Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 71: Đồ Nhi, Cái Này Cho Ngươi

Chương 71: Đồ Nhi, Cái Này Cho NgươiChương 71: Đồ Nhi, Cái Này Cho Ngươi
         Ầm ầm!
Ngay sau đó mặt sông nổ vang, một đầu Giao Long dài gần 50 mét, to bằng vại nước, toàn thân đen nhánh cuốn lấy thao thiên cự lãng, nhất phi trùng thiên (1), treo cao trên chín tầng trời.
- U Nhược Thủy, ngươi còn dám đến làm phiền ta? Đã quên lần trước đồng bạn của mình chết thế nào rồi sao?
Hắc sắc Giao Long phun ra tiếng người, một đôi mắt to như đèn lồng tràn đầy khinh miệt.
Nghe vậy U Nhược Thủy oán hận nhìn Hắc Long, không lên tiếng.
Trái lại, Tiêu Vô Ưu chậm rãi đi đến mặt sông, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:
- Hắc Long, hôm nay ta muốn mượn Long Châu của ngươi dùng một lát.
Ầm ầm!
Nói xong lời này, một đạo sấm sét nổ vang, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên trở nên u ám.
- Chậc chậc, sư phụ ở bên ngoài luôn bá khí như vậy.
Trần Trầm đứng bên cạnh nhịn không được tán thưởng, hắn muốn đạt đến loại cảnh giới này chỉ sợ phải tu luyện nửa năm, một năm gì nữa.
Đương nhiêu, Tiêu Vô Ưu không biết rõ suy nghĩ của hắn, nếu như biết, chỉ sợ Tiêu Vô Ưu sẽ tức giận đến thổ huyết mất…
- Ta đã gặp ngươi, Tiêu Vô Ưu, thực tưởng ta sợ ngươi?
Hắc Long cười lạnh một tiếng, mực nước trên sông đột nhiên dâng cao không dưới trăm mét, ngay sau đó hình hành một tấm màn nước che phủ đầy trời mây đen.
- Tiểu tử, đến chỗ ta, Kim Đan đỉnh phong giao chiến không phải trò đùa.
U Nhược Thủy thấy Trần Trầm say sưa xem, liền vung tay lên kéo hắn đến bên cạnh mình.
Trần Trầm ổn định thân hình, cung kính nói:
- Đa ta sư mẫu, bất quá sư mẫu không đi giúp sư phụ một tay sao?
Nghe hắn nói, U Nhược Thủy đứng sững người, lẩm bẩm:
- Ngươi gọi ta là gì?
- Sư mẫu! – Trần Trầm một bộ vô tội.
U Nhược Thủy ngây người vài giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
- Tiểu tử ngươi so với sư phụ nhà ngươi cơ linh hơn nhiều. Về phần sư phụ ngươi, hắn không cần ta hỗ trợ, ta tử thủy hệ công pháp, có chỗ khắc với lôi hệ, tùy tiện nhúng tay chỉ ảnh hưởng đến sư phụ ngươi phát huy.
Thấy U Nhược Thủy cười xán lạn, nội tâm Trần Trầm khẽ thở ra một hơi.
May là vuốt mông ngựa không đập trúng đùi ngựa…
- Khụ khụ, sư mẫu, chỗ ta có vài thứ thiên tài địa bảo có thể mỹ dung, dưỡng nhan, kính xin ngài vui lòng nhận cho.
- Đương nhiên, thoạt nhìn sư mẫu tựa như thiếu nữ mười sáu, những thiên tài địa bảo này của ta tối đa cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Vừa nói, Trần Trầm vừa xuất ra mấy thứ thiên tài địa bảo từ trong nhẫn trữ vật. U Nhược Thủy nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiêu Vô Ưu là người chất phác, sao lại thu một tên gia hỏa láu lỉnh như vậy chứ?
Do dự một chút, U Nhược Thủy vẫn nhận những thiên tài địa bảo này.
Hết cách rồi, nữ nhân yêu cái đẹp vốn là thiên tính.
Bất quá, nàng cũng không lấy không đồ của Trần Trầm, sau khi thu hồi những thiên tài địa bảo kia vào nhẫn trữ vật, nàng mới từ bên trong lấy ra một tấm mặt nạ màu đen.
- Mặt nạ này chính là vật phẩm đặc biệt của U Thủy tông ta, có thể tùy ý cải biến tướng mạo, hẳn là có chỗ hữu dụng với ngươi.
- Đa tạ sư mẫu!
Trần Trầm thu mặt nạ, tâm tình cực tốt.
Hắn có thể lợi dụng hệ thống tìm được không ít thiên tài địa bảo, nhưng lại không tìm được mấy thứ như vậy, cho nên trao đổi kiểu này chính là có lời.
...
Trong lúc hai người đối thoại, Tiêu Vô Ưu cùng Hắc Long đã đánh khó phân thắng bại, trong thiên địa mưa to gió lớn, lôi vân cuồn cuộn.
Bốn phía thỉnh thoảng có tu sĩ vây lại xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy tràng cảnh đại chiến, tất cả đều bị dọa chạy.
Cứ như vậy, đại chiến giằng co hơn nửa canh giờ, trong thiên địa đột nhiên vang lên tiếng rống cuồng nộ của Hắc Long.
- Tiêu Vô Ưu, nếu ngươi không tu lôi công pháp, cũng không phải đối thủ của ta!
Thanh âm này vừa ra, Hắc Long trực tiếp chui xuống lòng sông, mất tăm mất dạng.
Trên bầu trời, Tiêu Vô Ưu thấy vậy không nói hai lời đuổi theo.
Thấy một màn trước mắt, U Nhược Thủy quá sợ hãi, vội hô:
- Vô Ưu! Động tĩnh lớn lắm rồi! Hơn nữa nó đã bị ngươi, ngươi còn truy làm gì! Dưới nước vốn là lãnh địa của Hắc Long!
- Hôm nay ta tất sát nó.
Thanh âm Tiêu Vô Ưu tràn ngập sát khí, Trần Trầm đứng bên bờ sông nhịn không được nắm chặt nắm đấm.
Mục đích chủ yếu sư phụ đến đây hôm nay chính là đột phá Nguyên Anh, chiến đấu cùng Hắc Long chẳng qua chỉ là làm màu, thậm chí chưa hẳn muốn tiêu diệt Hắc Long.
Chỉ cần tạo ra bầu không khí chiến đấu kịch liệt là đủ rồi, đến lúc đó những tu sĩ phụ cận sẽ cho rằng động tĩnh đột phá Nguyên Anh là dư âm của trận chiến.
Thế nhưng sư phụ lại kiên quyết tiến vào lòng sông, mục đích của hắn không cần nói cũng biết.
Đơn giản là vì muốn cướp Long Châu cho Trần Trầm…
Nghĩ đến đây, tâm tình Trần Trầm phức tạp đến cực điểm.
Nói thật ra, hắn kính trọng Tiêu Vô Ưu, những nếu nói đến tình cảm thì… Kỳ thật không sâu như vậy.
Hôm nay Tiêu Vô Ưu lại vì chuyện Trúc Cơ của hắn, lựa chọn thời điểm đột phá Nguyên Anh mà mạo hiểm, hắn làm vậy khiến nội tâm Trần Trầm thập phần băn khoăn.
...
Sau khi Tiêu Vô Ưu xuống sông, mặt nước trực tiếp sôi trào, hồng thủy ngập trời, từng hồi long ngâm, vô tận sóng nước lan tràn bốn phía.
Chỉ là có U Nhược Thủy ở đây, những… sóng nước này không cách nào ảnh hưởng đến thành trấn xa xa.
So với thong dong bình tĩnh lúc trước, giờ phút này trong mắt U Nhược Thủy tràn đầy lo lắng, có mấy lần nàng xúc động muốn tiến xuống sông, bất quá nhìn thấy… điện quang trong làn nước, cuối cùng nàng vẫn ngừng bước.
Ầm ầm!
Cùng với một tiếng nổ vang, Tiêu Vô Ưu trực tiếp bị đánh văng lên khỏi mặt nước, trong màn hơi nước, Trần Trầm mơ hồ thấy cả người sư phụ nhà mình đã bị nhuộm đỏ.
Không đợi hắn nhìn rõ, Tiêu Vô Ưu lại lần nữa vọt vào trong nước.
Thấy vậy, Trần Trầm nhịn không được hướng mặt sông hô lớn:
- Sư phụ, không cần đâu, bằng vào bản thân ta vẫn có thể Trúc Cơ.
Nhưng mà trong nước vẫn điện quang lập lòe, sóng nước ngập trời, Tiêu Vô Ưu không hề có ý định từ bỏ.
- Aiz… Ta thiếu ngươi món nợ lớn rồi!
Sắc mặt Trần Trầm vô cùng phức tạp, thì thào tự nói.
...
Trận đại chiến giằng co suốt một canh giờ, rốt cuộc đến giữa trưa, mặt sông cũng lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lúc này, mặt nước đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít Long Lân trôi nổi.
Một lát sau, một đạo thân ảnh có hơi chật vật từ trong nước bước ra, đi đến bờ sông.
- Sư phụ… Ngươi… - Giọng Trần Trầm có chút run rẩy.
U Nhược Thủy lập tức vọt đến bên người Tiêu Vô Ưu.
Lúc này, y phục Tiêu Vô Ưu rách nát, một thân máu tươi, ngoài ra, cánh tay phải… trống rỗng, hiển nhiên trong trận chiến đã đoạn mất một cánh tay.
- Vô Ưu, ngươi cần gì phải vậy! – U Nhược Thủy nhìn Tiêu Vô Ưu, trong giọng nói tràn đầy đau lòng.
- Không giết chết Yêu Long, ta sao có thể an tâm đột phá Nguyên Anh?
Tiêu Vô Ưu nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc này đây, hắn sải bước đến trước người Trần Trầm, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vui vẻ khó tả.
Sauđó hắn dùng cánh tay còn lại nắm một viên châu màu đen bỏ vào tay Trần Trầm.
- Đồ nhi, cái này cho ngươi, có Long Châu, ngươi mới có thể đột phá Trúc Cơ!
- Sư phụ, thế nhưng tay ngươi…
- Yên tâm, có Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, sẽ khôi phục nhanh thôi. – Tiêu Vô Ưu vừa nói vừa lấy ra Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch trong nhẫn trữ vật, khẽ uống một ngụm.
Nhìn Tiêu Vô Ưu run rẩy từng hồi, lại nhìn Long Châu trong tay mình.
Thời khắc này, đáy lòng Trần Trầm đã thừa nhận vị sư phụ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận