
Nghe được hàm ý trong lời của Trần Trầm, Lý Kiện ra một thân mồ hôi lạnh, “phù phù’ một tiếng quỳ xuống, sợ hãi trong mắt không cách nào che giấu được.
- Thánh Tử cứu ta!
Nghe vậy, Trần Trầm khẽ thở ra, rột cuộc Lý Kiện này cũng đi “đúng đường”.
- Nói, chỉ cần ta có thể giúp thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho ngươi.
Nhận được hứa hẹn của Trần Trầm, Lý Kiện thiên ân vạn tạ, không bao lâu sau, hắn đã kết tuốt tuồn tuột chuyện mà mình tao ngộ cho Trần Trầm nghe.
...
Hóa ra trước khi đến tham gia khảo hạch tiến vào Thiên Vân tông, tiểu tử này đã bị ma môn chọn trúng, hơn nữa còn cho hắn ăn… Một viên dược, muốn hắn đúng hạn đi lĩnh giải dược, đợi hai tháng sau, lại thống nhất an bài tiến về Đại Chu.
Nhưng sau đó nhân mã của Ma Môn tại Ký Châu cơ hồ bị tận diệt, hắn cũng không tìm được kẻ đã hạ dược mình, cuối cùng chỉ có thể gia nhập Thiên Vân tông.
Trong những ngày ở Thiên Vân tông, hắn ngày ngày hốt hoảng, một mặt lo lắng dược hoàn kia hại mệnh mình, mặt khác hắn cũng không rõ bản thân có tính là người Ma Môn không, dù sao, người cho hắn dược hoàn cũng đưa kèm một khối lệnh bài Ma Môn, đến nay hắn vẫn không dám ném.
Nếu như hắn tính là người Ma Môn, vạn nhất bị Thiên Vân tông phát hiện, kết cục… Khỏi phải nghĩ. Cho nên vừa mới nghe được Thánh Tử đến thăm, hắn bị dọa không nhẹ.
- Chuyện nhỏ ấy mà, yên tâm đi, ngươi chính là đệ tử Thiên Vân tông.
Trần Trầm mỉm cười đỡ hắn lên, thuận tiện dùng linh khí dò xét cơ thể hắn một lượt, nhanh chóng phát hiện mấy thứ không sạch sẽ trong gân mạch.
Mấy thứ này tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng có thể khiến cơ thể không khỏe, tinh thần suy kiệt.
- Hừ, một chút thủ đoạn. – Trần Trầm khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiện tay lấy một ngọn Thanh Linh thảo trong nhẫn trữ vật, giao cho Lý Kiện.
- Linh thảo này có thể giúp thân thể ngươi khôi phục lại như thường, nếu không được thì cứ đến tìm ta, về sau an tâm làm đệ tử Thiên Vân tông đi nhé, chớ có nghĩ đến chuyện của Ma Môn nữa.
Nghe vậy, Lý Kiện cảm động đến rơi nước mắt, liên tục dập đầu bảy tám cái bái lạy Trần Trầm.
- Đa tạ Thánh Tử! Đa tạ ân cứu mạng của Thánh Tử!
Thiên ân vạn tạ xong, Lý Kiện rút từ trong ngực ra một khối lệnh bài đen kịt, giao cho Trần Trầm, trên lệnh bài chỉ khắc có bốn chữ: Đại Chu Ma Môn.
Nhìn thấy lệnh bài, Trần Trầm chậc lưỡi kêu lạ.
Hiện tại thứ này đối với hắn có lẽ vô dụng, nhưng ngày sau khó mà nói được.
Vạn nhất ngày nào đó, hắn muốn đối kháng Ma Môn, dùng thứ này trà trộn vào Đại Chu làm gián điệp cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận